Chương 417
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Chân Minh Châu: “Được thôi, chúng ta cùng nhau đến nhà trẻ tham quan một chút.”
“Ở trong thôn có trường tiểu học không?” Dường như Túc Ninh vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình tốt nghiệp tiểu học.
Chân Minh Châu liếc anh một cái, cười nói: “Trước kia thì có nhưng hiện tại đều tập trung trong trấn. Trong trấn hiện có ba trường tiểu học; gồm trường tiểu học số 1, số 2 và số 3. Hầu hết những đứa trẻ trong thôn chúng ta đều học ở trường tiểu học số 1. Ngôi trường này ở ngay trung tâm thị trấn, lại có xe đưa đón, mỗi lần đi học chưa đến 20 phút là đến nơi.”
Túc Ninh gật đầu: “Cũng khá gần.”
Chân Minh Châu cười nói: “Cũng không gần lắm, nhưng có xe đưa rước nên rất tiện.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến nhà trẻ.
Tiểu Thạch Đầu tung tăng nhảy nhót, chỉ vào nhà trẻ, nói: “Đây là trường học của em.”
Hôm nay là ngày nghỉ nên cổng lớn đã được khoá lại, nhưng nhìn xuyên qua lan can vẫn có thể nhìn thấy trong sân trông như thế giới cổ tích. Nhà trẻ của Tiểu Thạch Đầu là một toà nhà nhỏ năm tầng có kiến trúc tinh xảo; trên tường vẽ các động vật nhỏ và rau củ như: thỏ con, hổ con, cải trắng, cà rốt…
Trong sân thì có rất nhiều đồ chơi cho trẻ nhỏ như: cầu trượt, ngựa gỗ…
Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo chống nạnh, nói: “Thế nào ạ, rất đẹp đúng không!”
Chân Minh Châu gật đầu: “Đẹp, rất đẹp.”
Túc Ninh tò mò nhìn, rất khó tưởng tượng được đây là nơi chuyên chăm sóc các bạn nhỏ.
Đây không còn là vấn đề một người có tầm nhìn xa trông rộng hay không. Dù người đến đây là một người bảy tám chục tuổi kiến thức rộng rãi, thì người cổ đại vẫn là người cổ đại, khác hẳn với người hiện đại, nên cũng sẽ vô cùng ngạc nhiên.
“Chỉ là bây giờ không thể đi vào bên trong.”
Tiểu Thạch Đầu buồn bã: “Kỳ nghỉ quá dài.”
Chân Minh Châu: “…”
Anh bạn nhỏ à, em nói như vậy không sợ bị bàn bè bài xích sao?
Cái gì mà nghỉ quá nhiều, lời này cũng nói ra được sao?
Chân Minh Châu nghĩ cậu nhóc này quá kỳ lạ.
Chỉ là Chân Minh Châu lại đang có cảm giác thần kỳ, ai có thể nghĩ đến hai người bên cạnh cô, một lớn một nhỏ đều là người cổ đại.
Đối với xã hội này, bọn họ hoàn toàn xa lạ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì đã cảm thấy huyền diệu.
Nhưng rõ ràng Tiểu Thạch Đầu ở đây gần một năm cũng đã dần thích ứng, cậu nắm chặt tay nhỏ, nói: “Ngày mốt là đi học, em cố gắng kiên trì một ngày.”
Chân Minh Châu bật cười, nói: “Ngoan lắm, chăm chỉ học tập nhé.”
Tiểu Thạch Đầu đáp một tiếng “Vâng.”
Chân Minh Châu: “Đi, đưa em về nhà. Em vẫn còn nhỏ, nếu không có người lớn đi cùng thì không được chạy lung tung, hiện tại vẫn có người xấu đấy.”
Tiểu Thạch Đầu cười tủm tỉm, đáp: “Em biết ạ.”
Cậu bé nghiêm túc nói: “Em sẽ không chạy lung tung, nếu em bị lạc mất thì mẹ phải làm sao bây giờ. Em còn phải chăm chỉ học tập, để trưởng thành có thể chăm sóc mẹ.”
Chân Minh Châu xoa đầu cậu, nói: “Trẻ em không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Hai người đưa Tiểu Thạch Đầu về Ủy ban thôn, sau đó tiếp tục đi dạo.
Chân Minh Châu: “Phố bên này đều là những cửa hàng hàng, anh nhìn xem nào là tiệm làm tóc, cửa hàng quần áo… Nhưng đều là những cửa hàng nhỏ. Về cơ bản thì hoạt động kinh doanh của các cửa hàng truyền thống đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi các kênh mua sắm trực tuyến.”
Ngay sau đó, Chân Minh Châu lại giới thiệu sơ qua cho Túc Ninh về ý nghĩa của việc mua sắm trực tuyến.
Anh gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Chân Minh Châu: “Trở về tôi sẽ mua cho anh một chiếc điện thoại di động để anh tìm hiểu một chút.”
Túc Ninh: “Được.”
Kiến thức ngày hôm nay còn nhiều hơn những gì anh hiểu biết trong hơn hai mươi năm qua.
Túc Ninh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Anh cảm khái: “Không nghĩ đến tương lai có thể phát triển đến mức này.”
Chân Minh Châu cười nói: “Đúng vậy, bây giờ cũng không giống như trước kia. Còn thời đại của anh có lẽ ít nhất cũng phải mấy trăm năm trước, nên càng kém hơn.”
Túc Ninh mím môi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chân Minh Châu: “Chúng ta đi thôi, mua chút trái cây rồi về nhà.”
Túc Ninh: “Đúng rồi, Tiểu Thạch Đầu…”
Chân Minh Châu nhìn anh.
Anh do dự một chút, nói: “Thằng bé là Tiểu Thạch Đầu ở Thạch gia thôn sao?”
Dù anh ở chỗ Chân Minh Châu một thời gian rồi rời đi nhưng vẫn biết rõ chuyện này.
Chân Minh Châu cười cười, không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận.
Túc Ninh thấy Chân Minh Châu không nói gì thì không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Nếu là vậy thì thật tốt.”
Sao lại không tốt được?
Trước kia, cậu bé thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, là một tiểu đáng thương bị người nhà ném vào Mãnh Hổ Lĩnh tự sinh tự diệt. Thế nhưng hiện tại cậu bé đã có người nhà, cũng có một cuộc sống tốt đẹp, không cần lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc.
Chân Minh Châu: “Rất nhanh anh sẽ thích ứng được thôi.”
Túc Ninh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Chân Minh Châu mỉm cười trêu chọc: “Có phải sau khi đi dạo một vòng liền phát hiện, thật ra tôi cũng không có gì đặc biệt? Căn bản không phải là tiên nữ gì cả.”
Túc Ninh lắc đầu, kiên định nói: “Ngược lại tôi càng cảm thấy cô tốt hơn.”
“Ở trong thôn có trường tiểu học không?” Dường như Túc Ninh vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình tốt nghiệp tiểu học.
Chân Minh Châu liếc anh một cái, cười nói: “Trước kia thì có nhưng hiện tại đều tập trung trong trấn. Trong trấn hiện có ba trường tiểu học; gồm trường tiểu học số 1, số 2 và số 3. Hầu hết những đứa trẻ trong thôn chúng ta đều học ở trường tiểu học số 1. Ngôi trường này ở ngay trung tâm thị trấn, lại có xe đưa đón, mỗi lần đi học chưa đến 20 phút là đến nơi.”
Túc Ninh gật đầu: “Cũng khá gần.”
Chân Minh Châu cười nói: “Cũng không gần lắm, nhưng có xe đưa rước nên rất tiện.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến nhà trẻ.
Tiểu Thạch Đầu tung tăng nhảy nhót, chỉ vào nhà trẻ, nói: “Đây là trường học của em.”
Hôm nay là ngày nghỉ nên cổng lớn đã được khoá lại, nhưng nhìn xuyên qua lan can vẫn có thể nhìn thấy trong sân trông như thế giới cổ tích. Nhà trẻ của Tiểu Thạch Đầu là một toà nhà nhỏ năm tầng có kiến trúc tinh xảo; trên tường vẽ các động vật nhỏ và rau củ như: thỏ con, hổ con, cải trắng, cà rốt…
Trong sân thì có rất nhiều đồ chơi cho trẻ nhỏ như: cầu trượt, ngựa gỗ…
Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo chống nạnh, nói: “Thế nào ạ, rất đẹp đúng không!”
Chân Minh Châu gật đầu: “Đẹp, rất đẹp.”
Túc Ninh tò mò nhìn, rất khó tưởng tượng được đây là nơi chuyên chăm sóc các bạn nhỏ.
Đây không còn là vấn đề một người có tầm nhìn xa trông rộng hay không. Dù người đến đây là một người bảy tám chục tuổi kiến thức rộng rãi, thì người cổ đại vẫn là người cổ đại, khác hẳn với người hiện đại, nên cũng sẽ vô cùng ngạc nhiên.
“Chỉ là bây giờ không thể đi vào bên trong.”
Tiểu Thạch Đầu buồn bã: “Kỳ nghỉ quá dài.”
Chân Minh Châu: “…”
Anh bạn nhỏ à, em nói như vậy không sợ bị bàn bè bài xích sao?
Cái gì mà nghỉ quá nhiều, lời này cũng nói ra được sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Minh Châu nghĩ cậu nhóc này quá kỳ lạ.
Chỉ là Chân Minh Châu lại đang có cảm giác thần kỳ, ai có thể nghĩ đến hai người bên cạnh cô, một lớn một nhỏ đều là người cổ đại.
Đối với xã hội này, bọn họ hoàn toàn xa lạ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì đã cảm thấy huyền diệu.
Nhưng rõ ràng Tiểu Thạch Đầu ở đây gần một năm cũng đã dần thích ứng, cậu nắm chặt tay nhỏ, nói: “Ngày mốt là đi học, em cố gắng kiên trì một ngày.”
Chân Minh Châu bật cười, nói: “Ngoan lắm, chăm chỉ học tập nhé.”
Tiểu Thạch Đầu đáp một tiếng “Vâng.”
Chân Minh Châu: “Đi, đưa em về nhà. Em vẫn còn nhỏ, nếu không có người lớn đi cùng thì không được chạy lung tung, hiện tại vẫn có người xấu đấy.”
Tiểu Thạch Đầu cười tủm tỉm, đáp: “Em biết ạ.”
Cậu bé nghiêm túc nói: “Em sẽ không chạy lung tung, nếu em bị lạc mất thì mẹ phải làm sao bây giờ. Em còn phải chăm chỉ học tập, để trưởng thành có thể chăm sóc mẹ.”
Chân Minh Châu xoa đầu cậu, nói: “Trẻ em không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Hai người đưa Tiểu Thạch Đầu về Ủy ban thôn, sau đó tiếp tục đi dạo.
Chân Minh Châu: “Phố bên này đều là những cửa hàng hàng, anh nhìn xem nào là tiệm làm tóc, cửa hàng quần áo… Nhưng đều là những cửa hàng nhỏ. Về cơ bản thì hoạt động kinh doanh của các cửa hàng truyền thống đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi các kênh mua sắm trực tuyến.”
Ngay sau đó, Chân Minh Châu lại giới thiệu sơ qua cho Túc Ninh về ý nghĩa của việc mua sắm trực tuyến.
Anh gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Chân Minh Châu: “Trở về tôi sẽ mua cho anh một chiếc điện thoại di động để anh tìm hiểu một chút.”
Túc Ninh: “Được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiến thức ngày hôm nay còn nhiều hơn những gì anh hiểu biết trong hơn hai mươi năm qua.
Túc Ninh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Anh cảm khái: “Không nghĩ đến tương lai có thể phát triển đến mức này.”
Chân Minh Châu cười nói: “Đúng vậy, bây giờ cũng không giống như trước kia. Còn thời đại của anh có lẽ ít nhất cũng phải mấy trăm năm trước, nên càng kém hơn.”
Túc Ninh mím môi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chân Minh Châu: “Chúng ta đi thôi, mua chút trái cây rồi về nhà.”
Túc Ninh: “Đúng rồi, Tiểu Thạch Đầu…”
Chân Minh Châu nhìn anh.
Anh do dự một chút, nói: “Thằng bé là Tiểu Thạch Đầu ở Thạch gia thôn sao?”
Dù anh ở chỗ Chân Minh Châu một thời gian rồi rời đi nhưng vẫn biết rõ chuyện này.
Chân Minh Châu cười cười, không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận.
Túc Ninh thấy Chân Minh Châu không nói gì thì không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Nếu là vậy thì thật tốt.”
Sao lại không tốt được?
Trước kia, cậu bé thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, là một tiểu đáng thương bị người nhà ném vào Mãnh Hổ Lĩnh tự sinh tự diệt. Thế nhưng hiện tại cậu bé đã có người nhà, cũng có một cuộc sống tốt đẹp, không cần lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc.
Chân Minh Châu: “Rất nhanh anh sẽ thích ứng được thôi.”
Túc Ninh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Chân Minh Châu mỉm cười trêu chọc: “Có phải sau khi đi dạo một vòng liền phát hiện, thật ra tôi cũng không có gì đặc biệt? Căn bản không phải là tiên nữ gì cả.”
Túc Ninh lắc đầu, kiên định nói: “Ngược lại tôi càng cảm thấy cô tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro