Chương 418
Hương Tô Lật
2024-07-29 16:07:41
Anh bình tĩnh nói: “Vốn dĩ tôi không nghĩ cô là tiên nữ. Hiện tại càng chứng tỏ cô là một người rất tốt. Mỗi người đều vì bản thân mình mà bận rộn, nhưng cô lại nguyện ý làm nhiều việc quan trọng hơn. Cô và Vu Thanh Hàn còn có Triệu Xuân Mai đều là người tốt.”
Khoé miệng Chân Minh Châu nhếch lên: “Tôi đột nhiên phát hiện anh cũng rất biết nói chuyện đấy.”
Túc Ninh cười, nói: “Đi, chúng ta đi mua trái cây, chỉ là tôi không có tiền.”
Chân Minh Châu: “Không phải anh có tài bảo sao?”
Túc Ninh bật cười: “Không phải tôi sẽ giao nộp cho quốc gia à?”
Chân Minh Châu bật cười, nói: “Anh yên tâm đi, anh sẽ được nhận lương.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Đương nhiên hiện tại vẫn chưa có, để tôi mời anh.”
“Chúng ta mua một ít trái cây mà trước đây anh chưa từng ăn nhé?”
Túc Ninh thuận miệng đáp: “Được.”
Hai người đi vào siêu thị, rồi nhanh chóng đến quầy bán trái cây, chỉ trong chốc lát đã nữa được một túi.
Sau khi rời khỏi siêu thị, Túc Ninh nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy như thế này rất tiện lợi, không cần phải chen lấn cũng không cần mang theo nhiều bạc.”
Chân Minh Châu: “Đó là đương nhiên, hiện tại xã hội rất phát triển nha.”
Cô nói: “Anh xách nhiều một chút còn tôi chỉ xách nhiêu đây thôi, muốn trộm lười biếng một hôm.”
Cô nói thêm: “Tôi thường lái xe xuống núi để mua đồ, rất hiếm khi đi bộ.”
“Xe chạy rất nhanh.”
“Đúng vậy, không chỉ chạy nhanh mà còn có nhiều điểm tiện lợi khác.”
Đôi mắt Túc Ninh sáng lấp lánh nhìn Chân Minh Châu, hỏi: “Tôi có thể học lái xe không?”
Chân Minh Châu: “Anh muốn học xe?”
Túc Ninh gật đầu.
Nhưng rất nhanh anh lại nói: “Nếu cô cảm thấy không cần thiết thì tôi không học…”
Chân Minh Châu: “Anh cứ học đi, chuyện này sao lại phải hỏi tôi? Nhưng tốt nhất anh nên đợi khi đã dần thích ứng với cuộc sống mới thì hãy học lái xe.”
Túc Ninh: “Được.”
Lúc này, có lẽ là anh đã nhìn thấy quá nhiều thứ mới lạ, hoặc là nhận thức được những việc khác nhau. Nên anh gần như đã có chút hơi thở dân gian, không còn đang vẻ thần bí, trầm mặc kiệm lời như lúc đầu.
Hiện tại Túc Ninh ngược lại giống như một thiếu niên đơn thuần.
Tuy rằng, anh cũng không còn là thiếu niên.
Nhưng thiếu niên còn hiểu biết hơn anh nhiều.
Chỉ là khí chất của anh mang đến cho người khác cảm giác trúc trắc.
Chân Minh Châu: “Mặc dù vì chúng tôi anh mới có thể đến đây, nhưng có chuyện gì anh có thể nói thẳng, không cần lúc nào cũng hỏi ý kiến của tôi, cũng đừng để ý kiến của tôi khiến anh phân tâm, dù sao đây cũng là cuộc sống của chính anh.”
Túc Ninh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu cười nói: “Anh hiện cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề, tám mươi năm còn lại cũng không thể chuyện gì cũng hỏi ý kiến của tôi, đúng không?”
Ánh mắt Túc Ninh trở nên thâm thúy: “Làm sao cô biết tôi không muốn.”
Chân Minh Châu: “Cái gì?”
Cô chọc chọc lỗ tai, nói: “Sao anh giống với gà con xem tôi như gà mẹ vậy.”
Chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy cô và được cô cứu giúp, sau đó tình tiết diễn biến giống như chim non tìm mẹ sao?
Chân Minh Châu vò đầu, cảm thấy không hiểu lắm.
Nhưng Túc Ninh vì lời nói của cô mà nói không nên lời: “Cái gì mà mẫu thân không phải mẫu thân.”
Chân Minh Châu trừng to mắt.
Túc Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ là tôi rất muốn nghe lời cô, bởi vì cô là một người rất quan trọng với tôi.”
Chân Minh Châu: “Hả?” Thì sao? Còn không phải giống như vừa rồi sao?
Túc Ninh: “…”
Anh cảm thấy hình như người này có chút ngốc.
Lúc này, Túc Ninh đã nhìn ra trên đời này có một số người rất thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm thì rất ngây thơ, người trước mắt không phải là ví dụ điển hình sao?
Anh hòa hoãn một chút, lập tức nói: “Đi thôi bà chủ, tôi vẫn có thể gọi cô như vậy chứ? Hay là giống với mọi người gọi cô là Minh Châu?”
Nếu cô không hiểu, anh sẽ… từ từ mưu tính!
Dùng từ này hẳn là sẽ không sai đi.
Tuy anh chỉ mới “tốt nghiệp tiểu học.”
Anh thở dài, luôn canh cánh trong lòng việc mình tốt nghiệp tiểu học.
Thật sự không mấy vui vẻ, nhưng trình độ của anh đúng là chỉ mới tốt nghiệp tiểu học.
Trên thực tế còn không bằng tốt nghiệp tiểu học.
Trình độ của học sinh tiểu học còn cao hơn anh.
Ôi mẹ ơi!
Tức giận!
Việc học tập ở cổ đại và hiện đại hoàn toàn không giống nhau.
“Có thể gọi cô là Minh Châu được không?”
Chân Minh Châu cười: “Anh muốn gọi như thế nào cũng được. Nhưng khi ở homestay tốt nhất anh vẫn nên gọi tôi là bà chủ đi, như vậy thì tiện hơn.”
Túc Ninh: “Được.”
Ngẫu nhiên gọi cô ấy Minh Châu hẳn là không sao cả?
Từ từ từng bước một!
Anh có thể.
Khoé miệng Chân Minh Châu nhếch lên: “Tôi đột nhiên phát hiện anh cũng rất biết nói chuyện đấy.”
Túc Ninh cười, nói: “Đi, chúng ta đi mua trái cây, chỉ là tôi không có tiền.”
Chân Minh Châu: “Không phải anh có tài bảo sao?”
Túc Ninh bật cười: “Không phải tôi sẽ giao nộp cho quốc gia à?”
Chân Minh Châu bật cười, nói: “Anh yên tâm đi, anh sẽ được nhận lương.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Đương nhiên hiện tại vẫn chưa có, để tôi mời anh.”
“Chúng ta mua một ít trái cây mà trước đây anh chưa từng ăn nhé?”
Túc Ninh thuận miệng đáp: “Được.”
Hai người đi vào siêu thị, rồi nhanh chóng đến quầy bán trái cây, chỉ trong chốc lát đã nữa được một túi.
Sau khi rời khỏi siêu thị, Túc Ninh nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy như thế này rất tiện lợi, không cần phải chen lấn cũng không cần mang theo nhiều bạc.”
Chân Minh Châu: “Đó là đương nhiên, hiện tại xã hội rất phát triển nha.”
Cô nói: “Anh xách nhiều một chút còn tôi chỉ xách nhiêu đây thôi, muốn trộm lười biếng một hôm.”
Cô nói thêm: “Tôi thường lái xe xuống núi để mua đồ, rất hiếm khi đi bộ.”
“Xe chạy rất nhanh.”
“Đúng vậy, không chỉ chạy nhanh mà còn có nhiều điểm tiện lợi khác.”
Đôi mắt Túc Ninh sáng lấp lánh nhìn Chân Minh Châu, hỏi: “Tôi có thể học lái xe không?”
Chân Minh Châu: “Anh muốn học xe?”
Túc Ninh gật đầu.
Nhưng rất nhanh anh lại nói: “Nếu cô cảm thấy không cần thiết thì tôi không học…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Minh Châu: “Anh cứ học đi, chuyện này sao lại phải hỏi tôi? Nhưng tốt nhất anh nên đợi khi đã dần thích ứng với cuộc sống mới thì hãy học lái xe.”
Túc Ninh: “Được.”
Lúc này, có lẽ là anh đã nhìn thấy quá nhiều thứ mới lạ, hoặc là nhận thức được những việc khác nhau. Nên anh gần như đã có chút hơi thở dân gian, không còn đang vẻ thần bí, trầm mặc kiệm lời như lúc đầu.
Hiện tại Túc Ninh ngược lại giống như một thiếu niên đơn thuần.
Tuy rằng, anh cũng không còn là thiếu niên.
Nhưng thiếu niên còn hiểu biết hơn anh nhiều.
Chỉ là khí chất của anh mang đến cho người khác cảm giác trúc trắc.
Chân Minh Châu: “Mặc dù vì chúng tôi anh mới có thể đến đây, nhưng có chuyện gì anh có thể nói thẳng, không cần lúc nào cũng hỏi ý kiến của tôi, cũng đừng để ý kiến của tôi khiến anh phân tâm, dù sao đây cũng là cuộc sống của chính anh.”
Túc Ninh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu cười nói: “Anh hiện cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề, tám mươi năm còn lại cũng không thể chuyện gì cũng hỏi ý kiến của tôi, đúng không?”
Ánh mắt Túc Ninh trở nên thâm thúy: “Làm sao cô biết tôi không muốn.”
Chân Minh Châu: “Cái gì?”
Cô chọc chọc lỗ tai, nói: “Sao anh giống với gà con xem tôi như gà mẹ vậy.”
Chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy cô và được cô cứu giúp, sau đó tình tiết diễn biến giống như chim non tìm mẹ sao?
Chân Minh Châu vò đầu, cảm thấy không hiểu lắm.
Nhưng Túc Ninh vì lời nói của cô mà nói không nên lời: “Cái gì mà mẫu thân không phải mẫu thân.”
Chân Minh Châu trừng to mắt.
Túc Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ là tôi rất muốn nghe lời cô, bởi vì cô là một người rất quan trọng với tôi.”
Chân Minh Châu: “Hả?” Thì sao? Còn không phải giống như vừa rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Túc Ninh: “…”
Anh cảm thấy hình như người này có chút ngốc.
Lúc này, Túc Ninh đã nhìn ra trên đời này có một số người rất thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm thì rất ngây thơ, người trước mắt không phải là ví dụ điển hình sao?
Anh hòa hoãn một chút, lập tức nói: “Đi thôi bà chủ, tôi vẫn có thể gọi cô như vậy chứ? Hay là giống với mọi người gọi cô là Minh Châu?”
Nếu cô không hiểu, anh sẽ… từ từ mưu tính!
Dùng từ này hẳn là sẽ không sai đi.
Tuy anh chỉ mới “tốt nghiệp tiểu học.”
Anh thở dài, luôn canh cánh trong lòng việc mình tốt nghiệp tiểu học.
Thật sự không mấy vui vẻ, nhưng trình độ của anh đúng là chỉ mới tốt nghiệp tiểu học.
Trên thực tế còn không bằng tốt nghiệp tiểu học.
Trình độ của học sinh tiểu học còn cao hơn anh.
Ôi mẹ ơi!
Tức giận!
Việc học tập ở cổ đại và hiện đại hoàn toàn không giống nhau.
“Có thể gọi cô là Minh Châu được không?”
Chân Minh Châu cười: “Anh muốn gọi như thế nào cũng được. Nhưng khi ở homestay tốt nhất anh vẫn nên gọi tôi là bà chủ đi, như vậy thì tiện hơn.”
Túc Ninh: “Được.”
Ngẫu nhiên gọi cô ấy Minh Châu hẳn là không sao cả?
Từ từ từng bước một!
Anh có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro