Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
‘Người’ Cũng Sẽ Không Thèm Để Tâm Đến Một Lũ ‘Kiến Hôi’
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Hứa Lạc Hoa thầm thở dài, con người có đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, nếu như Tần Thời Dư là một người bình thường, biết đâu cũng sẽ ấm ức và suy sụp, có lẽ sẽ đầy căm hận, nhưng anh lại quá thông minh, tuổi còn nhỏ đã như thể trải qua ngàn buồm và nhìn thấu lòng người, đồng thời còn là một người học một biết mười nâng cao tầm nhìn - Anh cảm thấy thế giới này cũng không có ý nghĩa gì.
Chờ đến khi bọn họ phát hiện vấn đề này, thì anh đã có khuynh hướng thù ghét con người nghiêm trọng.
Nực cười hơn là chuyện này lại do chính Tần Thời Dư nói ra, cũng may mắn thay trong lòng anh ít nhiều vẫn còn lo lắng cho nhà họ Thư, biết tình trạng này không ổn, nên đã chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý và luôn tích cực phối hợp.
Nhưng anh vẫn là bệnh nhân khiến bác sĩ đau đầu nhất, so với những người chống lại việc điều trị thì còn khó khăn hơn. Những người đó dù sao vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong muốn thông qua những dấu vết để lại kích thích, có thể bắt đầu điều trị từ những người và sự việc mà bọn họ quan tâm, nhưng Tần Thời Dư lại luôn thể hiện ra rằng bản thân rất thoải mái như thế này, thậm chí ba Tần, hay kẻ thứ ba thượng vị làm mẹ kế và em trai ngoài giá thú kia cũng đều không để tâm, ngược lại khiến bác sĩ không biết chữa trị thế nào, bởi vì chính bản thân anh đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo.
“Một cá nhân thì không thể không có cảm xúc, nhân cách chống đối xã hội cũng chỉ là thiếu sự đồng cảm và lòng xấu hổ mà thôi, cậu ấy như này có thể là một cơ chế phòng vệ để tự bảo vệ bản thân, vô cùng đau khổ, dùng câu nói ‘Tôi không quan tâm’ để tự nói với chính mình rằng đó là do cậu ấy không muốn, chứ không phải bọn họ cướp đi.”
Đây là chẩn đoán của bác sĩ Lục về căn bệnh của anh, nhưng ngay sau đó lại đảo ngược kết luận này:
“Cậu ấy, có lẽ còn có một khả năng khác.”
Hứa Lạc Hoa còn nhớ rõ gương mặt bác sĩ Lục khi đó tràn đầy lo lắng:
“Còn có một loại khả năng nữa chính là cậu ấy thật sự không coi trọng người nhà họ Tần, bởi vì chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể khiến cho nhà họ Tần xong đời bất cứ lúc nào, một ‘Người’ cũng sẽ không thèm để tâm đến một lũ ‘Kiến hôi’.”
Hứa Lạc Hoa vô thức kháng cự lại phán đoán nguy hiểm này, hỏi:
“Không thể nào, nếu cậu ấy coi nhà họ Tần như lũ kiến hôi, vậy sao nhà họ Tần vẫn còn rất tốt?”
Bác sĩ Lục nói:
“Có người đối xử với lũ kiến hôi có thể là trực tiếp nghiền chết, cũng có người lại thích nhìn bọn chúng bị nước dìm chết hơn, bị lửa thiêu, tò mò liệu bọn chúng còn có thể sống khi bị cắt đôi không...”
Hứa Lạc Hoa sợ hãi vội vàng xua tay:
“Không thể nào, tuy Tần Thời Dư không phải người rất hiền lành, nhưng điểm xấu xa nhất ở cậu ấy cùng lắm chỉ là thích đổ thêm dầu vào lửa, nhìn người ta gặp họa, nhất định không có ý nghĩ đáng sợ như vậy.”
Bác sĩ Lục nói:
“Đó chỉ là một cách ví von mà thôi, cậu thử hồi tưởng lại một chút xem, người nhà họ Tần có thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào từ cậu ấy sao?”
Vẫn nghe theo, Hứa Lạc Hoa lập tức nhớ tới Trần Nhã Liên, không đề cập đến những việc nhỏ nhặt khác, chỉ riêng chuyện học của Tần Thời Dư, đã khiến bà ta gần như sụp đổ.
Biết Tần Thời Dư có chỉ số IQ cao và thành tích tốt, bà ta đã nghĩ mọi cách để ngăn cản anh ra nước ngoài du học, kết quả là Tần Thời Dư lại quay lại thi vào Học viện Công nghệ Quang Hoa của Đại học B, đã vậy, trường anh theo học còn là Học viện Thương mại.
Mọi người đều biết, người thừa kế của một gia tộc lớn, chuyên ngành đa phần đều chọn Học viện Thương mại, dù không được coi trọng thì Tần Thời Dư vẫn là cậu chủ cả hợp pháp của nhà họ Tần.
Cho nên khi đó có rất nhiều người trong giới đều tập trung chú ý vào Tần Thời Dư, cho rằng cậu chủ cả nhà họ Tần vốn luôn biểu hiện không tranh giành quyền thế này chuẩn bị sắp chính thức ra tay cướp đoạt Tần Thị, thậm chí có không ít người đều thấy rất khả quan, suy cho cùng thì dù cho Trần Nhã Liên có bôi nhọ đến đâu thì cũng không thể che đậy được sự ưu tú của anh.
Sợ đến mức ba Tần và Trần Nhã Liên lo lắng đề phòng mấy năm, ba Tần liều mạng vạch ra đủ loại chiến lược nhằm mở rộng tầm ảnh hưởng của Tần Thị chỉ để chứng minh rằng mình là người mạnh mẽ và có quyết định sáng suốt nhất Tần Thị, Trần Nhã Liên dùng đủ mọi thủ đoạn để chèn ép Tần Thời Dư, kết quả là sau tốt nghiệp Tần Thời Dư lại gia nhập giới giải trí.
Sau khi Tần Thời Dư ký kết hợp đồng với Truyền hình và Điện ảnh Quả Cam, đã lâu không thấy về lại nhà cũ của Tần Thị để thu dọn hành lý, Hứa Lạc Hoa không yên tâm nên đi cùng, cho nên anh ấy nhớ rõ lúc ấy Trần Nhã Liên đã chết lặng khi biết được tin tức này, có lẽ có may mắn, nhưng nhiều hơn cả là sự suy sụp và oán hận, mấy năm qua bà ta đã làm rất nhiều chuyện, làm ra bao nhiêu điều xấu xa, chịu đựng vô số lời chế giễu, kết quả nói cho bà ta biết, bà ta chỉ là một tên hề tự mình đa suy diễn.
Bây giờ ngẫm lại, Tần Thời Dư có lẽ cũng không phải hành động theo ý mình, mà chỉ là đang đùa bỡn người nhà họ Tần mà thôi…
Mà những điều này cũng là bởi vì còn có nhà họ Thư làm sợi dây trói buộc anh, nên anh vẫn còn băn khoăn việc trừng trị nhà họ Tần, nếu như anh thật sự không có vướng bận, lại cảm thấy sống không có ý nghĩa gì...
Hứa Lạc Hoa thực sự không dám nghĩ.
Hứa Lạc Hoa thầm thở dài, con người có đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, nếu như Tần Thời Dư là một người bình thường, biết đâu cũng sẽ ấm ức và suy sụp, có lẽ sẽ đầy căm hận, nhưng anh lại quá thông minh, tuổi còn nhỏ đã như thể trải qua ngàn buồm và nhìn thấu lòng người, đồng thời còn là một người học một biết mười nâng cao tầm nhìn - Anh cảm thấy thế giới này cũng không có ý nghĩa gì.
Chờ đến khi bọn họ phát hiện vấn đề này, thì anh đã có khuynh hướng thù ghét con người nghiêm trọng.
Nực cười hơn là chuyện này lại do chính Tần Thời Dư nói ra, cũng may mắn thay trong lòng anh ít nhiều vẫn còn lo lắng cho nhà họ Thư, biết tình trạng này không ổn, nên đã chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý và luôn tích cực phối hợp.
Nhưng anh vẫn là bệnh nhân khiến bác sĩ đau đầu nhất, so với những người chống lại việc điều trị thì còn khó khăn hơn. Những người đó dù sao vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong muốn thông qua những dấu vết để lại kích thích, có thể bắt đầu điều trị từ những người và sự việc mà bọn họ quan tâm, nhưng Tần Thời Dư lại luôn thể hiện ra rằng bản thân rất thoải mái như thế này, thậm chí ba Tần, hay kẻ thứ ba thượng vị làm mẹ kế và em trai ngoài giá thú kia cũng đều không để tâm, ngược lại khiến bác sĩ không biết chữa trị thế nào, bởi vì chính bản thân anh đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo.
“Một cá nhân thì không thể không có cảm xúc, nhân cách chống đối xã hội cũng chỉ là thiếu sự đồng cảm và lòng xấu hổ mà thôi, cậu ấy như này có thể là một cơ chế phòng vệ để tự bảo vệ bản thân, vô cùng đau khổ, dùng câu nói ‘Tôi không quan tâm’ để tự nói với chính mình rằng đó là do cậu ấy không muốn, chứ không phải bọn họ cướp đi.”
Đây là chẩn đoán của bác sĩ Lục về căn bệnh của anh, nhưng ngay sau đó lại đảo ngược kết luận này:
“Cậu ấy, có lẽ còn có một khả năng khác.”
Hứa Lạc Hoa còn nhớ rõ gương mặt bác sĩ Lục khi đó tràn đầy lo lắng:
“Còn có một loại khả năng nữa chính là cậu ấy thật sự không coi trọng người nhà họ Tần, bởi vì chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể khiến cho nhà họ Tần xong đời bất cứ lúc nào, một ‘Người’ cũng sẽ không thèm để tâm đến một lũ ‘Kiến hôi’.”
Hứa Lạc Hoa vô thức kháng cự lại phán đoán nguy hiểm này, hỏi:
“Không thể nào, nếu cậu ấy coi nhà họ Tần như lũ kiến hôi, vậy sao nhà họ Tần vẫn còn rất tốt?”
Bác sĩ Lục nói:
“Có người đối xử với lũ kiến hôi có thể là trực tiếp nghiền chết, cũng có người lại thích nhìn bọn chúng bị nước dìm chết hơn, bị lửa thiêu, tò mò liệu bọn chúng còn có thể sống khi bị cắt đôi không...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Lạc Hoa sợ hãi vội vàng xua tay:
“Không thể nào, tuy Tần Thời Dư không phải người rất hiền lành, nhưng điểm xấu xa nhất ở cậu ấy cùng lắm chỉ là thích đổ thêm dầu vào lửa, nhìn người ta gặp họa, nhất định không có ý nghĩ đáng sợ như vậy.”
Bác sĩ Lục nói:
“Đó chỉ là một cách ví von mà thôi, cậu thử hồi tưởng lại một chút xem, người nhà họ Tần có thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào từ cậu ấy sao?”
Vẫn nghe theo, Hứa Lạc Hoa lập tức nhớ tới Trần Nhã Liên, không đề cập đến những việc nhỏ nhặt khác, chỉ riêng chuyện học của Tần Thời Dư, đã khiến bà ta gần như sụp đổ.
Biết Tần Thời Dư có chỉ số IQ cao và thành tích tốt, bà ta đã nghĩ mọi cách để ngăn cản anh ra nước ngoài du học, kết quả là Tần Thời Dư lại quay lại thi vào Học viện Công nghệ Quang Hoa của Đại học B, đã vậy, trường anh theo học còn là Học viện Thương mại.
Mọi người đều biết, người thừa kế của một gia tộc lớn, chuyên ngành đa phần đều chọn Học viện Thương mại, dù không được coi trọng thì Tần Thời Dư vẫn là cậu chủ cả hợp pháp của nhà họ Tần.
Cho nên khi đó có rất nhiều người trong giới đều tập trung chú ý vào Tần Thời Dư, cho rằng cậu chủ cả nhà họ Tần vốn luôn biểu hiện không tranh giành quyền thế này chuẩn bị sắp chính thức ra tay cướp đoạt Tần Thị, thậm chí có không ít người đều thấy rất khả quan, suy cho cùng thì dù cho Trần Nhã Liên có bôi nhọ đến đâu thì cũng không thể che đậy được sự ưu tú của anh.
Sợ đến mức ba Tần và Trần Nhã Liên lo lắng đề phòng mấy năm, ba Tần liều mạng vạch ra đủ loại chiến lược nhằm mở rộng tầm ảnh hưởng của Tần Thị chỉ để chứng minh rằng mình là người mạnh mẽ và có quyết định sáng suốt nhất Tần Thị, Trần Nhã Liên dùng đủ mọi thủ đoạn để chèn ép Tần Thời Dư, kết quả là sau tốt nghiệp Tần Thời Dư lại gia nhập giới giải trí.
Sau khi Tần Thời Dư ký kết hợp đồng với Truyền hình và Điện ảnh Quả Cam, đã lâu không thấy về lại nhà cũ của Tần Thị để thu dọn hành lý, Hứa Lạc Hoa không yên tâm nên đi cùng, cho nên anh ấy nhớ rõ lúc ấy Trần Nhã Liên đã chết lặng khi biết được tin tức này, có lẽ có may mắn, nhưng nhiều hơn cả là sự suy sụp và oán hận, mấy năm qua bà ta đã làm rất nhiều chuyện, làm ra bao nhiêu điều xấu xa, chịu đựng vô số lời chế giễu, kết quả nói cho bà ta biết, bà ta chỉ là một tên hề tự mình đa suy diễn.
Bây giờ ngẫm lại, Tần Thời Dư có lẽ cũng không phải hành động theo ý mình, mà chỉ là đang đùa bỡn người nhà họ Tần mà thôi…
Mà những điều này cũng là bởi vì còn có nhà họ Thư làm sợi dây trói buộc anh, nên anh vẫn còn băn khoăn việc trừng trị nhà họ Tần, nếu như anh thật sự không có vướng bận, lại cảm thấy sống không có ý nghĩa gì...
Hứa Lạc Hoa thực sự không dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro