Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 1

2024-11-27 23:52:35

Đông Quân và Minh Thành lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện ở Đại Kháng , Minh Thành lớn hơn cô hai tuổi, cả hai đều được người trong cô nhi viện nhận về nuôi khi chỉ mới chập chững biết đi. Học hết cao trung, nhờ sự thông minh và chăm chỉ nên Đông Quân đã thi đỗ đại học Hàng Đô, Minh Thành điểm thi không được cao nên đã chọn ở lại Đại Kháng để làm việc kiếm sống. Cuộc sống của hai người tuy đều có những khó khăn riêng, nhưng xuất phát từ hoàn cảnh giống nhau mà cả hai đều rất đồng cảm và quan tâm đối phương. Thỉnh thoảng Minh Thành sẽ bắt xe lên thành phố để thăm cô, mang cho cô rất nhiều món ăn cô thích lúc còn ở quê, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện đã diễn ra trong lúc cô không có nhà. Sau đó Đông Quân sẽ dẫn cậu ấy đi chơi ở những nơi mà Minh Thành chưa từng đặt chân đến. Tuy lúc đó cả hai đều không khá giả gì nhưng đó lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Bốn năm đại học cứ thế trôi đi, Đông Quân đã tốt nghiệp loại giỏi, cô được tuyển vào làm truyền thông cho một công ty giải trí . Minh Thành nhờ vẻ ngoài điển trai của mình, cậu ta tiếp cận đến các trang mạng xã hội và nhanh chóng thu hút được sự chú ý của đông đảo các fan nữ. Chẳng mấy chốc, từ một thanh niên không nghề nghiệp ổn định, không học thức trở thành một hiện tượng mạng xã hội nổi tiếng, trang cá nhân của anh ta thu hút gần một triệu lượt theo dõi, kiếm về không ít tiền sau mỗi lần livetream. Nắm bắt cơ hội, anh ta dần lấn thân vào ngành diễn xuất. Bắt đầu từ những vai chính trong các bộ phim ngắn trên mạng, anh ta được giám đốc của một công ty giải trí để ý và ngỏ lời mời anh ta về thực tập. Ngày nhận được email thư mời, Minh Thành mừng rỡ gọi điện cho Đông Quân báo tin và hẹn cô cùng đi ăn để chúc mừng, đồng thời anh cũng có một chuyện quan trọng muốn nói với cô.

- Quân Quân, tối nay em có bận gì không ?

- Tối nay em rảnh, có chuyện gì thế ?

- Vậy tối nay anh đến đón em đi ăn nhé, anh có chuyện vui muốn khoe với em.

\- Có chuyện gì mà nghe anh hào hứng thế ? Được rồi, vậy 8h tối nay đợi em ở trạm xe nhé.

\- Được, anh sẽ đến đúng giờ.

Đông Quân cúp máy, cô tò mò không biết Minh Thành có chuyện gì mà lại vui đến vậy. Từ lúc anh trở nên nổi tiếng, anh vẫn rất quan tâm đến cô, cô nhớ lần đầu tiên anh kiếm được tiền từ việc livetream, anh đã mua tặng cô một chiếc váy màu trắng rất đẹp. Đông Quân đã sốc khi tra giá của chiếc váy, nó bằng tiền nửa tháng lương của cô. Cũng chính vì tiếc rẻ mà cô luôn chỉ treo nó trong tủ thi thoảng lôi ra mặc thử, ngắm nhìn một chút rồi lại cất đi. Đây là món quà đắt tiền nhất trước giờ cô nhận được, Minh Thành cũng chính là người đầu tiên tặng quà cho cô. Sự chân thành ấy khiến Đông Quân có chút rung động nhưng không dám chắc chắn vì cô nghĩ rằng Minh Thành chỉ coi cô như em gái.

Sắp xếp bàn làm việc xong xuôi, Đông Quân định tắt điện ra về thì đột nhiên giám đốc từ đâu xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình

- Em làm xong việc rồi sao ?



Mặc dù cái đầu hói cùng với cái bụng được các chị đồng nghiệp trong công ty hay so sánh với một mẹ bầu năm sáu tháng của ông ta đã đủ khiến ngừoi ta cảm thấy chán ghét nhưng ông ta không lấy đó làm xấu hổ mà còn luôn cho rằng mình rất phong độ khi đã ngoài năm mươi tuổi, cộng thêm việc ỷ mình là giám đốc nên ông ta luôn trêu ghẹo các nữ nhân viên trẻ, thậm trí là tán tỉnh công khai vì biết họ không giám phản kháng. Đông Quân cũng không ngoại lệ. Cô lấy lại bình tĩnh cúi đầu chào

- Dạ chào giám đốc, công việc hôm tôi đã hoàn thành, nếu không có gì tôi xin phép đi trước ạ.

- Ấy, sao phải vội thế, tôi có làm gì em đâu mà em phải sợ. Này, phải nói rằng em là nữ nhân viên trẻ đẹp nhất ở đây đấy, à không phải riêng ở đây mà tôi chưa thấy ai xinh đẹp như em, ngay cả mấy cô ca sĩ, diễn viên ở công ty này cũng không thể sánh được với em. Đôi chân thon dài trắng nõn nà kia rất hợp được sánh bước cùng chủ tịch chứ chỉ ngồi ở ban truyền thông thì phí quá.

- Nếu như giám đốc đứng đây chỉ để nói những lời này thì tôi xin phép về trước, tôi còn có việc.

- Tôi nói gì là đều có ý cả, tôi không rảnh ở đây nói xuông, em cũng biết đấy, sắp tới sẽ có cuộc tuyển chọn thư ký riêng cho chủ tịch. Tất cả các nhân viên nữ phòng truyền thông và marketing đều phải tranh nhau lấy lòng tôi vì tôi sẽ là người trực tiếp phỏng vấn. Lương thư ký cao gấp đôi gấp ba lần lương của em bây giờ, em hiểu ý tôi chứ? Em biết nên làm gì rồi phải không? khà khà..

Ông ta xoa xoa tay, liếm mép đảo đôi mắt hí tịt của mình một lượt từ trên xuống dưới người cô. Đông Quân cảm thấy dựng tóc gáy. Nhưng vốn có tính độc lập, mạnh mẽ từ nhỏ, cô nhìn thẳng vào mặt ông ta tuyên bố

- Thưa giám đốc, tôi sẽ ứng tuyển bằng chính năng lực của mình chứ không phải dùng thủ đoạn để có được chức vụ đó bằng mọi giá. Tôi không thể làm bản thân trở nên bẩn thỉu ô uế được, cảm ơn giám đốc đã nhắc nhở, tôi xin phép.

Cô nói xong thì một mực đi thẳng không thèm quay đầu lại, tên giám đốc đứng sững ra thấm lại từng câu từng chữ mà Đông Quân vừa nói. Ông ta nghiến răng giận giữ

- Được lắm con ranh, giám chê ta ô uế bẩn thỉu, nó nghĩ nó là ai ? Một con nhân viên quèn mà dám vênh váo như vậy sao? Được lắm, để xem tao trừng trị mày như nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0