Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 413

Hương Tô Lật

2024-07-29 16:07:41

Túc Ninh: “Như vậy không phải rất tốt sao?”

Chân Minh Châu: “Anh đúng là không có chí cầu tiến.”

Nhưng xét thấy người này vốn dĩ là người đến từ cổ đại, nên Chân Minh Châu nói: “Đến đây, để tôi phổ cập một chút thông tin về hệ thống giáo dục của chúng tôi.”

Túc Ninh lập tức đặt hai tay lên đầu gối, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, còn Vu Thanh Hàn thì lười biếng dựa vào sô pha ngồi xem náo nhiệt, dù sao hiện tại anh cũng rãnh rỗi.

Trước kia Chân Minh Châu không nói bất cứ điều gì. Đừng nghĩ cô là người tuỳ tiện, nhưng cô biết điều gì không nên nói sẽ không tiết lộ nữa lời. Nhưng hiện tại có thể nói ta thì cô đương nhiên không cần kiêng dè.

“Ở chỗ chúng tôi gần như không có chuyện ăn không đủ no, trẻ nhỏ nhất định phải đến trường, chín năm giáo dục bắt buộc, ít nhất là phải học hết sơ trung. Theo cách nói trên mạng thì hiện anh đang ở trong tình huống cá lọt lưới, tức là trường hợp ngoại lệ không theo học chín năm giáo dục bắt buộc, sẽ bị người khác chê cười.”

Túc Ninh gật đầu.

“Đầu tiên trẻ em sẽ đến nhà trẻ, sau khi qua giai đoạn này liền phải chính thức đi học. Bình thường thì bảy tám tuổi sẽ đi học, giáo dục tiểu học kéo dài sáu năm; sau khi tốt nghiệp tiểu học sẽ học ba năm sơ trung. Đến năm cuối sơ trung sẽ có kỳ thi tuyển sinh lên cao trung, nếu thành tích anh tốt thì có thể học ở một ngôi trường tốt hơn, ngược lại nếu điểm không được cao thì cơ hội chọn trường sẽ ít hơn. Nhưng đều phải đi học.”

Túc Ninh đã hiểu được một chút.

Anh hỏi: “Sau đó thì sao.”

Chân Minh Châu: “Sau ba năm cao trung thì sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không phải ai cũng có thể đậu đại học, được xem như một trong những bước ngoặt của đời người, nếu thi đậu thì cơ bản sẽ mất bốn năm…”

Túc Ninh: “Nói cách khác, đến khi học xong thì đã gần hai mươi mấy tuổi.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, học chết đại học còn có thể thi lên thạc sĩ, tôi không thì…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Túc Ninh: “Cô là sinh viên, tôi là học sinh tiểu học.”

Khóe miệng anh giật giật.

Chân Minh Châu không để ý đến biểu cảm của Túc Ninh.

Cô đáp: “Đúng vậy, hiện tại chính sách của quốc gia khá tốt, điều kiện cũng tốt, nên rất nhiều người có thể học đại học. Ví dụ như bạn học sơ trung của tôi, ngoại trừ ba hay năm người thì những người khác đều học lên cao trung. Còn thi từ cao trung lên đại học, thì chỉ có một người thì không đậu.”

“Nhiều người đi học như vậy!”

Chân Minh Châu: “Đúng vậy, tri thức chính là sức mạnh.”

Cô lại nói: “Mặt khác, ở chỗ chúng tôi đến 18 tuổi mới thành niên, dưới 18 tuổi đều được xem là người chưa trưởng thành.”

Khóe miệng Túc Ninh run rẩy, cảm thấy một lời khó nói hết.

Ở cổ đại, đứa nhỏ mười mấy tuổi đã có thể làm việc phụ giúp gia đình.

“Những kiến thức thông thường này có thể từ từ nói cũng được. Cô nên dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo, để cậu có thể thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.” Vu Thanh Hàn đề nghị.

Chân Minh Châu liếc hắn: “Sao không phải là anh dẫn anh ấy đi?”

Vu Thanh Hàn: “Đúng là chó cắn Lữ Động Tân không biết tốt xấu. Không phải tôi thấy cô cả ngày đều bị trói ở homestay, nếu có dịp thì nên ra ngoài vận động một chút để thư giãn gân cốt hay sao? Hơn nữa cậu ta thân thiết với cô hơn. Tôi với cậu ta chẳng thân nhau, hẳn là cậu ta cũng không muốn đi cùng với tôi đâu.”

Chân Minh Châu liếc mắt nhìn Vu Thanh Hàn, ngay sau đó nói: “Cũng đúng, đi thôi, tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Buổi sáng khi đi làm thủ tục đã đi bằng Minibus, tôi nghĩ cô và cậu ta nên đi bộ để quen đường.”

Chân Minh Châu: “Được.”

Chân Minh Châu đứng dậy, Túc Ninh cũng liền đứng dậy đi theo cô. Anh hoàn toàn không biết gì về thời đại này cả.

Chân Minh Châu đi đến cổng lớn, nói: “Anh phải nhớ là không được phép tự mình mở cổng. Nếu anh mở cổng thì bên ngoài chắc chắn là Mãnh Hổ Lĩnh, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi phải suy xét một thời gian mới đưa ra quyết định anh có thể ở lại hay không. Bởi vì nơi này có điểm đặc biệt.”

Túc Ninh gật đầu, Chân Minh Châu đẩy cổng ra, nói: “Đi thôi.”

Cô cười cười, nói: “Chỉ là khi trời không mưa, nếu muốn xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh thì phải cần đến sự giúp đỡ của anh.”

Túc Ninh: “Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, khẽ gật đầu.

Thật ra, trường hợp của Túc Ninh cũng không thích hợp làm việc ở đơn vị của bọn họ, nhưng cuối cùng suy xét đến nhiều phương diện khác nhau cấp trên quyết định giữ người lại. Chắc là khi đó bọn họ cũng đã suy xét đến việc một khi có việc đi đến Mãnh Hổ Lĩnh thì sẽ cần đến sự trợ giúp của Túc Ninh.

Hai người cùng nhau men theo bậc thang đi xuống núi, Chân Minh Châu chỉ vào ngon núi cao lớn nói: “Chỗ chúng ta đang sinh sống gọi là Lệ thành, nơi này là Li Sơn, hai từ ‘Li’ này không phải cùng một chữ.”

Túc Ninh: “Phức tạp như vậy.”

Chân Minh Châu bật cười, nói tiếp: “Nơi này là một địa điểm du lịch, vào mùa cao điểm sẽ có nhiều người đến đây để thám hiểm hoặc du lịch, nhưng vì từ trường trên núi nên không thể đi sâu vào trong, nếu không thì có thể sẽ mất mạng.”

Túc Ninh gật đầu: “Tôi đã biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Số ký tự: 0