Chương 416
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Vị thím này không biết đang bổ não cái gì?
Thím Bàng nhìn Túc Ninh, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc vì trước đây cậu không chịu cố gắng học tập. Hiện tại cũng không phải những năm về trước, nếu không đi học thì khó có được cuộc sống tốt được. Không ngờ người có năng lực như Triệu Xuân Mai lại có một người em họ thích đánh nhau. Trách không được bà ấy không nhắc đến người này.
“Được rồi, hai cháu đi dạo một chút đi, thím về nhà nấu cơm chiều.”
Nói là nói vậy nhưng hướng mà thím Bàng đi lại không phải là về nhà.
Chân Minh Châu nhỏ giọng nói thầm với Túc Ninh: “Anh có tin là chỉ trong một ngày cả thôn đều sẽ biết chuyện này.”
Túc Ninh: “Không sao cả.”
Chân Minh Châu: “Đương nhiên là chẳng sao cả.”
Vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu mê mang: “Chuyện gì vậy ạ?”
Chân Minh Châu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: “Không có việc gì.”
Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên: “Chị Chân, thím Bàng sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
Chân Minh Châu cười, nói: “Đến chuyện này em cũng biết sao?”
Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu, nói: “Biết ạ, bà nội Tiểu Tuệ cùng thím Bàng cãi nhau.”
Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, không thể trách cô cười người khác được, vì trong thôn có một số việc thật sự rất buồn cười.
Cô nói: “Bọn họ không cãi nhau mà chỉ muốn tranh nhau vị trí đầu khi múa ở quảng trường mà thôi.”
Tiểu Thạch Đầu gãi gãi đầu, cậu bé không hiểu.
Túc Ninh cũng không hiểu.
“Múa quảng trường là gì?”
Chân Minh Châu: “Chính là một số người cao tuổi nhàn rỗi không có việc gì làm liền tìm một quảng đường rồi cùng nhau khiêu vũ, giúp cuộc sống thêm phong phú hơn. Vì hầu hết mọi người đều khiêu vũ ở quảng trường nên được gọi là múa quảng trường.”
Túc Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể như vậy sao?
Chân Minh Châu: “Anh nhìn xem, phía trước chính là cửa hàng gà rán mà tôi thường mua cho mọi người.”
Túc Ninh tò mò nhìn qua, Chân Minh Châu dẫn bọn đi về phía trước, rất nhanh đã mua được gà rán, Tiểu Thạch Đầu tay cầm một cây kem tay cầm một túi gà rán tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Thật ra cậu không phải đứa nhỏ muốn nhận đồ của người khác.
Người khác đưa cái gì cậu đều lịch sự từ chối.
Nhưng mẹ đã nói nếu là chị Chân thì không sao cả nên Tiểu Thạch Đầu mới dám nhân.
Cậu nhóc cầm cây kem ốc quế vị dâu, nói: “Ngon quá.”
Túc Ninh thì cầm một cây kem vị dứa, còn Chân Minh Châu thì ăn kem vị xoài.
Ba người cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà ngồi xổm dưới bóng cây cách cửa hàng gà rán không xa vui vẻ ăn kem.
“Vừa rồi hình như cô chưa trả tiền.”
Chân Minh Châu: “Đã trả rồi. Đợi về nhà tôi sẽ phổ cập cho anh một số kiến thức về hệ thống tiền tệ và hệ thống thanh toán.”
Túc Ninh gật đầu.
Anh nói: “Những toà nhà ở nơi này thật sự rất cao.”
Anh nhìn những tòa nhà, những con đường êm ả, những chiếc xe ô tô đậu bên đường hay thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy ngang qua, chỉ cảm thấy nơi này giống như tiên giới. Có lẽ tiên giới cũng không hơn được nơi này?
Chân Minh Châu: “Dần dần anh sẽ quen thôi.”
Chân Minh Châu lấy di động ra gửi tin WeChat: [Dì Triệu, Tiểu Thạch Đầu đang ở với cháu, dì không cần lo lắng.”
Tiếp đến lại gửi WeChat cho Vu Thanh Hàn: [Anh phụ trách cơm chiều cho hai người kia giúp tôi nhé, chúng tôi tranh thủ đi dạo một chút nữa.]
Rất nhanh đã nhận được hồi âm của hai người bọn họ.
Túc Ninh: “Ngàn dặm truyền âm.”
Chân Minh Châu nhếch môi cười.
Cô nói: “Thật ra không phải, chỉ là một loại kỹ thuật tiên tiến. Chúng ta không về nhà ăn mà ăn ở đây luôn nhé?”
Cả ba người Chân Minh Châu ngồi xổm ven đường gặm gà rán.
Ngồi xổm ăn uống ven đường là thói quen khi còn nhỏ, hiện tại đã trưởng thành thì sẽ có chút xấu hổ, nhưng Chân Minh Châu lại không hề quan tâm đến điều đó.
Đây là lần đầu tiên Túc Ninh cảm nhận được một cảm giác đặc biệt, tuy rằng ban đầu có chút dè dặt nhưng dần dần cũng giống với hai người kia, bắt đầu nghiêm túc gặm gà rán.
Có lẽ vì bọn họ ăn trông rất ngon miệng nên có thêm vài người lại đến mua gà rán, dù ban đầu không muốn mua nhưng cuối cùng vẫn đến mua. Chắc là vì thấy Chân Minh Châu ăn quá ngon miệng.
Tuy nhiên, cơ bản mọi người đi ngang qua cũng biết Chân Minh Châu, sau đó lại được Chân Minh Châu giới thiệu Túc Ninh, thậm chí có nhiều người Chân Minh Châu chưa kịp giới thiệu đã nhận ra Túc Ninh.
Ồ, người này chính là anh chàng đẹp trai tốt nghiệp tiểu học.
Này…
Đến tột cùng thì thím Bàng đã nói những gì.
Đương nhiên thím Bàng không có khả năng nói hết với mọi nhà, nhưng không thể ngăn được sự phát triển của internet.
Một người “bách sự thông” như thím Bàng đương nhiên cũng có vài nhóm chat riêng.
Sau khi ba người ăn xong, Chân Minh Châu nói: “Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo, tiện thể tiêu thực.”
Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót: “Đến nhà trẻ nơi em học đi, ở đó rất tuyệt.”
Cậu bé không giống với bạn bè cùng trang lứa, những bạn nhỏ khi đi nhà trẻ đều gào khóc rất lợi hại, không hề thích đi học. Nhưng cậu bé lại rất thích đi nhà trẻ, vì nơi này sẽ dạy bọn họ tri thức, còn có thể chơi đùa với bạn bè. Đặc biệt là thức ăn rất ngon.
Rất lâu trước kia, đại khái là ở nơi xa xôi trong ký ức, cậu nhớ rõ nhà mình cũng có những thứ này, mặc dù trí nhớ đã không còn rõ ràng nhưng cậu vẫn biết hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Thím Bàng nhìn Túc Ninh, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc vì trước đây cậu không chịu cố gắng học tập. Hiện tại cũng không phải những năm về trước, nếu không đi học thì khó có được cuộc sống tốt được. Không ngờ người có năng lực như Triệu Xuân Mai lại có một người em họ thích đánh nhau. Trách không được bà ấy không nhắc đến người này.
“Được rồi, hai cháu đi dạo một chút đi, thím về nhà nấu cơm chiều.”
Nói là nói vậy nhưng hướng mà thím Bàng đi lại không phải là về nhà.
Chân Minh Châu nhỏ giọng nói thầm với Túc Ninh: “Anh có tin là chỉ trong một ngày cả thôn đều sẽ biết chuyện này.”
Túc Ninh: “Không sao cả.”
Chân Minh Châu: “Đương nhiên là chẳng sao cả.”
Vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu mê mang: “Chuyện gì vậy ạ?”
Chân Minh Châu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: “Không có việc gì.”
Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên: “Chị Chân, thím Bàng sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
Chân Minh Châu cười, nói: “Đến chuyện này em cũng biết sao?”
Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu, nói: “Biết ạ, bà nội Tiểu Tuệ cùng thím Bàng cãi nhau.”
Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, không thể trách cô cười người khác được, vì trong thôn có một số việc thật sự rất buồn cười.
Cô nói: “Bọn họ không cãi nhau mà chỉ muốn tranh nhau vị trí đầu khi múa ở quảng trường mà thôi.”
Tiểu Thạch Đầu gãi gãi đầu, cậu bé không hiểu.
Túc Ninh cũng không hiểu.
“Múa quảng trường là gì?”
Chân Minh Châu: “Chính là một số người cao tuổi nhàn rỗi không có việc gì làm liền tìm một quảng đường rồi cùng nhau khiêu vũ, giúp cuộc sống thêm phong phú hơn. Vì hầu hết mọi người đều khiêu vũ ở quảng trường nên được gọi là múa quảng trường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Túc Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể như vậy sao?
Chân Minh Châu: “Anh nhìn xem, phía trước chính là cửa hàng gà rán mà tôi thường mua cho mọi người.”
Túc Ninh tò mò nhìn qua, Chân Minh Châu dẫn bọn đi về phía trước, rất nhanh đã mua được gà rán, Tiểu Thạch Đầu tay cầm một cây kem tay cầm một túi gà rán tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Thật ra cậu không phải đứa nhỏ muốn nhận đồ của người khác.
Người khác đưa cái gì cậu đều lịch sự từ chối.
Nhưng mẹ đã nói nếu là chị Chân thì không sao cả nên Tiểu Thạch Đầu mới dám nhân.
Cậu nhóc cầm cây kem ốc quế vị dâu, nói: “Ngon quá.”
Túc Ninh thì cầm một cây kem vị dứa, còn Chân Minh Châu thì ăn kem vị xoài.
Ba người cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà ngồi xổm dưới bóng cây cách cửa hàng gà rán không xa vui vẻ ăn kem.
“Vừa rồi hình như cô chưa trả tiền.”
Chân Minh Châu: “Đã trả rồi. Đợi về nhà tôi sẽ phổ cập cho anh một số kiến thức về hệ thống tiền tệ và hệ thống thanh toán.”
Túc Ninh gật đầu.
Anh nói: “Những toà nhà ở nơi này thật sự rất cao.”
Anh nhìn những tòa nhà, những con đường êm ả, những chiếc xe ô tô đậu bên đường hay thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy ngang qua, chỉ cảm thấy nơi này giống như tiên giới. Có lẽ tiên giới cũng không hơn được nơi này?
Chân Minh Châu: “Dần dần anh sẽ quen thôi.”
Chân Minh Châu lấy di động ra gửi tin WeChat: [Dì Triệu, Tiểu Thạch Đầu đang ở với cháu, dì không cần lo lắng.”
Tiếp đến lại gửi WeChat cho Vu Thanh Hàn: [Anh phụ trách cơm chiều cho hai người kia giúp tôi nhé, chúng tôi tranh thủ đi dạo một chút nữa.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh đã nhận được hồi âm của hai người bọn họ.
Túc Ninh: “Ngàn dặm truyền âm.”
Chân Minh Châu nhếch môi cười.
Cô nói: “Thật ra không phải, chỉ là một loại kỹ thuật tiên tiến. Chúng ta không về nhà ăn mà ăn ở đây luôn nhé?”
Cả ba người Chân Minh Châu ngồi xổm ven đường gặm gà rán.
Ngồi xổm ăn uống ven đường là thói quen khi còn nhỏ, hiện tại đã trưởng thành thì sẽ có chút xấu hổ, nhưng Chân Minh Châu lại không hề quan tâm đến điều đó.
Đây là lần đầu tiên Túc Ninh cảm nhận được một cảm giác đặc biệt, tuy rằng ban đầu có chút dè dặt nhưng dần dần cũng giống với hai người kia, bắt đầu nghiêm túc gặm gà rán.
Có lẽ vì bọn họ ăn trông rất ngon miệng nên có thêm vài người lại đến mua gà rán, dù ban đầu không muốn mua nhưng cuối cùng vẫn đến mua. Chắc là vì thấy Chân Minh Châu ăn quá ngon miệng.
Tuy nhiên, cơ bản mọi người đi ngang qua cũng biết Chân Minh Châu, sau đó lại được Chân Minh Châu giới thiệu Túc Ninh, thậm chí có nhiều người Chân Minh Châu chưa kịp giới thiệu đã nhận ra Túc Ninh.
Ồ, người này chính là anh chàng đẹp trai tốt nghiệp tiểu học.
Này…
Đến tột cùng thì thím Bàng đã nói những gì.
Đương nhiên thím Bàng không có khả năng nói hết với mọi nhà, nhưng không thể ngăn được sự phát triển của internet.
Một người “bách sự thông” như thím Bàng đương nhiên cũng có vài nhóm chat riêng.
Sau khi ba người ăn xong, Chân Minh Châu nói: “Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo, tiện thể tiêu thực.”
Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót: “Đến nhà trẻ nơi em học đi, ở đó rất tuyệt.”
Cậu bé không giống với bạn bè cùng trang lứa, những bạn nhỏ khi đi nhà trẻ đều gào khóc rất lợi hại, không hề thích đi học. Nhưng cậu bé lại rất thích đi nhà trẻ, vì nơi này sẽ dạy bọn họ tri thức, còn có thể chơi đùa với bạn bè. Đặc biệt là thức ăn rất ngon.
Rất lâu trước kia, đại khái là ở nơi xa xôi trong ký ức, cậu nhớ rõ nhà mình cũng có những thứ này, mặc dù trí nhớ đã không còn rõ ràng nhưng cậu vẫn biết hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro