Chương 414
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
“Trên núi có khe suối, có một số người từ thành phố lái xe đến đây lấy nước suối mang về pha trà, trong thôn cũng rất nhiều người lên núi gánh nước, nhưng chúng ta không cần làm vậy, nước giếng nhà chúng ta cũng rất ngọt.”
Mỗi một điều mà Chân Minh Châu nói, Túc Ninh đều ghi nhớ trong lòng.
Hiện tại anh nóng lòng muốn tiếp thu thêm nhiều kiến thức, hận không thể tiếp thu hết tất cả kiến thức ngay bây giờ.
“Bậc thang này không biết đã được xây dựng bao lâu rồi.”
Anh khom người, chạm nhẹ vào bậc thang.
Chân Minh Châu: “Tôi cũng không biết. Trước kia đã có, cũng được tu sửa từ rất lâu, sau đó thì duy trì công tác gìn giữ.”
“Đi lại thoải mái hơn nhiều so với đường núi.”
Chân Minh Châu cười, nói: “Đó là đương nhiên.”
Hai người đi không nhanh, khoảng nửa tiếng mới xuống núi, thật ra bọn họ có thể đi nhanh hơn, nhưng vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ xung quanh nên chỉ có thể đi chậm một chút.
Hai người xuống núi, Chân Minh Châu hỏi: “Anh đã gặp qua trưởng thôn Triệu rồi đúng không?”
Túc Ninh gật đầu: “Hôm nay Vu thần y đã giới thiệu tôi với mọi người ở Ủy ban thôn.”
Chân Minh Châu: “Họ là những người rất có năng lực và bản lĩnh.”
“Cô cũng vậy.” Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt ôn nhu.
Chân Minh Châu cười nói: “Tôi sao? Tôi chỉ là một người bình thường thôi, cũng vì ngoài ý muốn mới gia nhập vào đội. Như vậy xem ra hai chúng ta không khác nhau lắm, đều là ngoài ý muốn mới tham gia vào đội.”
Khóe miệng Túc Ninh lập tức nhếch lên, anh rất vui khi có điểm chung với cô.
Chân Minh Châu: “Bên này là trại chăn nuôi lợn, nơi này làm ăn rất uy tín, thức ăn cho heo gần như là thuần thiên nhiên nên thịt heo ăn rất ngon. Mỗi tuần nơi này đều giết lợn, tuần nào tôi cũng mua cả.”
Sau khi homestay của Chân Minh Châu khai trương, gần như mỗi lần cô đến đều mua rất nhiều, dần dần trở thành khách VIP của trại lợn.
“Tuy rằng nơi này chỉ là một thôn nhỏ trên núi, thôn dân không nhiều nhưng mọi người đều rất tốt bụng. Nhưng chủ yếu là vì mọi người ở đây đã lâu nên có thể hiểu rõ từng nhà như thế nào.”
Túc Ninh: “Tôi thật sự không ngờ thế giới bên ngoài là như thế này.”
Thật sự anh không nghĩ đến.
Chân Minh Châu cười: “Khá tốt đúng không? Ôi! Tiểu Thạch Đầu!”
Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót chạy đến chỗ cô: “Chị Chân.”
Cậu nhọc dừng bước, do dự một chút liền mở miệng gọi: “Cậu.”
Gương mặt Túc Ninh cứng đờ nhìn cậu nhóc, đây là chuyện bình thường với một người không quá quen với sự nhiệt tình của trẻ nhỏ như anh. Trước giờ Túc Ninh sinh sống ở một nơi chỉ toàn ngươi lừa ta gạt, làm gì có những đứa bé ngây thơ hồn nhiên thế này.
Tiếng gọi ‘cậu’ thánh thót này cũng đủ khiến Túc Ninh đông cứng.
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, hai bàn tay đan vào nhau, không phải là… cậu sao?
Hôm nay mẹ đã nói với bé người này là em họ của bà, như vậy cũng chính là cậu của bé, nhưng hình như người cậu này có chút ngốc nha.
“Cậu.”
Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh chậm chạp không có phản ứng liền dỗi anh. Túc Ninh lập tức hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu rồi xoa đầu cậu.
Mái tóc cậu bé mềm như bông, anh cúi người bế bé lên.
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ cười nói: “Cậu thật tốt.”
Chân Minh Châu trêu chọc: “Tiểu Thạch Đầu này, chẳng lẽ chỉ cần ôm em thì là người tốt sao.”
Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Đúng vậy nha, ôm em chính là người tốt.”
Chân Minh Châu không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: “Em đúng là dễ bị mua chuộc.”
Tiểu Thạch Đầu đang được Túc Ninh ôm, cười lộ ra chiếc răng sún.
Chân Minh Châu: “!!!”
Túc Ninh: “!!!”
Anh lập tức nói: “Sáng nay thấy cháu vẫn ổn, nhưng bây giờ chiếc răng đó đâu? Là bị ai đánh cháu? Ai ức hiếp cháu thì cứ nói với cậu.”
Tuy rằng anh không phải cậu ruột của thằng bé, nhưng vẫn muốn dung nhập vào, hơn nữa thằng bé này rất nhiệt tình với anh, nên Túc Ninh lập tức muốn đòi lại công bằng cho cháu ngoại trai.
“Không có ai ức hiếp cháu cả.” Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không có.”
“Vậy răng của cháu…”
“Hôm nay đi chơi xuân, cháu mang theo đồ ăn vặt, lúc ăn thì bị rụng răng.”
Chân Minh Châu: “…”
Túc Ninh: “…”
Thằng nhóc này cũng được lắm.
Thật ra Tiểu Thạch Đầu không quá quan tâm đến việc bị rụng răng, cười ha hả nói: “Hôm nay bọn cháu đi chơi xuân ở công viên trò chơi, chơi rất vui, cháu còn cùng Tiểu Tuệ chơi vòng quay ngựa gỗ. Tiểu Tuệ là bạn học mà cháu thích nhất. Tiểu Tuệ nói lớn lên muốn cùng cháu kết hôn.”
Túc Ninh: “Kết hôn?”
Chân Minh Châu nhỏ giọng: “Chính là thành thân.”
Trong nháy mắt Túc Ninh không nói nên lời, mấy đứa nhóc bây giờ trưởng thành sớm thật.
Nhưng thật ra mấy đứa bé căn bản cũng không hiểu ý nghĩa cụ thể của nó là gì.
Anh ho khan một tiếng, nói: “Kết hôn giống với thành thân sao?”
Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai từ này mang ý nghĩa tương đương, nhưng kết hôn có những điều kiện khắt khe hơn. Cụ thể là phải đăng ký kết hôn, hôn nhân được pháp luật bảo hộ, nam giới từ 22 tuổi trở lên, còn nữ giới là từ 20 tuổi. Thỏa mãn những điều kiện này mới có thể kết hôn.”
Túc Ninh lại kinh ngạc, thời đại này mang đến cho anh quá nhiều điều bất ngờ.
Anh món môi, lại nghe thấy giọng của Tiểu Thạch Đầu vang lên: “Chị Chân, hai người định đi đâu vậy?”
Mỗi một điều mà Chân Minh Châu nói, Túc Ninh đều ghi nhớ trong lòng.
Hiện tại anh nóng lòng muốn tiếp thu thêm nhiều kiến thức, hận không thể tiếp thu hết tất cả kiến thức ngay bây giờ.
“Bậc thang này không biết đã được xây dựng bao lâu rồi.”
Anh khom người, chạm nhẹ vào bậc thang.
Chân Minh Châu: “Tôi cũng không biết. Trước kia đã có, cũng được tu sửa từ rất lâu, sau đó thì duy trì công tác gìn giữ.”
“Đi lại thoải mái hơn nhiều so với đường núi.”
Chân Minh Châu cười, nói: “Đó là đương nhiên.”
Hai người đi không nhanh, khoảng nửa tiếng mới xuống núi, thật ra bọn họ có thể đi nhanh hơn, nhưng vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ xung quanh nên chỉ có thể đi chậm một chút.
Hai người xuống núi, Chân Minh Châu hỏi: “Anh đã gặp qua trưởng thôn Triệu rồi đúng không?”
Túc Ninh gật đầu: “Hôm nay Vu thần y đã giới thiệu tôi với mọi người ở Ủy ban thôn.”
Chân Minh Châu: “Họ là những người rất có năng lực và bản lĩnh.”
“Cô cũng vậy.” Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt ôn nhu.
Chân Minh Châu cười nói: “Tôi sao? Tôi chỉ là một người bình thường thôi, cũng vì ngoài ý muốn mới gia nhập vào đội. Như vậy xem ra hai chúng ta không khác nhau lắm, đều là ngoài ý muốn mới tham gia vào đội.”
Khóe miệng Túc Ninh lập tức nhếch lên, anh rất vui khi có điểm chung với cô.
Chân Minh Châu: “Bên này là trại chăn nuôi lợn, nơi này làm ăn rất uy tín, thức ăn cho heo gần như là thuần thiên nhiên nên thịt heo ăn rất ngon. Mỗi tuần nơi này đều giết lợn, tuần nào tôi cũng mua cả.”
Sau khi homestay của Chân Minh Châu khai trương, gần như mỗi lần cô đến đều mua rất nhiều, dần dần trở thành khách VIP của trại lợn.
“Tuy rằng nơi này chỉ là một thôn nhỏ trên núi, thôn dân không nhiều nhưng mọi người đều rất tốt bụng. Nhưng chủ yếu là vì mọi người ở đây đã lâu nên có thể hiểu rõ từng nhà như thế nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Túc Ninh: “Tôi thật sự không ngờ thế giới bên ngoài là như thế này.”
Thật sự anh không nghĩ đến.
Chân Minh Châu cười: “Khá tốt đúng không? Ôi! Tiểu Thạch Đầu!”
Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót chạy đến chỗ cô: “Chị Chân.”
Cậu nhọc dừng bước, do dự một chút liền mở miệng gọi: “Cậu.”
Gương mặt Túc Ninh cứng đờ nhìn cậu nhóc, đây là chuyện bình thường với một người không quá quen với sự nhiệt tình của trẻ nhỏ như anh. Trước giờ Túc Ninh sinh sống ở một nơi chỉ toàn ngươi lừa ta gạt, làm gì có những đứa bé ngây thơ hồn nhiên thế này.
Tiếng gọi ‘cậu’ thánh thót này cũng đủ khiến Túc Ninh đông cứng.
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, hai bàn tay đan vào nhau, không phải là… cậu sao?
Hôm nay mẹ đã nói với bé người này là em họ của bà, như vậy cũng chính là cậu của bé, nhưng hình như người cậu này có chút ngốc nha.
“Cậu.”
Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh chậm chạp không có phản ứng liền dỗi anh. Túc Ninh lập tức hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu rồi xoa đầu cậu.
Mái tóc cậu bé mềm như bông, anh cúi người bế bé lên.
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ cười nói: “Cậu thật tốt.”
Chân Minh Châu trêu chọc: “Tiểu Thạch Đầu này, chẳng lẽ chỉ cần ôm em thì là người tốt sao.”
Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Đúng vậy nha, ôm em chính là người tốt.”
Chân Minh Châu không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: “Em đúng là dễ bị mua chuộc.”
Tiểu Thạch Đầu đang được Túc Ninh ôm, cười lộ ra chiếc răng sún.
Chân Minh Châu: “!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Túc Ninh: “!!!”
Anh lập tức nói: “Sáng nay thấy cháu vẫn ổn, nhưng bây giờ chiếc răng đó đâu? Là bị ai đánh cháu? Ai ức hiếp cháu thì cứ nói với cậu.”
Tuy rằng anh không phải cậu ruột của thằng bé, nhưng vẫn muốn dung nhập vào, hơn nữa thằng bé này rất nhiệt tình với anh, nên Túc Ninh lập tức muốn đòi lại công bằng cho cháu ngoại trai.
“Không có ai ức hiếp cháu cả.” Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không có.”
“Vậy răng của cháu…”
“Hôm nay đi chơi xuân, cháu mang theo đồ ăn vặt, lúc ăn thì bị rụng răng.”
Chân Minh Châu: “…”
Túc Ninh: “…”
Thằng nhóc này cũng được lắm.
Thật ra Tiểu Thạch Đầu không quá quan tâm đến việc bị rụng răng, cười ha hả nói: “Hôm nay bọn cháu đi chơi xuân ở công viên trò chơi, chơi rất vui, cháu còn cùng Tiểu Tuệ chơi vòng quay ngựa gỗ. Tiểu Tuệ là bạn học mà cháu thích nhất. Tiểu Tuệ nói lớn lên muốn cùng cháu kết hôn.”
Túc Ninh: “Kết hôn?”
Chân Minh Châu nhỏ giọng: “Chính là thành thân.”
Trong nháy mắt Túc Ninh không nói nên lời, mấy đứa nhóc bây giờ trưởng thành sớm thật.
Nhưng thật ra mấy đứa bé căn bản cũng không hiểu ý nghĩa cụ thể của nó là gì.
Anh ho khan một tiếng, nói: “Kết hôn giống với thành thân sao?”
Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai từ này mang ý nghĩa tương đương, nhưng kết hôn có những điều kiện khắt khe hơn. Cụ thể là phải đăng ký kết hôn, hôn nhân được pháp luật bảo hộ, nam giới từ 22 tuổi trở lên, còn nữ giới là từ 20 tuổi. Thỏa mãn những điều kiện này mới có thể kết hôn.”
Túc Ninh lại kinh ngạc, thời đại này mang đến cho anh quá nhiều điều bất ngờ.
Anh món môi, lại nghe thấy giọng của Tiểu Thạch Đầu vang lên: “Chị Chân, hai người định đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro