Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 415

Hương Tô Lật

2024-07-29 16:07:41

Chân Minh Châu mỉm cười: “Chị dẫn cậu em đi tham quan, làm quen một chút với hoàn cảnh trong thôn, tiện thể mua một ít gà rán, bọn chị muốn ăn gà rán. Còn em thì sao, đã ăn cơm chiều chưa?”

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, nói: “Nhà ăn vẫn chưa làm cơm.”

“Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn gà rán.”

Tiểu Thạch Đầu cũng không ngượng ngùng, gật đầu đồng ý.

Hiện tại vẫn chưa đến chạng vạng. Người trong thôn vẫn còn đông đúc, từ xa thím Bàng đã nhìn thấy Chân Minh Châu đang đi cùng một người đàn ông xa lạ, hình như trên tay còn bế một đứa bé… Đứa bé này bà biết, là Tiểu Thạch Đầu.

Nhưng người đàn ông này là ai?

Bà tò mò quan sát xung quanh, khi mấy người Chân Minh Châu đi đến gần bèn lên tiếng chào hỏi bà. Ánh mắt của thím Bàng giống như đèn pha chiếu rọi lên người Túc Ninh: “Vị này là…”

Chân Minh Châu lập tức đáp: “À, đây là nhân viên mới ở homestay nhà cháu, tên Túc Ninh.”

Cô lập tức giới thiệu Túc Ninh với thím Bàng.

Thím Bàng thật sự sửng sốt, nói: “Homestay nhà cháu rất nhiều khách à? Sao lại tuyển thêm người? Hơn nữa nếu có việc vặt thì cháu cứ gọi thím, cần gì phải tuyển người làm dài hạn, thật sự không cần thiết.”

Chân Minh Châu cười nói: “Không phải nhà cháu ở lưng chừng núi sao? Đôi khi đến sập tối lại có leo núi đến thuê trọ nên cháu cảm thấy không yên tâm, nếu có người đàn ông trong nhà thì sẽ an toàn hơn một chút. Cháu nói chuyện này với dì Triệu thì dì ấy liền giới thiệu em họ mình đến làm việc. Túc Ninh là em họ của trưởng thôn Triệu.”

Thím có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Em họ của trưởng thôn Triệu? Cậu là người em họ của bà ấy sao? Bà ấy ở đây đã nhiều năm nhưng tôi chưa gặp cậu lần nào.”

Túc Ninh: “…”

Chân Minh Châu vội nói: “Là em họ hàng xa, thím cũng biết từ lúc trưởng thôn Triệu đến thôn chúng ta thì vẫn luôn bận rộn công việc, hiếm khi về nhà, người trong nhà cũng rất ít đến đây nên chúng ta không quen biết cũng là chuyện bình thường.”

Thím Bàng: “Hình như là vậy, Triệu Xuân Mai đúng là người tốt.”

Bà ấy lại hỏi: “Cháu phải chi trả thêm một khoản tiền lương, vậy homestay vẫn có thể tiếp tục hoạt động sao?”

Bà ấy hỏi như vậy cũng không phải muốn thăm dò chuyện gì, mà thật sự là vì có chút không yên tâm về việc kinh doanh của Chân Minh Châu. Bà và những người khác luôn cảm thấy việc kinh doanh của Minh Châu chỉ ở mức trung bình. Nhưng mỗi lần nhắc đến thì con bé đều nói vẫn ổn.

Hơn nữa, cô nhập hàng cũng không ít, nên mọi người cảm thấy việc kinh doanh vẫn ổn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế nhưng, dù vậy bà vẫn cảm thấy có chút không yên tâm nên mới hỏi ra.

Chân Minh Châu: “Tiền lương của anh ấy không cao, bao ăn bao ở, lương tháng 1.800 tệ.”

Thím Bàng: “Cái gì? Bao nhiêu chứ?”

Chân Minh Châu vẻ mặt căng thẳng, cố nén cười nói: “1.800 tệ ạ.”

Thực xin lỗi thím Bàng, cháu không phải cố ý nói dối.

Nháy mắt nét mặt của thím Bàng cứng đờ, một lời khó nói hết lên.

1.800 tệ cũng quá ít rồi đấy. Hiện tại tuỳ tiện làm một việc gì cũng có thể kiếm được 3000 tệ không phải sao?

Không nói đâu xa, con trai bà tốt nghiệp một trường đại học bình thường không mấy nổi tiếng, làm một nhân viên cổ cồn trắng trong thành phố mà lương tháng vẫn lãnh được 3.200 tệ.

Con số 1.800 tệ… thật sự là quá ít.

Nét mặt của thím Bàng vô cùng sinh động, như thể bà ấy đang diễn một bộ phim lớn.

Thím Bàng cười ha hả, nói: “Nếu vậy thì thuê người cũng được, cũng không có gánh nặng.”

Thím Bàng còn có thể nói gì bây giờ?

Tóm lại bà cũng không thể phá đám? Bà cùng Chân Minh Châu xem như là người một nhà.

Nhưng mức lương như vậy thật sự quá ít.

Ý nghĩ này đã lượn lờ không biết bao nhiêu vòng trong tâm trí của thím Bàng. Bà ấy phải cố gắng kiềm chế mới không biểu hiện ra bên ngoài.

Túc Ninh nhìn ra thím Bàng còn có điều chưa nói, bèn nói thẳng: “Tôi rất vừa lòng với mức lương 1.800 tệ.”

Đôi mắt thím Bàng mở to: “Cái gì?”

Chỉ 1.800 tệ mà đã thỏa mãn đến vậy sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người này, người này!

Túc Ninh bình tĩnh giải thích: “Tôi chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, có thể tìm được một công việc bao ăn bao ở, lương tháng 1.800 tệ đã khá tốt rồi. Trên thực tế thì chỉ cần có người thuê tôi, không cần tiền lương chỉ cần bao ăn bao ở là đã tốt lắm rồi.”

Thím Bàng: “Fuck!”

Bà nhịn không được thốt lên tiếng chửi tục.

Ngay sau đó bà nhìn Túc Ninh với ánh mắt không tin được, cảm thấy mình dường như đã chịu một đả kích rất lớn.

Cái gì… tốt nghiệp tiểu học sao?

Thím Bàng cười nói: “Vậy thì đúng không dễ tìm việc. Hiện tại những người trẻ tuổi hình như đã không còn ai chỉ tốt nghiệp tiểu học, đứa nhỏ này sao không chịu đi học vậy? Hay là điều kiện gia đình khó khăn… không thể, bây giờ dù nhà nghèo cũng không phải không kham nổi việc học.”

Túc Ninh: “Lúc ấy, mỗi ngày tôi đều đánh nhau với người khác.”

Lời này là sự thật

Thím Bàng: “Ách…”

Thì ra là một tên côn đồ.

“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng!”

Bà vỗ bả vai Túc Ninh.

Túc Ninh: “???”

“Tuy rằng lúc nhỏ không chăm chỉ học tập có chút đáng tiếc, nhưng cậu cũng đừng nản chí, chỉ cần chịu quay đầu và cố gắng làm việc thì mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.”

Túc Ninh: “???”

“Thật ra đời người không phải chỉ có một con đường thành tài, chỉ cần nỗ lực thì tương lai nhất định sẽ thành công.”

Túc Ninh: “???”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Số ký tự: 0