Chị em
Tiểu A Tiền
2025-02-25 22:15:08
Bước ra khỏi phòng luyện tập, tâm trạng Hạ Vân Chi rất không tốt. Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng là lấy điện thoại ra và search xem 'cô Bụt' là gì.Fine ——Ý Thẩm Quý Hoà là gì đây? Coi mình là cô Tấm sao?Đáng ghét.Có rất nhiều chuyện nàng đã đoán ra được, nhưng nghe từ chính miệng Thẩm Quý Hoà càng khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn gấp bội. Trong lòng có loại cảm xúc khó chịu, vừa đau lòng vừa tức giận. Đau lòng vì Thẩm Quý Hoà, phần mình thì tức giận.Đều tại khi ấy nàng cái gì cũng không biết, nếu không có lẽ Thẩm Quý Hoà cũng sẽ không chịu từng ấy tổn thương. Đáng lẽ ra ngay từ đầu, những tên khốn kiếp thuộc câu lạc bộ Thịnh gia đó không nên có chút dính dáng gì đến Thẩm Quý Hoà.Nên trách ai bây giờ?Đổ cho mẹ nàng hay trách trời hành Thẩm Quý Hoà.Nàng lấy điện thoại gọi cho Hạ Cửu Hợp.Một giây sau liền bắt máy."Chi Chi, tìm chị có chuyện gì?"Cô gái ở đầu dây bên kia mang giọng điệu ngả ngớn, tuỳ ý phong tình. "Hạ Cửu Hợp, trả nợ." Hạ Vân Chi không chút khách khí, "Chọn người làm được việc cho tôi.""Ok." Hạ Cửu Hợp không chút do dự đồng ý, "Thư ký Trình được không?""Không tiếc à?" Hạ Vân Chi nhớ rõ Trình Nguyệt là thư ký đi theo Hạ Cửu Hợp lâu nhất. Hai người họ là bạn học trung học cho đến bây giờ. Cho dù Hạ Cửu Hợp làm bất cứ chuyện gì đều có Trình Nguyệt đi kèm."Cho em cái gì chị cũng không tiếc." Hạ Cửu Hợp nói, "Trong những người làm được việc, làm tốt nhất là Trình Nguyệt.""Sao cũng được.""Chi Chi, tuần này em có về ăn cơm không?""Đừng có gọi tôi như vậy." Hạ Vân Chi nhếch miệng, "Chưa kể, tôi có về hay không, Diệp Lan chưa nói với cô sao?"Hạ Cửu Hợp thở dài, đưa điện thoại qua.Diệp Lan nhận lấy."Bà cố nhỏ ơi, chuyện không có gì lôi chị vào làm gì?"Hạ Vân Chi: "Hai người ban ngày ban mặt cũng tuyên dâm à?""Ban ngày cũng có thú vui của ban ngày."Diệp Lan xuống giường đeo kính, cầm điện thoại ra ban công ."Hạ Vân Chi, chị nhắc em, đừng có quên thêm quyền truy cập giám sát phòng tập luyện đó.""....."Đúng thật là nàng quên mất."Không cho phép Hạ Cửu Hợp xem." Hạ Vân Chi cảnh cáo Diệp Lan.Diệp Lan: "Chị chưa rảnh tới cỡ đó.""Nhưng mà Hạ Vân Chi, từ khi nào em thành thương nhân đấy? Chị em mà biết được chuyện này, xem chừng vui như trẩy hội mà đem công ty giao cho em đó."Hạ Vân Chi cười lạnh một tiếng.Diệp Lan sợ đúng là mơ mộng hão huyền về Hạ Cửu Hợp."Có chuyện chị nghĩ mãi không ra." Diệp Lan đứng trên ban công, tuỳ ý để gió thổi đến cuốn lên mái tóc dài tán loạn. Ánh mắt cô tịch liêu, nhìn những chiếc lá bạch quả tháng chín rơi xuống trải rộng mặt hồ màu vàng bên ngoài. "Sao em không trực tiếp nói thẳng với Thẩm Quý Hoà rằng em muốn giúp con bé. Tại sao cứ một hai phải vòng vo tam quốc như vậy?""Boss cũ Thịnh thị của con bé chẳng là cái đinh gì đối với em, hạ gục bọn họ đối với em dễ như trở bàn tay. Nhất thiết vẫn phải điều tra lại chuyện năm đó sao?"Hạ Vân Chi đá đi những viên sỏi trên mặt cỏ, lười trả lời cô, chỉ lại một lần nữa cảnh cáo Diệp Lan không cần phải nói những lời vô nghĩa với Thẩm Quý Hoà, liền cúp điện thoại.Diệp Lan hóng gió, nhìn màn hình điện thoại đen như mực rồi nhún vai.Thật ra cô biết đáp án.Chỉ là không nhịn được vẫn muốn xác nhận lại thôi.—— Hoá ra người Hạ gia vẫn sẽ quý trọng một người.Kỳ thật Hạ Cửu Hợp cũng quý trọng một người.Nhưng cô ấy chỉ quan tâm đến Hạ Vân Chi. Diệp Lan đi vào phòng, ném điện thoại Hạ Cửu Hợp lên giường.Hạ Cửu Hợp đang trong phòng tắm.Cô thuần thục chui vào trong chăn chơi game trên điện thoại. Cho đến khi Hạ Cửu Hợp ra ngoài và thay một bộ tây trang mới, cầm lấy điện thoại trên giường nhìn thấy thời gian trò chuyện vượt quá thời gian bình thường, mỉm cười hài lòng, đến bên nàng hôn tạm biệt, Diệp Lan chẳng để ý thản nhiên kêu cô nhanh cút.Người nhà Hạ gia đều có bệnh.Diệp Lan cảm thấy như vậy.· Người Hạ Cửu Hợp đề cử lại đây làm việc rất lưu loát, chuyên nghiệp. Nghe nói Hạ Vân Chi đang tìm một người đàn ông xăm hình Quan Âm trên cánh tay và mặt có sẹo liền lập tức đi điều tra.Không đến 48 tiếng đồng hồ đã tìm được người.Hạ Vân Chi và Trình Nguyệt cùng nhau đi gặp hắn.· "Cường ca, có người tìm." Trên công trường, một thanh niên đội nón bảo hiểm chạy đến trước mặt một người. Người đàn ông mặc quần áo bụi bặm, đang đứng ở một bên chỉ huy một nhóm người."Ai?""Hình như là người của tập đoàn lớn."Sau khi nghe xong lời này Cường ca liền chạy đến, từ xa, nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng trong bộ vest trắng, đứng kế bên là một người đội nón đen, đeo khẩu trang cùng kính râm che kín mặt, có vẻ cũng là phụ nữ.Khí thế hai người trông rất đặc biệt, không phú cũng quý, ngay lập tức Cường ca mời hai người bọn họ vào văn phòng của mình.Nói là văn phòng cho sang, cũng chỉ là một gian phòng tạm bợ mà thôi.Làm sao có được một văn phòng tử tế trong một công trường xây dựng chứ.Vừa vào cửa, Cường ca cảm thấy có gì đó không ổn.Trong văn phòng của hắn có hai người đàn ông cao to trông rất đáng sợ, vào thời điểm trước khi hắn kịp phát ra âm thanh hai người đã ấn hắn lên ghế, tay chân nhanh nhẹn đem hắn trói lại.Hạ Vân Chi liếc mắt nhìn Trình Nguyệt.Trình Nguyệt tiến lên một bước, bắt đầu dò hỏi."Ba năm trước, có gặp qua người này chưa?" Màn hình điện thoại sáng lên, mặt trên là ảnh chụp của Thẩm Quý Hoà.Cường ca lắc đầu phủ nhận.Trình Nguyệt: "Trương Cường, tội phạm vị thành niên, sau khi ra tù bắt đầu trộn lẫn đầu đường xó chợ. Ba năm trước rời khỏi H trấn với một số tiền, cho gia gia chữa bệnh, sau đó quay trở lại, bắt đầu làm thầu các công trình xây dựng.""Nói nhiều với hắn như vậy làm gì?" Hạ Vân Chi cực kỳ thiếu kiên nhẫn, móc ống tiêm từ trong túi ra, "Trương Cường, một câu, có tự thú hay không?""Mày có biết rằng tĩnh mạch của một người nếu bị tiêm vào một lượng không khí nhất định có thể khiến cho người đó tử vong không?" Hạ Vân Chi đeo găng tay lụa màu đen, thô bạo kéo cánh tay của Trương Cường, "Không biết cũng chả sao, bây giờ mày biết rồi đó."Trình Nguyệt ngăn Hạ Vân Chi lại.Trương Cường là một tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nay gặp phải người mạnh hơn mình rất nhanh đã đồng ý tự thú, đồng thời thú nhận những người lúc trước đã tham gia vào vụ việc. Hắn sợ Thịnh gia, nhưng lại càng sợ hai người phụ nữ không biết rõ lai lịch này. Trình Nguyệt sắp xếp người giám sát hắn ta, chờ mọi việc xong xuôi lại tiếp tục sử dụng hắn.Đi ra khỏi công trường, lên xe, Trình Nguyệt không nhịn được hỏi: "Khi nãy cô chỉ doạ hắn thôi phải không?"Hạ Vân Chi đem găng tay đã chạm vào Trương Cường ném vào thùng rác trên xe: "Ai biết được."Nàng thờ ơ trả lời."Kế tiếp đi đâu?"Hạ Vân Chi: "Bệnh viện."Nàng sẽ không tha cho những kẻ tham gia vào kế hoạch hãm hại Thẩm Quý Hoà của Thịnh gia, một người cũng không thoát được.Trình Nguyệt ngồi ở kế bên Hạ Vân Chi, cảm thấy rất rõ lệ khí không chút nào che lấp của nàng.Cô bình tĩnh thông báo mục đích của mình cho tài xế, bắt đầu sắp xếp chuyện đến bệnh viện. Trong lòng lại nghĩ, lúc trước không biết Hạ Vân Chi cũng có một mặt này.Cô đã quen biết Hạ Cửu Hợp rất lâu rồi, lại chưa từng tiếp xúc với Hạ Vân Chi. Những ngày gần đây mới tiếp xúc gần hơn một chút.Trước đó, cô chỉ nghe được rằng Hạ Vân Chi rất khó gần, lại không biết được nàng so với Hạ Cửu Hợp còn muốn điên hơn.Cũng không biết Hạ gia này có cái gen gì.Trong lòng Trình Nguyệt phun tào, bên tai có chút động tĩnh, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Hạ Vân Chi đang ngồi trên ghế, màn hình điện thoại sáng lên, là hình ảnh camera giám sát. Bên trong, là một cô gái đang tập vật lý trị liệu.Cởi áo, lộ ra phần lưng có rất nhiều sẹo.Trình Nguyệt còn đang suy nghĩ liệu rằng đây có phải Thẩm Quý Hoà hay không, liền nghe Hạ Vân Chi vô cùng lạnh lùng nói: "Xem đủ chưa?"Trình Nguyệt vô thức đẩy mắt kính.Fine.Hạ gia các người đều là bá đạo tổng tài chuyên bảo hộ tiểu kiều thê.Cảm nhận được tầm mắt của Trình Nguyệt đã thu hồi, Hạ Vân Chi lại tiếp tục xem, sau lại không nhịn được, mở mic nói chuyện."Thẩm Quý Hoà, cô kiếm cái áo mặc vào."Bên trong, Thẩm Quý Hoà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở camera giám sát.Trên người cô chỉ mặc một cái áo bra thể thao."Hạ Vân Chi?" Thẩm Quý Hoà hướng về camera nói, "Cô đang xem à?"Hạ Vân Chi mím môi."Mấy ngày nay cô đi đâu đó?"Hạ Vân Chi: "Chuyện của boss cũng phải báo cáo với cô à?""Mặc áo vào."Thẩm Quý Hoà cảm thấy Hạ Vân Chi lại đang khùm đin nữa.Cô nhặt áo hoodie ở một bên mặc vào.Ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn xem camera, trông cô như một con samoyed big size dịu ngoan."Khi nào cô về?"Hạ Vân Chi: "......""Cô nhớ tôi?" Ngữ khí Hạ Vân Chi có chút lạ lạ khi hỏi câu này.Nhớ sao? Thẩm Quý Hoà nghĩ là không. Cô đã thói quen trạng thái sinh hoạt mới này, ban ngày tập luyện khôi phục, buổi tối nghỉ ngơi và ngủ. Vừa quy luật vừa nhàm chán, là những điều cô đang trải qua mỗi ngày. Nhưng khi không có Hạ Vân Chi, biệt viện luôn trông có vẻ thiếu nhân khí. Tuy nàng đã sắp xếp tiểu Tô và một số người chăm sóc khác, cả đội chữa bệnh của Diệp Lan cũng ở đây, nhưng bọn họ khác với Hạ Vân Chi.Hạ Vân Chi thú vị hơn mấy người này nhiều.Từ sau ngày hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, Thẩm Quý Hoà cảm thấy quen thuộc với Hạ Vân Chi hơn. Tuy hai người cũng chẳng nói với nhau mấy câu, Hạ Vân Chi lại không thường ở đây, mỗi ngày chỉ ở trên Wechat hỏi về tiến độ phục hồi của cô. Nhưng Thẩm Quý Hoà cảm thấy, sự hoang mang bối rối từ trước đã không còn. So với trên màn ảnh Hạ Vân Chi, gặp được nàng cô càng cảm thấy chân thật hơn một chút."Nếu tôi nói nhớ cô, cô sẽ về sao?" Thẩm Quý Hoà hiếm thấy mà trêu đùa. "Vậy hẳn là tôi nhớ cô.""......."Hạ Vân Chi bùm một cái tắt đi ứng dụng giám sát.Sau đó nhanh chóng huỷ bỏ quyền truy cập của Diệp Lan.Ừ.Tốt hơn hết không để ai thấy được một Thẩm Quý Hoà như này. Edit: Thật ra Thẩm Quý Hoà nói là 'thần mềm lòng' và bả nói bả là chó lạc ấy, nhưng mà tôi lấy ví dụ thân thương hơn là bụt và Tấm, chưa kể dịch nghe cũng dễ thương hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro