Xinh đẹp
Tiểu A Tiền
2025-02-25 08:17:38
Ngày Thẩm Quý Hoà gặp lại Hạ Vân Chi là vào một tuần sau đó.Cô đang trải qua quá trình vật lý trị liệu photon nhằm kíc.h th.ích các dây thần kinh và cơ bắp ở chân. Thay quần đùi thích hợp để trị liệu, hiển lộ ra đôi chân đã co rút lại. Bác sĩ Diệp Lan đang giúp cô thực hiện vật lý trị liệu, cô ngồi trên ghế như một cái cây đang hấp thụ ánh sáng trong quá trình quang hợp.Lúc này Hạ Vân Chi xuất hiện.Có người gõ cửa phòng hai cái, Diệp Lan hỏi là ai gõ cửa, nàng không trả lời, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Trong thời tiết từ giữa đến cuối tháng 9 này, Hạ Vân Chi mặc một chiếc áo sơ mi rất vừa vặn, khi bước vào cửa, vạt áo lỏng lẻo, lắc lư theo động tác của nàng, mơ hồ phác hoạ vòng eo xinh đẹp ẩn bên dưới lớp áo."Cảm giác thế nào?" Câu đầu tiên Hạ Vân Chi nói là hỏi Thẩm Quý Hoà.Thẩm Quý Hoà theo bản năng muốn buông chiếc chăn đang cuộn trên đùi xuống để che khỏi tầm mắt Hạ Vân Chi. Cô chỉ làm được hành động này khi Diệp Lan tắt thiết bị.Diệp Lan ngưng tay, từ từ đứng dậy từ tư thế ngồi xổm, nhìn Hạ Vân Chi, ngữ khí ai oán: "Boss, chị nhắc em, lúc trở về có thể nào lên tiếng chào hỏi một tiếng được không, đi đường kiểu gì mà không nghe thấy tiếng, tính hù chết chị ha gì?"Hạ Vân Chi nhìn Diệp Lan cười một cái.Diệp Lan lập tức im miệng.Vừa hay có người trong đội ngũ y tế đến tìm Diệp Lan để thảo luận về kế hoạch trị liệu phục hồi chức năng vào chiều nay, Diệp Lan nhặt tờ báo cáo bên cạnh thiết bị, đưa mắt nhìn Hạ Vân Chi, hướng nàng nói: "A Hoà còn ba đợt điều trị nữa, em giúp con bé làm đi."Diệp Lan nói xong liền rời đi.Hạ Vân Chi cúi đầu nhìn báo cáo trong tay, trong đầu lại suy nghĩ một chuyện khác."Trông cô có vẻ rất thân với Diệp Lan nhỉ?"Thẩm Quý Hoà điều chỉnh chăn một hồi lâu, đem hai chân che lại không một kẽ hở, chiếc chăn mỏng trông giống như một tấm khăn treo trên sân thượng, như thể gió thổi qua sẽ khiến nó bay đi mất.Câu hỏi của Hạ Vân Chi luôn khiến cô khó đỡ."Bác sĩ Diệp mỗi ngày đều đến đây." Cô trả lời.Hạ Vân Chi hừ một tiếng, nghĩ thầm, còn nàng mỗi ngày đều xem camera giám sát. Nàng còn chưa gọi Thẩm Quý Hoà là a Hoà đâu.Tuy trong lòng cảm xúc dâng trào, nhưng Hạ Vân Chi vẫn như thường, ngồi xổm xuống, lấy cái ghế nhỏ, cầm lấy thiết bị.Thẩm Quý Hoà do dự: "Hạ lão sư, nếu không cô cứ để đó ——""Sợ tôi không biết làm à?""Cô có thể?""Hừ."Hạ Vân Chi dùng hành động thực tế để cho Thẩm Quý Hoà thấy nàng rất quen thuộc với thiết bị trước mặt này.Thẩm Quý Hoà vẫn giữ tấm chăn mỏng, không muốn phối hợp với việc điều trị.Hạ Vân Chi cảm thấy khó hiểu: "Cô không tin tôi?""Tin."Hạ Vân Chi cảm thấy chữ này của Thẩm Quý Hoà cần được xem xét lại, nàng cực kỳ nghiêm túc nói với Thẩm Quý Hoà: "Thời điểm tôi phục hồi chức năng đã từng sử dụng thứ này, lúc trước cũng đã từng học qua phương pháp sử dụng thiết bị. Tệ lắm, nếu tôi có làm sai, cũng không quá ảnh hưởng nghiêm trọng gì với cô."Không biết Thẩm Quý Hoà đang bướng cái gì, vẫn từ chối: "Nếu không chờ bác sĩ Diệp trở về rồi làm. Hoặc tự tôi làm cũng được."Hạ Vân Chi bắt đầu phát cáu: "Thẩm Quý Hoà, cô chán ghét tôi đến vậy à?""Không hề."Thẩm Quý Hoà lập tức phủ nhận: "Tôi không chán ghét cô.""Vậy cô lấy cái chăn ra.""Không.""......"Trong một khoảnh khắc Hạ Vân Chi thiếu điều muốn trực tiếp lấy cái chăn ra, sau đó tìm cái gì đó có thể trói được, đem Thẩm Quý Hoà trói trên ghế tránh việc cô lại tiếp tục bướng.Bầu không khí giữa hai người lập tức sượng trân xịt keo cứng ngắc.Thẩm Tú Lan đã từng nói qua Thẩm Quý Hoà rất bướng, mười cái đầu của Thẩm Kỳ kéo còn không nổi. Nhưng hiện tại Thẩm Quý Hoà cảm thấy, so với cô Hạ Vân Chi còn bướng hơn. Ngồi trên ghế nhỏ, đôi mắt hướng từ dưới nhìn lên trên, chỉ toàn sự khó hiểu cùng không cam lòng.Có lẽ chỉ vì đôi mắt này quá xinh đẹp.Thẩm Quý Hoà khẽ thở dài."Khó coi." Cô ôn nhu nói với Hạ Vân Chi: "Tôi sợ doạ đến cô."Hạ Vân Chi trong nháy mắt như hoa nở xuân về, sự tức giận bay biến hết.Không chỉ vậy, sau khi lửa giận biến mất, một số mầm cỏ mềm xuất hiện trên mặt đất vừa bị thiêu đốt. Cảm giác rất thần kỳ.Hạ Vân Chi vẫn giữ ngữ khí kiêu kỳ sang chảnh nói: "Cô làm như tôi chưa từng xem qua."Thẩm Quý Hoà nghiêng đầu khó hiểu.Hạ Vân Chi giải thích: "Camera."Thẩm Quý Hoà cười nói với nàng: "Không giống nhau."Hạ Vân Chi lại lười cùng cô nói lý, chịu thua logic của cô nàng trực tiếp tỏ thái độ."Đừng lằng nhằng nữa, đưa cái chân ra."Thẩm Quý Hoà vén chiếc chăn lên một chút.Trong khoảng thời gian trải qua rèn luyện khôi phục vừa qua, tình trạng chân của Thẩm Quý Hoà đã cải thiện rất nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn còn tình trạng héo rút cơ bắp như cũ. Cơ bắp ở cẳng chân nguyên bản rất rắn chắc nhưng giờ lại rời rạc, lỏng lẻo, làn da giống như giấy đã qua sử dụng bị nhàu nát, nhăn lại một chỗ với nhau, hai đùi thì gầy yếu như hai cái cây khô.Thẩm Quý Hoà quay đầu, cả bản thân cô cũng không dám đối mặt.Sợ không khí quá xấu hổ, cô liền trêu Hạ Vân Chi."Tôi bây giờ nếu đi diễn ma quỷ hay xác chết chắc không cần make up thêm hiệu ứng đặc biệt gì đó đâu nhỉ. Hmmmm, nên diễn tả như nào nhỉ —— aa ——"Hạ Vân Chi ở thời điểm Thẩm Quý Hoà không kịp đề phòng liền chiếu thiết bị sóng photon vào chân cô.Độ ấm cùng đau đớn làm tươi cười trên mặt Thẩm Quý Hoà trong nháy mắt không thể duy trì được. Hạ Vân Chi cười lạnh một tiếng."Ma quỷ và xác chết chẳng có gì hay ho cho cô diễn đâu, cô nhạy cảm như thế này diễn được chắc.""Tôi nhạy cảm?" Thẩm Quý Hoà muốn chui thử vào đầu Hạ Vân Chi xem nàng đang nghĩ gì ở trong đó, "Rõ ràng là do cô ra tay quá bất ngờ ấy chứ.""Tôi đây là canh lúc dây thần kinh của cô không chú ý, đánh lén chúng nó.""Thế tôi đây thay mặt tụi nó xin chân thành cảm ơn cô.""Vậy thì không cần." Hạ Vân Chi lãnh đạm nói, "Cô để chúng nó nhanh nhanh khoẻ hơn là đủ cảm tạ ơn trên rồi."Sau cuộc đấu võ mồm ngắn, bầu không khí kỳ lạ trong phòng bắt đầu khuếch tán khắp căn phòng.Thẩm Quý Hoà lặng lẽ thu lại ánh mắt, nhìn Hạ Vân Chi. Hạ Vân Chi đeo găng tay đang rất nghiêm túc giúp cô làm vật lý trị liệu ở chân. Thẩm Quý Hoà không thể nhìn đến ánh mắt của nàng, chỉ có thể từ phía trên nhìn xuống hàng mi an tĩnh vừa dài vừa dày của nàng."Nhìn gì đó?"Hạ Vân Chi đầu cũng không nâng hỏi.Thẩm Quý Hoà à một tiếng, thành thật trả lời: "Nhìn cô.""Đoán được.""Tôi biết tôi xinh đẹp rồi."Hạ Vân Chi không biết xấu hổ nói ra, Thẩm Quý Hoà buồn cười: "Tôi chưa nói gì hết à."Hạ Vân Chi đưa tay lên, hơi giơ một chân khác của Thẩm Quý Hoà lên giá đỡ của thiết bị, cảm giác ấm áp và hơi hơi đau lan tràn theo thiết bị kim loại trong tay Hạ Vân Chi."Chưa cần cô nói." Hạ Vân Chi nói, "Đây là sự thật ai cũng biết.""Cũng đúng." Thẩm Quý Hoà nói, "Giống cô như vậy, đẹp từ nhỏ đến lớn, hẳn là quen với việc được khen rồi.""Không hẳn." Hạ Vân Chi nói: "Cũng có người rất ghét khuôn mặt này.""Vậy bọn họ đúng là có mắt không tròng." Thẩm Quý Hoà đoán những người đó hẳn là kẻ thù hoặc antifan của nàng. Thẩm Kỳ đã phổ cập kiến thức về nhóm người này cho cô. Theo cách nói của Thẩm Kỳ, bọn họ giống như mấy con gián, cực kỳ làm người khó chịu. Thẩm Quý Hoà đoán bọn họ hẳn là so với mấy con gián còn thấy ghét hơn, bởi vì ít nhất gián còn là côn trùng có ích, còn antifan và kẻ thù thì chưa chắc."Bọn họ ghét cô chắc chắn là do bọn họ sai."Thẩm Quý Hoà cảm thấy tuy tính tình Hạ Vân Chi có chút khó chiều, nhưng chưa đến mức phải bị ghét như vậy. Đặc biệt là với khuôn mặt này — ai ghét nổi? Thẩm Quý Hoà nghĩ không ra.Khoé miệng Hạ Vân Chi giơ lên: "Tôi cũng nghĩ vậy.""Thật ra lần sau cô nên cho tôi một cơ hội."Hạ Vân Chi có chút khó hiểu: "Cơ hội gì?"Thẩm Quý Hoà hơi hơi cúi đầu, lọn tóc đuôi ngựa được cột phía sau lắc lư theo động tác của cô. Cô ôn nhu cười."Cơ hội được khen vẻ ngoài xinh đẹp của cô." Thẩm Quý Hoà cực kỳ nghiêm túc nói, "Có lẽ việc được khen ngợi nhiều hơn có thể làm cô không còn để ý đến những người chán ghét khuôn mặt của cô nữa."Cái kiểu logic này Thẩm Kỳ đã nói với cô.Tiểu Vân bọn họ không sử dụng chiến thuật chửi thẳng mặt antifan, mà dùng những lời khen để áp đi những bình luận của antifan. Thẩm Quý Hoà cảm thấy rất hợp lý.Hạ Vân Chi không nói một lời, ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý HoàThẩm Quý Hoà chớp chớp mắt, không thể hiểu nổi tính tình khó chiều, khó hiểu này của bà chủ nhỏ."......Sao đấy?"Hạ Vân Chi: "Cho cô cơ hội khen tôi đó."Thẩm Quý Hoà bị chọc cười.Cô cực nhanh che miệng lại, cố ngưng cười, vắt hết óc suy nghĩ những lời hoa mỹ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ được một chữ: "Đẹp."Để nghe không quá nhạt, cô lại bổ sung, "Siêu siêu đẹp.""Một đôi mắt to tròn, một cái mũi cao, một......"Hạ Vân Chi: "Đúng là khả năng khen ngợi tỷ lệ nghịch với khả năng trượt tuyết.""Tôi rất chân thành." Thẩm Quý Hoà cố minh oan cho bản thân, "Cô có cảm nhận được điều ấy không?""Khen rất hay, lần sau đừng khen nữa."Thẩm Quý Hoà ò một tiếng, nuốt xuống câu nói cuối cùng.Một....... một đôi môi mềm.Trông giống như kẹo mềm.Trong số những cô gái cô đã gặp, không một ai giống như Hạ Vân Chi. Rõ ràng có một đôi môi mềm mại như vậy, thời điểm nói chuyện giống như hàn băng, đôi khi giống như những lưỡi dao nhỏ."Thời điểm cô để Diệp Lan giúp cô làm trị liệu cũng như thế này sao?"Hạ Vân Chi thay đổi đề tài như xoay 360 độ.Thẩm Quý Hoà chưa kịp load não theo: "Cái gì?"Hạ Vân Chi nâng đầu ngón tay, vén tấm chăn mỏng trên đùi Thẩm Quý Hoà lên."Cô ấy là bác sĩ." Thẩm Quý Hoà nói, "Tôi cũng chẳng quá quan tâm đến.""Cho nên điều khiến cô quan tâm chỉ bởi vì do tôi không phải là bác sĩ."Thẩm Quý Hoà lắc đầu: "Không phải."Hơi thở Hạ Vân Chi chậm lại, tuỳ ý hỏi: "Tại sao lại vậy?""A" Thẩm Quý Hoà hiếm thấy khó xử và xấu hổ mà gãi gãi sau ót."Không phải rất rõ ràng sao? " Cô nhỏ giọng nói.Hạ Vân Chi tự hỏi trong đầu, không thể nghĩ ra được câu trả lời rõ ràng nào.Vì điều gì vậy?Có phải bởi vì --Trong mắt Thẩm Quý Hoà, nàng là ngoại lệ?Câu trả lời có tính khả dĩ này khiến những mầm non nhỏ trong lòng nàng nhảy lên hưng phấn. Quả nhiên, cho dù Thẩm Quý Hoà không còn nhớ rõ bất kỳ điều gì, Hạ Vân Chi nàng vẫn luôn luôn là ngoại lệ của cô.Nàng hiếm khi tính tình thoải mái hống Thẩm Quý Hoà: "Hửm? Nói tôi nghe thử xem."Thẩm Quý Hoà liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt thanh triệt, ngây thơ vô tội mà thẳng thắn chân thành."Bởi vì cô quá xinh đẹp.""Hạ Vân Chi, cô thật xinh đẹp.""......"Những mầm cây vừa nhú lên một chút lập tức héo không còn một cọng.Hạ Vân Chi gửi cho Thẩm Quý Hoà ba chữ: "Nín họng liềng." Nàng có chút bực bội thiếu điều muốn vứt đi thiết bị trong tay, suy xét mãi, vẫn quyết định lạnh mặt tiếp tục giúp cô.Bây giờ có lẽ nàng cũng có một chút chán ghét cái khuôn mặt này của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro