Khởi hành
Tiểu A Tiền
2025-02-25 08:17:38
Nửa đêm, Thẩm Quý Hòa xuất hiện một giấc mộng.Mơ đến một chuyện đã xảy ra vào nhiều năm trước, về một cô bé tên Chi Chi. Là một người cực kỳ gầy yếu, dưới góc độ trung y, đây là biểu hiện của bệnh thiếu máu. Cái đầu nhỏ xíu, ngốc ngốc, bị bọn buôn người bắt về lại không biết khóc cũng không biết nháo, giống cái tiểu đầu gỗ, mỗi ngày đều đi sau cô gọi chị, chị ơi.Hai người họ làm chị em gần nửa năm, sau đó được đưa về nhà từ đó không còn liên lạc với nhau nữa.Chờ cho đến khi Thẩm Quý Hòa theo hứa hẹn nhờ người đi tìm lại nàng, lại chỉ nhận được tin tức vô vọng.Đã nhiều năm rồi cô không mơ thấy Chi Chi nữa.Trong giấc mơ, cô gái nhỏ xuất hiện có chút mơ hồ, chỉ để lại những mảnh vụn ký ức. Đây là một điều rất đáng kinh ngạc đối với cô, một người có trí nhớ kém không giỏi nhớ mặt. Chí ít đối với Chi Chi cô vẫn còn nhận ra một vài đường nét mơ hồ, những người còn lại đã sớm trở nên mờ mịt trống rỗng.Thời điểm tỉnh dậy, Thẩm Quý Hòa có chút thẫn thờ, nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm thán số phận thật biết cách an bài.Hiện tại nhìn lại, điều Thẩm Quý Hòa nhớ rõ nhất chính là Chi Chi có một đôi mắt rất đẹp, nếu có thể sống đến ngày hôm nay, có lẽ sẽ đẹp sánh ngang với đôi mắt của Hạ Vân Chi.Thẩm Quý Hòa nhẹ nhàng thay đồ xong, nhấc người xuống giường, vô cùng nhẹ nhàng điều khiển xe lăn, đi đến bên kia giường lấy đồ trên bàn. Cô cũng quan sát Hạ Vân Chi vẫn còn đang say ngủ.Thân mình cuộn tròn lại, là một tư thế ngủ khi không cảm thấy an toàn.Càng nhìn Thẩm Quý Hòa càng cảm thấy khuôn mặt của Hạ Vân Chi rất giống với bộ dáng của Chi Chi ở phiên bản trưởng thành.Chỉ là Chi Chi trông ngốc hơn nhiều lại không thích nói chuyện, khi xưa bọn buôn người ép con bé phải giả làm người câm đi xin tiền, hơn nữa nàng vốn ngây ngốc, mềm lòng chỉ có thể móc ra được năm xu.Bằng điểm này, Hạ Vân Chi cùng Chi Chi là hoàn toàn trái ngược.Nàng lúc nào cũng nói chuyện một cách bất ngờ, đôi khi còn phán một số câu xanh rờn.Nghĩ đến đây, Thẩm Quý Hòa mỉm cười lắc đầu.Cô cầm cuốn nhật ký trên bàn viết lại những gì mình vừa mơ thấy, sau đó đặt nó xuống, quay người, khẽ khàng mở cửa đi vào phòng khách, mẹ cô, Thẩm Tú Lan đã bận rộn trong bếp từ lâu rồi."Ôi chao, không biết tiểu Hạ buổi sáng có thích ăn mì không nhỉ? Hay là thích ăn bún gạo? Nếu muốn ăn bún gạo, xíu nữa mẹ xuống lầu mua cho con bé."Thẩm Quý Hòa: "Con cũng không biết, chuyện này mẹ nên hỏi Thẩm Kỳ. Các vấn đề về Hạ Vân Chi, trong nhà mỗi con bé biết."Thẩm Tú Lan: "Đừng gọi con bé. Nửa đêm qua mẹ tỉnh dậy đi vệ sinh, thấy con bé vẫn còn đang chơi game trong phòng. Hôm nay có khi bảnh mắt tận 12h trưa mới dậy."Thẩm Quý Hòa: "Dù sao hôm nay con bé cũng không có tiết học, cho con bé ngủ thêm một lát nữa.""Nhưng chuyện thức đêm vẫn phải quản, con bé bị bệnh tim, lại dám thức trễ đến vậy à?"Thẩm Tú Lan than nhẹ một tiếng:" Làm như mẹ chưa nhắc con bé vậy? Lì như con trâu vậy đó, cứng đầu muốn chết. Bên miệng lúc nào cũng nói 'biết rồi, khổ lắm, nói mãi', cái ngữ như vậy là mẹ biết nói chui vào tai này lọt ra tai kia. Để con nói chuyện lại với nó đi."Thẩm Quý Hòa cười nói được."Phải rồi, mẹ, con đi rồi, trong trạm ai quản lấy?"Thẩm Tú Lan lấy trứng luộc ra cho vào nước đá, "Có mỗi một cái trạm chuyển phát nhanh thôi cô, không có cô chắc cái trạm dẹp tiệm luôn hay sao á? Đến lúc đó mẹ nói với chị Lưu cái một là xong."Trạm chuyển phát nhanh này do khuê mật của Thẩm Tú Lan, là dì Lưu cùng mở ra. Bà bỏ tiền đầu tư, còn Thẩm Tú Lan cung cấp bất động sản, hai người kết hợp làm ăn nhỏ với nhau. Thẩm Quý Hòa hỗ trợ giám sát trạm, dù sao lấy tình huống trước mắt, cô khó có thể ra ngoài xin việc làm."Nói chung con không cần lo." Thẩm Tú Lan đuổi gái lớn ra bên ngoài, "Trước hết con vẫn nên đi hỏi tiểu Hạ sáng nay có ăn mì không.""Cô ấy còn chưa có dậy đâu."Thẩm Quý Hòa nghỉ ngơi và làm việc rất có quy luật, mỗi sáng chưa đến 7h đã dậy. Là do việc huấn luyện quanh năm suốt tháng ảnh hưởng. Đối với cô, so sánh với quá khứ, dậy vào 7h đã tính trễ lắm rồi."Vậy con gọi cô ấy ha?"Thẩm Tú Lan vội cản lại: "Thôi để tiểu Hạ ngủ thêm một lát nữa."Thẩm Quý Hòa đồng ý, về phòng lấy điện thoại, chuẩn bị ra ăn cơm sáng. Đầu ngón tay vừa nắm tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, thì cửa phòng ngủ đã bị mở ra từ phía bên trong.Hạ Vân Chi trên người vẫn mặc bộ áo ngủ màu xanh của cô, chân trần dẫm trên sàn gỗ lạnh lẽo, đầu tóc có chút rối loạn, sắc mặt lại rất vội vàng.Cánh cửa nhanh chóng mở ra.Thẩm Quý Hòa giật mình.Hạ Vân Chi không ngờ cô lại ở cửa, ngay khi vừa nhìn thấy cô. sự vội vàng của nàng liền biến mất không còn chút tăm hơi. Một hồi núi lửa phun trào đột nhiên tắt ngúm, chỉ còn dư lại một chút nhiệt độ."Cô đi đâu? Sao lại không nói cho tôi biết?"Hỏi một cách kỳ cục, khó hiểu.Dù sao trong ấn tượng của Thẩm Quý Hòa, Hạ Vân Chi đã là người rất lạ lùng, math math. Cho nên đôi khi nàng nói một số câu lạ lạ, kỳ kỳ cô cũng không quá để ý đến."Vừa ở trong bếp, sợ đánh thức cô, nên không nói với cô. Dậy rồi à? Ngủ đủ chưa?"Hạ Vân Chi ừ một tiếng, gật đầu."Sao vừa rồi cô gấp vậy?"Hạ Vân Chi rũ mắt: "Mắc vệ sinh, không được à?"Thẩm Quý Hòa do dự một chút, nhường đường cho Hạ Vân Chi. Hạ Vân Chi đi ngang qua cô. Thẩm Quý Hòa vô tình nhìn thấy được thứ đó đó mà ai cũng có. Cô cực kỳ bất lực, không nhịn nổi mà nhỏ giọng nói chờ một chút.Hạ Vân Chi nghiêng người nhìn qua, không hiểu vì sao.Ánh mắt Thẩm Quý Hòa tránh đi một mảng trắng như tuyết trước mặt, nắm lấy vạt áo Hạ Vân Chi, "Ngồi xổm xuống nào."Hạ Vân Chi cau mày: "Làm gì?"Ngoài miệng thiếu kiên nhẫn, nhưng thân thể lại rất nghe lời.Sau khi ngồi xổm xuống, Thẩm Quý Hòa đưa tay cài lại khuy áo lộn xộn cho nàng. Không biết Hạ Vân Chi mặc đồ kiểu gì, coi như cài sai cúc áo cũng thôi đi, thế nào mà cả cổ áo cũng bị nàng phanh rộng ra như thế. Lúc trước không biết màu xanh này mặc vào làm cho mình trắng được cỡ này đi, được mặc trên người Hạ Vân Chi liền giống trăm hoa đua nở vậy."Tối hôm qua hơi nóng à?" Thẩm Quý Hòa đoán, "Hay do chăn dày quá."Hạ Vân Chi lắc lắc đầu.Do nàng thích mát mẻ hơn thôi.Thẩm Quý Hòa giúp nàng sửa sang lại xong áo ngủ, lại tiện tay vuốt lại đầu tóc dài có chút loạn."Đi nào."Hạ Vân Chi não load không kịp."Đi đâu?""Hết mắc vệ sinh rồi à?"Hạ Vân Chi mím chặt môi, đứng lên.Nàng vẫn đang trôi nổi trong việc được crush sờ đầu, Thẩm Quý Hòa dám nói cái câu này ha. Đúng là phá nát bầu không khí. Càng quá đáng hơn là, chờ đến khi nàng vào nhà vệ sinh rồi, Thẩm Quý Hòa mới nhớ đến mà hỏi: "Phải rồi, Vân Chi, ăn sáng cô muốn ăn mì hay ăn bún gạo? Hoặc không còn có cả bánh mì sữa đậu nành, trứng gà nữa cô muốn ăn không?"Hạ Vân Chi: "......"Người này không thể nào chờ nàng ra tới rồi hẳn hỏi à?"Tôi không chọn." Hạ Vân Chi nói, "Gì cũng được."Chị của nàng nói khi nàng nói chuyện không biết chọn thời điểm, theo nàng thấy phải là Thẩm Quý Hòa mới đúng.Một lát sau, trên bàn cơm, Hạ Vân Chi khó xử mà nhìn chằm chằm lòng trắng trứng trước mặt. Nàng đang suy nghĩ xem nên như thế nào mà mặt không đổi sắc ăn xong cái lòng trắng này, Thẩm Quý Hòa liền đưa tay lấy đi lòng trắng trứng trước mặt nàng, thay vào đó là một chén nhỏ có thêm một cái lòng đỏ nguyên vẹn nữa.Thẩm Tú Lan vẫn còn đang ở trong bếp.Trên bàn cơm chỉ có hai người là nàng cùng Thẩm Quý Hòa.Làm xong hết thảy, Thẩm Quý Hòa chớp chớp mắt với nàng, ý bảo nàng mau ăn đi.Chờ cơm nước xong, Hạ Vân Chi hỏi Thẩm Quý Hòa: "Cô vẫn ghét ăn lòng đỏ hả?"Thẩm Quý Hòa đang lau bàn, lau sạch vết bẩn vẫn còn ở trên bàn."Vẫn?" Cô focus đúng đến một chữ kỳ lạ trong lời Hạ Vân Chi nói.Hạ Vân Chi thoải mái tự nhiên bịa: "Lúc trước ở trong một lần phỏng vấn cô có nói qua.""Đúng không đó?" Thẩm Quý Hòa không nhớ rõ. "Tôi không ghét." Cô không hiểu sao lúc đó mình lại trả lời như vậy, "Lòng đỏ ăn ngon mà.""Vậy khi nãy cô ——""Không phải cô không thích ăn lòng trắng sao?" Thẩm Quý Hòa nhìn thấy nàng kinh ngạc, trên mặt viết rõ mấy chữ 'làm sao cô biết?', phụt cười một tiếng, "Liếc mắt một cái là biết, thật đấy."Bộ dáng Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào lòng trắng rồi yên lặng tự hỏi y chang Thẩm Kỳ lúc nhỏ khi không muốn ăn rau, chẳng khác một ly.Thẩm Quý Hòa không để bụng chuyện này, dọn xong chuẩn bị xuống lầu mở cửa trạm.Hạ Vân Chi vẫn còn đang suy nghĩ, ra là Thẩm Quý Hòa thích ăn lòng đỏ.Nàng cũng không biết.Bởi vì từ sau khi nàng đến nơi đó, nàng và Thẩm Quý Hòa mỗi lần ăn trộm trứng gà, lòng đỏ luôn dành cho nàng."Chi Chi, tôi không thích ăn lòng đỏ." Thẩm Quý Hòa khi đó còn chưa đến 8 tuổi, cùng nàng ngồi xổm ở bên đường, dùng tiền lén giấu đến cửa hàng bán đồ ăn sáng mua một quả trứng luộc cùng một cái bánh bao. "Em ăn đi." Thẩm Quý Hòa phân bánh bao thành hai nửa, đem một nửa có nhiều nhân cho nàng.Đến hôm nay Hạ Vân Chi mới biết được, hóa ra Thẩm Quý Hòa cũng thích ăn lòng đỏ.8h30 sáng, Thẩm Quý Hòa đi xuống lầu mở cửa trạm, Hạ Vân Chi tạm biệt Thẩm gia, cũng thông báo rằng 3 ngày sau nàng sẽ rời đi, hy vọng Thẩm Quý Hòa cũng sẽ đi cùng nàng.Thẩm Quý Hòa đồng ý.Hợp đồng, hiệp nghị bảo mật, cùng tài khoản ngân hàng của Thẩm Quý Hòa vào ngày hôm qua được Hạ Vân Chi hỏi đến để chuyển tiền đặt cọc trước cũng đã giải quyết xong hết.Thẩm Quý Hòa ngồi ở trạm nhìn vào hợp đồng vừa được ký, lại nhìn đến thông báo ting ting, cả người như đang ở trên mây.Mấy ngày qua, nhân sinh của cô cứ như vậy mà lại rẽ theo một hướng khác.Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.Trước khi cô quyết định đồng ý lời mời làm việc của Hạ Vân Chi, cô đã cùng Giang Cẩn thương lượng về các vấn đề tương quan.Không biết như này có tính phạm vào hiệp nghị bảo mật không?Thẩm Quý Hòa nói chuyện này với Hạ Vân Chi, Hạ Vân Chi liền trả lời hai câu.X: Cô cùng con bé quan hệ thân quen.X: Cho tôi phương thức liên hệ với con bé, để tôi làm con bé ký hiệp nghị bảo mật.Lời bà chủ nhỏ sao mà Thẩm Quý Hòa từ chối được. Sau khi giải thích với Giang Cẩn, cô hỏi con bé có thể gửi phương thức liên hệ cho nàng hay không.Giang Cẩn lập tức gửi một voice với giọng nói run rẩy."A a a a a a a a a a a a có thể ạ có thể ạ đừng nói phương thức liên hệ cả em chị đem qua cũng được luôn ạ!!"Thật luôn......Khoa trương cỡ đó.Không hổ là cô, cô Giang, đúng là nữ diễn viên từ debut làm idol đá chéo sân sang có thể nhảy cũng có thể hát, giọng tốt ghê.·Ba ngày sau, Hạ Vân Chi theo thỏa thuận từ trước đến đón Thẩm Quý Hòa đi.Thẩm Tú Lan cùng Thẩm Kỳ hộ tống Thẩm Quý Hòa lên xe, lại giúp cô đem xe lăn bỏ vào cốp xe. Hành lý của Thẩm Quý Hòa không nhiều lắm, chỉ một cái vali. Ngoài ra còn có một cái túi nhỏ, bên trong có một vài nước chấm đặc sản, đồ chua do Thẩm Tú Lan tự làm bỏ vào.Tiểu Tô người đại diện của Hạ Vân Chi cũng bận trước bận sau phụ giúp.Trước khi đi, Thẩm Kỳ và Thẩm Tú Lan có chút không nỡ."Chị, nhanh nhanh trở lại nha."Thẩm Tú Lan nói: "Tự chăm sóc mình cho tốt, có rõ chưa?"Thẩm Quý Hòa nhất nhất trả lời.Hạ Vân Chi nói: "Dì, dì đừng lo lắng. Còn có con mà."Thẩm Tú Lan hốc mắt ướt át."Ôi chao, có con, dì yên tâm mà."Trong số những người ở đây chỉ có Thẩm Tú Lan biết, sau khi bà cùng Hạ Vân Chi trao đổi số điện thoại, ở trong phòng khách chỉ có hai người, Hạ Vân Chi nói với bà: "Dì, dì yên tâm, con sẽ mang Thẩm Quý Hòa hoàn hảo nhất trở về."Dừng một chút, nàng nói: "Tốt đến mức so với ba năm trước, là một Thẩm Quý Hòa còn tốt hơn."Đây là hứa hẹn của Hạ Vân Chi.Nhìn chiếc xe màu đen chạy ngày càng xa, rời đi mảnh đất náo nhiệt cũng như hỗn loạn này. Thẩm Tú Lan nghĩ, con ưng tuyết nhỏ của bà rốt cuộc lại một lần nữa sải cánh, bay đến ngọn núi tuyết nơi nó nên thuộc về."Trò oiiiii — —" Bên tai Thẩm Tú Lan vang lên một tiếng thét chói tai.Thẩm Kỳ tuyệt vọng nhớ ra, con bé lại quên xin chữ ký của nữ thần rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro