Chương 2
2024-11-27 23:52:35
Đông Quân về nhà mệt mỏi nằm trên giường. Ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà. Giá mà cô có bố, có mẹ, có một gia đình trọn vẹn như những người khác thì tốt biết mấy. Cô sẽ không phải chật vật một ngày làm hai ba việc chỉ để kiếm đủ tiền học và tiền sinh hoạt, rồi phải hì hục đi phỏng vấn hết công ty này đến công ty kia chỉ mong có được một công việc ổn định. Cũng may công ty cô đang làm việc cách nhà không quá xa, có thể đi bộ đi làm, tiết kiệm được một khoản tiền vé xe buýt hàng tháng. Mở điện thoại vào mục ghi chú, hạn nộp tiền thuê nhà sắp đến, cô thở dài vất điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi sau một ngày vất vả bán mình cho tư bản.
Tiếng ồn lớn của nhà lầu trên khiến cô giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ đã đến 7h, cô vội vàng vào nhà tắm gội đầu tắm rửa chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay với Minh Thành. Cô khoác chiếc áo tắm, đầu ướt sũng còn đang quấn khăn, bước lại bàn chiếc bàn trang điểm nhỏ chỉ có vài món đồ mua được khi cửa hàng mỹ phẩm ở con phố đối diện giảm giá. Chiếc máy sấy tóc mua ở tiệm đồ cũ dùng vẫn còn khá tốt, chỉ một lúc mái tóc dài bồng bềnh đã được sấy khô, thơm mùi dầu gội thảo dược. Đông Quân đứng dậy đứng trước tủ quần áo, muốn chọn một bộ đẹp nhất. Nhìn qua một lượt chỉ toàn quần jeans với vài chiếc áo phông và sơ mi mặc đi làm. Cô thở dài chán nản, nhận ra cũng rất lâu rồi chưa mua cho bản thân được một bộ đồ mới. Chợt cô nhớ đến chiếc váy mà Minh Thành đã mua tặng. Vội thay bộ quần áo tắm ra, chiếc váy trắng được mặc lên thân hình mảnh mai nhưng lại vô cùng quyến rũ, làn da trắng sáng cùng với một chiều cao tương đối lí tưởng khiến cho cô trở nên lung linh như một nữ thần tượng. Chẳng trách các nam đông nghiệp luôn tranh nhau mua cà phê và đồ ăn sáng cho cô chỉ để xin wechat. Những ai không biết đều nghĩ rằng Đông Quân là một thiên kim tiểu thư, là ngọc cành vàng của một gia đình hào môn nào đó. Ngay cả chỉ là những bộ quần áo được mua bằng mã giảm giá trên sàn thương mại điện tử khi cô mặc lên, mọi người đều nghĩ có lẽ nó rất đắt tiền.
Trang điểm qua loa một chút, cũng đã 8h kém, Đông Quân nhanh chóng sửa soạn để đến chỗ hẹn. Đứng chờ trước trạm xe buýt, mọi sự chú ý đổ dồn về phía cô. Một cô gái có mái tóc dài đến ngang lưng xoăn lơi nhẹ mặc chiếc váy trắng ren đuôi cá dài đến mắt cá chân ôm sát lộ ra thân hình hoàn hảo. Đôi giày cao gót màu đen đơn giản, đính hạt đá ở mũi giày nhìn toát lên khí chất quý phái,sang trọng. Một chàng trai đang ngồi chờ xe buýt ở đó không kìm được mà chạy lại xin wechat nhưng Đông Quân đã từ chối
- Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi.
Cậu trai trẻ kia chỉ biết ngại ngùng tiếc nuối gật đầu rời đi. Thực ra cô không có bạn trai, chỉ là cô không muốn kết bạn với những người mình không quen biết. Nhưng cô cũng có một cảm giác rất lạ, khi nhắc đến hai từ bạn trai, cô lại vô thức nghĩ đến Minh Thành. Có lẽ trong tiềm thức cô đã có một ví trí nào đó cho anh ta, không dễ dàng bị lay động bởi người khác. Trời đột nhiên đổ mưa lớn, Đông Quân đứng nép mình vào sau tấm biển quảng cáo lớn ở trạm xe buýt. Cô nhìn qua tấm poster, là hình một nam diễn viên nổi tiếng, cô cũng biết người này, cậu ấy là Âu Dương Thiên. Tuy chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng lại là một diễn viên trẻ vô cùng xuất sắc, giữ vai chính trong rất nhiều bộ phim nổi tiếng, ngoài khả năng diễn xuất Âu Dương Thiên còn có giọng hát trời phú và khả năng vũ đạo tuyệt vời. Đúng là ông trời đã thiên vị cậu ấy, tài sắc vẹn toàn, lại còn là phú nhị đại của gia tộc Âu Dương, một gia tộc giàu có nhất nhì Hàng Đô, nơi cô và Minh Thành đang sống.
Đông Quân mở điện thoại lên, đã 8 giờ 5 phút, vẫn chưa thấy bóng dáng của Minh Thành đâu, cô kiên nhẫn đứng chờ. Cơn mưa lớn đầu mùa kèm theo gió to, cô vuốt nhẹ cánh tay mình vì lạnh. Thi thoảng lại ngó ra đường. Thêm 5 phút nữa, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ dừng vào lề đường cạnh trạm xe buýt cô đang đứng, đèn xe bật sáng chói khiến Đông Quân bị loá mắt, dáng một người đàn ông bước ra từ trong xe cầm theo chiếc ô tiến lại về phía cô
- Quân Quân, anh xin lỗi, cơn mưa lớn quá anh không đi nhanh được, để em chờ lâu rồi.
- Minh Thành ? Là anh thật sao ?
Minh Thành đứng trước mặt cô, anh mặc một chiếc sơ mi đen sơ vin quần âu, mái tóc vuốt ba bảy gọn gàng, trông anh như một tổng tài thực thụ. Đông Quân có chút bất ngờ.
- Đồ ngốc, không nhận ra anh nữa sao? Thôi mau lên xe đi kẻo lạnh.
Chưa kịp chờ cô phản ứng, Minh Thành đã che ô, cầm tay dắt cô ra xe, nhẹ nhàng mở cửa xe để cô ngồi vào. Cô nhìn qua cửa kính xe cũng thấy được những con mắt ngưỡng mộ của mấy cô gái đang ngồi trú mưa ở trạm xe. Minh Thành bước vào xe, phủi mấy hạt mưa còn dính ở vai áo
- Anh bị dính nước mưa rồi, để em lau cho.
Đông Quân lấy khăn tay trong túi xách nghiêng người sang lau cho Minh Thành. Minh Thành nhìn cô, ánh mắt có chút không nỡ rời. Thấy Minh Thành nhìn mình lâu như vậy, Đông Quân có chút ngại ngùng
- Gì mà nhìn em dữ vậy ?
- Quân Quân, hôm nay nhìn em đẹp lắm, Quân Quân của anh lớn thật rồi.
" Quân Quân của anh " Đông Quân nghe xong cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường, hai tai của cô dần đỏ lên, cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ để che dấu sự xấu hổ
- Chẳng...chẳng nhẽ bình thường em xấu lắm sao ?
- Ý anh không phải thế, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh thấy em mặc váy, lại còn là chiếc váy anh tặng nữa nên anh cảm thấy rất vui.
Đông Quân quay lại nhìn Minh Thành. Không hiểu sao cô cũng thấy hôm nay Minh Thành đẹp trai hơn mọi khi. Một lần nữa tim cô lại đập mạnh hơn đến mức có thể nghe rõ được từng nhịp.
- Em sao thế ? Cảm thấy trong người không được khoẻ hả ? Sao tai đỏ bừng lên thế kia ? Đưa anh xem có phải bị sốt rồi không ?
Minh Thành dơ tay sờ lên trán cô, cô vội vàng gạt tay ra
- Em...không sao, mình mau đi thôi, em đói bụng rồi.
Minh Thành vẫn còn chút lo lắng nhưng cũng nghe theo lời cô lái xe đi.
Tiếng ồn lớn của nhà lầu trên khiến cô giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ đã đến 7h, cô vội vàng vào nhà tắm gội đầu tắm rửa chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay với Minh Thành. Cô khoác chiếc áo tắm, đầu ướt sũng còn đang quấn khăn, bước lại bàn chiếc bàn trang điểm nhỏ chỉ có vài món đồ mua được khi cửa hàng mỹ phẩm ở con phố đối diện giảm giá. Chiếc máy sấy tóc mua ở tiệm đồ cũ dùng vẫn còn khá tốt, chỉ một lúc mái tóc dài bồng bềnh đã được sấy khô, thơm mùi dầu gội thảo dược. Đông Quân đứng dậy đứng trước tủ quần áo, muốn chọn một bộ đẹp nhất. Nhìn qua một lượt chỉ toàn quần jeans với vài chiếc áo phông và sơ mi mặc đi làm. Cô thở dài chán nản, nhận ra cũng rất lâu rồi chưa mua cho bản thân được một bộ đồ mới. Chợt cô nhớ đến chiếc váy mà Minh Thành đã mua tặng. Vội thay bộ quần áo tắm ra, chiếc váy trắng được mặc lên thân hình mảnh mai nhưng lại vô cùng quyến rũ, làn da trắng sáng cùng với một chiều cao tương đối lí tưởng khiến cho cô trở nên lung linh như một nữ thần tượng. Chẳng trách các nam đông nghiệp luôn tranh nhau mua cà phê và đồ ăn sáng cho cô chỉ để xin wechat. Những ai không biết đều nghĩ rằng Đông Quân là một thiên kim tiểu thư, là ngọc cành vàng của một gia đình hào môn nào đó. Ngay cả chỉ là những bộ quần áo được mua bằng mã giảm giá trên sàn thương mại điện tử khi cô mặc lên, mọi người đều nghĩ có lẽ nó rất đắt tiền.
Trang điểm qua loa một chút, cũng đã 8h kém, Đông Quân nhanh chóng sửa soạn để đến chỗ hẹn. Đứng chờ trước trạm xe buýt, mọi sự chú ý đổ dồn về phía cô. Một cô gái có mái tóc dài đến ngang lưng xoăn lơi nhẹ mặc chiếc váy trắng ren đuôi cá dài đến mắt cá chân ôm sát lộ ra thân hình hoàn hảo. Đôi giày cao gót màu đen đơn giản, đính hạt đá ở mũi giày nhìn toát lên khí chất quý phái,sang trọng. Một chàng trai đang ngồi chờ xe buýt ở đó không kìm được mà chạy lại xin wechat nhưng Đông Quân đã từ chối
- Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi.
Cậu trai trẻ kia chỉ biết ngại ngùng tiếc nuối gật đầu rời đi. Thực ra cô không có bạn trai, chỉ là cô không muốn kết bạn với những người mình không quen biết. Nhưng cô cũng có một cảm giác rất lạ, khi nhắc đến hai từ bạn trai, cô lại vô thức nghĩ đến Minh Thành. Có lẽ trong tiềm thức cô đã có một ví trí nào đó cho anh ta, không dễ dàng bị lay động bởi người khác. Trời đột nhiên đổ mưa lớn, Đông Quân đứng nép mình vào sau tấm biển quảng cáo lớn ở trạm xe buýt. Cô nhìn qua tấm poster, là hình một nam diễn viên nổi tiếng, cô cũng biết người này, cậu ấy là Âu Dương Thiên. Tuy chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng lại là một diễn viên trẻ vô cùng xuất sắc, giữ vai chính trong rất nhiều bộ phim nổi tiếng, ngoài khả năng diễn xuất Âu Dương Thiên còn có giọng hát trời phú và khả năng vũ đạo tuyệt vời. Đúng là ông trời đã thiên vị cậu ấy, tài sắc vẹn toàn, lại còn là phú nhị đại của gia tộc Âu Dương, một gia tộc giàu có nhất nhì Hàng Đô, nơi cô và Minh Thành đang sống.
Đông Quân mở điện thoại lên, đã 8 giờ 5 phút, vẫn chưa thấy bóng dáng của Minh Thành đâu, cô kiên nhẫn đứng chờ. Cơn mưa lớn đầu mùa kèm theo gió to, cô vuốt nhẹ cánh tay mình vì lạnh. Thi thoảng lại ngó ra đường. Thêm 5 phút nữa, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ dừng vào lề đường cạnh trạm xe buýt cô đang đứng, đèn xe bật sáng chói khiến Đông Quân bị loá mắt, dáng một người đàn ông bước ra từ trong xe cầm theo chiếc ô tiến lại về phía cô
- Quân Quân, anh xin lỗi, cơn mưa lớn quá anh không đi nhanh được, để em chờ lâu rồi.
- Minh Thành ? Là anh thật sao ?
Minh Thành đứng trước mặt cô, anh mặc một chiếc sơ mi đen sơ vin quần âu, mái tóc vuốt ba bảy gọn gàng, trông anh như một tổng tài thực thụ. Đông Quân có chút bất ngờ.
- Đồ ngốc, không nhận ra anh nữa sao? Thôi mau lên xe đi kẻo lạnh.
Chưa kịp chờ cô phản ứng, Minh Thành đã che ô, cầm tay dắt cô ra xe, nhẹ nhàng mở cửa xe để cô ngồi vào. Cô nhìn qua cửa kính xe cũng thấy được những con mắt ngưỡng mộ của mấy cô gái đang ngồi trú mưa ở trạm xe. Minh Thành bước vào xe, phủi mấy hạt mưa còn dính ở vai áo
- Anh bị dính nước mưa rồi, để em lau cho.
Đông Quân lấy khăn tay trong túi xách nghiêng người sang lau cho Minh Thành. Minh Thành nhìn cô, ánh mắt có chút không nỡ rời. Thấy Minh Thành nhìn mình lâu như vậy, Đông Quân có chút ngại ngùng
- Gì mà nhìn em dữ vậy ?
- Quân Quân, hôm nay nhìn em đẹp lắm, Quân Quân của anh lớn thật rồi.
" Quân Quân của anh " Đông Quân nghe xong cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường, hai tai của cô dần đỏ lên, cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ để che dấu sự xấu hổ
- Chẳng...chẳng nhẽ bình thường em xấu lắm sao ?
- Ý anh không phải thế, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh thấy em mặc váy, lại còn là chiếc váy anh tặng nữa nên anh cảm thấy rất vui.
Đông Quân quay lại nhìn Minh Thành. Không hiểu sao cô cũng thấy hôm nay Minh Thành đẹp trai hơn mọi khi. Một lần nữa tim cô lại đập mạnh hơn đến mức có thể nghe rõ được từng nhịp.
- Em sao thế ? Cảm thấy trong người không được khoẻ hả ? Sao tai đỏ bừng lên thế kia ? Đưa anh xem có phải bị sốt rồi không ?
Minh Thành dơ tay sờ lên trán cô, cô vội vàng gạt tay ra
- Em...không sao, mình mau đi thôi, em đói bụng rồi.
Minh Thành vẫn còn chút lo lắng nhưng cũng nghe theo lời cô lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro