Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 41

2024-11-27 23:52:35

"Chị Giang, chiều nay làm phiền chị mang tài liệu và lịch trình làm việc bắt đầu từ ngày mai để bàn giao cho quản lí mới nhé."

" Thằng nhóc này, không phải là đã ấp ủ muốn thay quản lí mới từ lâu rồi đấy chứ ?"

"Em đâu dám, chỉ là trùng hợp đúng lúc chị muốn nghỉ thôi."

" Thôi được rồi, chiều khoảng 2 giờ chị qua nhé."

"Vâng ạ, chị đi đường cẩn thận."

Âu Dương Thiên tắt điện thoại, quay sang nhìn Đông Quân đang nằm bên cạnh

- Dậy rồi thì cứ mở mắt ra, em còn định múa rìu qua mắt thợ nữa hả ?

Âu Dương Thiên véo nhẹ vào má cô, Đông Quân vẫn nằm im không nhúc nhích, nhìn đôi mắt tuy nhắm nhưng giật nhẹ liên tục của cô anh bật cười búng nhẹ vào trán lần nữa

Vẫn muốn trả vờ ngủ nữa sao? Anh biết em đã tỉnh rồi, mau mở mắt ra đi quỷ nhỏ.Em đã diễn chân thật như thế mà anh vẫn nhận ra sao ?Đông Quân ngại ngùng kéo chăn che nửa mặt nói nhỏ

Em quên mất bạn trai em là diễn viên hả ?Chắc em cũng phải học một khóa diễn suất mới được, kiểu này muốn lừa được anh cái gì cũng khó.Âu Dương Thiên vòng tay ra sau lưng kéo cô sát vào người anh, Đông Quân thẹn đỏ mặt ấp úng

Hình...như...hai chúng ta đều chưa...mặc quần áo.Đêm qua có đúng là Quân Quân nhà ta say thật không đấy ? Mạnh bạo đến vậy luôn sao ?Âu Dương Thiên nhìn thẳng vào mắt Đông Quân khiến cô bối rối quay mặt đi chỗ khác

Em không nghĩ rượu đó lại nặng đến vậy, đúng là mất mặt chết đi được, chỉ muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi.Quân Quân, em...có cảm thấy hối hận không ?Đông Quân ngạc nhiên quay lại

Ý anh là sao ? Hối hận gì chứ ?Anh biết tối qua là do em say nên mới chủ động như thế, thực ra anh cũng đã rất cố gắng nhưng em lại...

Đông Quân ngửa mặt lên hôn vào môi Âu Dương Thiên làm anh bất ngờ

Âu Dương Thiên, ngay từ lúc bắt đầu bước vào mối quan hệ này, em chưa từng hối hận dù chỉ một giây. Đi đâu để có thể tìm được một Âu Dương Thiên thứ hai như này nữa chứ? Lúc đó em chưa sẵn sàng vì em sợ người nhà anh sẽ không chấp nhận em, sợ chúng ta không thể bên nhau được nữa thì khoảnh khắc hạnh phúc ấy sẽ là một vết thương sâu trong lòng em đến hết đời vẫn không thể quên được. Không có anh, cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Quân Quân !Sao thế ?Âu Dương Thiên nhìn cô với ánh mắt thâm tình có ẩn ý

- Bây giờ em thật sự tỉnh táo chứ ? Còn chút hơi rượu nào trong người không ?

Đông Quân lắc đầu chắc chắn

Không có, em hoàn toàn tỉnh táo rồi, có chuyện gì thế ?Anh muốn xác nhận lại một việc.Việc gì mà liên quan đến chuyện em say hay tỉnh ?Anh muốn biết lúc tỉnh em có bạo dạn như đêm qua không ?Âu Dương Thiên đè lên người Đông Quân chùm kín chăn lại

- Âu Dương Thiên, anh là đồ lưu manh !

Cuộc ân ái chưa được bao lâu, điện thoại Âu Dương Thiên lại đổ chuông, Đông Quân đẩy anh ra

Anh nghe điện thoại đi.Để lát nữa đi, tập trung vào anh là được rồi.Điện thoại đổ chuông liên tục sau vài cuộc rồi tắt hẳn. Vài phút sau dưới nhà có tiếng mở cửa

Thiên Thiên, con dâu, hai đứa có nhà không ?Dương Thiên, là mẹ đấy, dậy mau.Đông Quân vội vã quấn khăn chạy vào nhà tắm, Âu Dương Thiên ngồi trên giường khuôn mặt biểu cảm rõ sự tụt

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


hing.

- Là mẹ đây, hai đứa chưa dậy sao ?

Cố phu nhân vừa bước lên tầng vừa gọi, Đông Quân xong xuôi ra ngoài dọn dẹp lại giường

- Anh còn ngồi đấy làm gì nữa ? Mau thay đồ đi.

Vừa nhặt gọn quần áo vừa dục Âu Dương Thiên đứng dậy, nhìn phòng đã gọn gàng Đông Quân mở cửa bước ra ngoài đúng lúc Cố phu nhân lên đến nơi

Con chào mẹ ạ.Chào buối sáng con dâu của mẹ. Thiên Thiên đâu ?À...anh ấy đang ở trong phòng ạ. Mẹ, mẹ ăn sáng chưa ạ ? Con xuống nhà làm bữa sáng cho mẹ nhé ?Đông Quân tiến lại khoác tay Cố phu nhân muốn dẫn bà đi xuống nhà

- Thằng nhóc đó vẫn chưa chịu dậy nấu bữa sáng cho con sao ? Hằng ngày đều là con phải tự chuẩn bị hết hả?

Quân Quân, con chịu khổ quá rồi, con cũng giống như mẹ vậy, đều là những người phụ nữ hồng nhan bạc phận, chồng con chẳng thèm ngó ngàng quan tâm.

Cố phu nhân vừa nói vừa nghẹn ngào như muốn khóc, cầm tay cô dãi bày tâm sự

Mẹ...chút chuyện nhỏ này con làm được mà, với lại...mọi ngày đều là anh ấy làm...con chỉ....Đó mà là chuyện nhỏ sao ? Con dâu mẹ nói con nghe, từ những chuyện nhỏ mà còn không làm được thì nói gì đến chuyện lớn chứ. Mẹ thương Quân Quân của mẹ quá.Đông Quân không hiểu sao chỉ vì chuyện nhỏ này mà Cố phu nhân lại bị xúc động mạnh như vậy, cô lúng túng không biết phải làm sao

- Mẹ, có phải mẹ lại dỗi bố rồi đúng không ?

Âu Dương Thiên mở cửa phòng, xỏ tay túi quần dựa vào cánh cửa, Đông Quân ngơ ngác nhìn hai người.

Cha con họ Âu nhà anh đều tệ bạc như nhau, từ giờ đừng nhắc đến bố anh trước mặt tôi nữa, tôi sẽ ly hôn, anh chọn đi, theo bố hay theo mẹ ?Ly...ly hôn ? Mẹ...mẹ bình tĩnh lại đã, sao...sao lại ly hôn ạ ? Có chuyện gì mình từ từ giải quyết được mà.Đông Quân nghe thấy Cố phu nhân nói muốn ly hôn thì liền hốt hoảng, vội vàng can ngăn.

- Con chọn theo vợ con.

Âu Dương Thiên bước đến cạnh Đông Quân, vòng một tay ôm lấy cô, Đông Quân liếc nhìn anh, đá vào chân anh một cái đau điếng

- Giờ này anh còn đùa được à ? Mau khuyên mẹ đi chứ.

Con không cần phải làm thế đâu, bố con nó cùng một ruột với nhau rồi. Quân Quân, mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ ở đây với con một thời gian.Mẹ ở đây ạ ?Âu Dương Thiên và Đông Quân đều đồng thanh hỏi

- Đúng vậy, có gì đâu mà hai đứa ngạc nhiên quá vậy? Hành lí mẹ để dưới nhà kia rồi, lát nữa Thiên Thiên mang lên phòng cho mẹ. Con dâu, con đói chưa ? Xuống nhà mẹ làm đồ ăn sáng cho con nhé.

Cố phu nhân cầm tay Đông Quân dẫn cô xuống nhà, Âu Dương Thiên bức bối trong người, lấy điện thoại gọi liền cho bố nhưng không thể liên lạc được, anh gửi lại lời nhắn

" Thưa chủ tịch Âu, không biết hai người lại giận dỗi nhau điều gì nhưng hiện tại phu nhân của ngài đã đến nhà con và đang cản trở hạnh phúc của gia đình con. Mong chủ tịch xem xét cho người qua rước phu nhân của ngài về, con xin cảm ơn."

- Thiên Thiên, điện nhà bếp bật ở đâu đây ? Nhà cửa cứ tối om thế ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố phu nhân ở dưới bếp nói vọng lên

- Cần gì đèn bếp trong khi mẹ đã là chiếc đèn sáng nhất ở đây rồi.

Âu Dương Thiên chán nản đóng cửa phòng đi xuống dưới nhà.

•.•

Thưa phu nhân, Tố tiểu thư cả ngày nay không ra khỏi phòng, cũng không chịu ăn uống gì.Mặc kệ nó, chiều quá rồi sinh hư. Khi nào đói tự khắc sẽ mò ra thôi.Nhưng...thưa phu nhân, tối qua lúc tiểu thư vào phòng tôi có thấy tiểu thư lén lút cầm một lọ thuốc gì đó, tôi sợ tiếu thư suy nghĩ nông cạn lại làm điều dại dột...Liên phu nhân trừng mắt nhìn người giúp việc khiến bà ta sợ xanh mặt

Tôi...tôi xin lỗi phu nhân, chỉ là tôi lo cho tiểu thư nên...Để tôi xem nó cứng đầu như nào.Liên phu nhân đứng trước cửa phòng Mạn Nhi gõ cửa

- Mạn Nhi, mở cửa ra !

Không thấy động tĩnh gì, nghĩ có điềm chẳng lành, bà đập cửa mạnh hơn

- Mạn Nhi, mở cửa ra cho mẹ, nghe thấy không ? Tố Mạn Nhi !

Liên phu nhân lo lắng, gọi giúp việc mang chìa khóa dự phòng đến, cánh cửa vừa mở ra, bà hốt hoảng khi nhìn thấy con gái mình đang nằm bất động trên giường, một tay buông thông, dưới sàn nhà còn vỏ một lọ thuốc không có nhãn mác.

- Mạn Nhi, Mạn Nhi, con làm sao thế này ? Mạn Nhi, nghe mẹ nói gì không ? Mau ! Mau đưa đến bệnh viện.

Cũng may cấp cứu kịp thời nên bảo toàn được tính mạng, vừa mở mắt tỉnh lại Mạn Nhi đã thều thào

Mẹ, đây là đâu ?Mạn Nhi, con tỉnh rồi, cảm ơn trời phật đã phù hộ. Sao dại dột vậy hả con ? Chỉ vì một thằng đàn ông mà con sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống của mình như thế, con có nghĩ đến bố mẹ không ? Con là đứa con duy nhất của Tố gia, nếu con có mệnh hệ gì mẹ phải sống thế nào đây ?Liên phu nhân khóc lóc, cầm tay Mạn Nhi nắm chặt.

- Con vì để được gả cho anh ấy mà không ngại lấy lòng người nhà bên đó, để rồi nhận lại lời hủy hôn và một cái tát oan ức từ chính tay mẹ ruột mình trước mặt toàn dân thiên hạ. Thử hỏi nếu là mẹ, mẹ có muốn sống trong sự nhục nhã này nữa không ?

Mạn Nhi đẩy tay mẹ mình ra, quay mặt đi chỗ khác.

Con thừa biết chồng của Cố Mãn Đình là cổ đông lớn nhất trong công ty của bố con, ông ta nổi tiếng là người yêu chiều vợ con, nếu như để Cố Mãn Đình phật ý liệu con còn được ăn sung mặc sướng, được gọi một tiếng Tố tiểu thư hai tiếng Tố tiểu thư nữa hay không ? So với việc chịu đựng một cái bạt tai nhưng vẫn được sống trong nhung lụa và gia đình tán gia bại sản, quay về kiếp lầm than con chọn cái nào ?Con không quan tâm, con muốn được gả cho Âu Dương Thiên, bằng mọi giá mẹ phải nghĩ cách cho con, nếu không mẹ chỉ còn được nhìn thấy con còn sống nốt lần này nữa thôi đấy.Tại sao tao lại sinh ra một đứa cứng đầu như vậy chứ? Thôi được rồi, không phải là không có cách, nhưng cậu ta đã có bạn gái, nếu muốn gả cho cậu ta, con phải có gì đó làm sợi dây trói buộc.Sợi dây trói buộc sao ?Mạn Nhi nhìn mẹ mình, dần dần hiểu ý bà muốn nói

- Mẹ nói đúng, chúng ta cần có một sợi dây, không những trói buộc được anh ấy mà ngay cả gia đình đó đều sẽ phải chịu trói cùng.

Chủ tịch Âu vừa xuống sân bay, trên đường trở về nhà tin nhắn điện thoại nảy liên tục khi chế độ máy bay tắt.

Đọc hết tin nhắn của vợ, chủ tịch Âu bật cười, trả lời lại tin nhắn

" Cố Mãn Đình, đây là lần thứ tám trong tháng này em luôn ly hôn rồi đấy. "

Chủ tịch Âu không ngờ rằng lần này vợ mình lại tức giận đến mức chặn luôn cả tin nhắn, gọi điện cũng không được. Đang sốt ruột muốn về nhà thật nhanh thì ông lại nghe được hộp thư thoại của Âu Dương Thiên.

- Tài xế, mau chóng quay đầu xe, đưa tôi đến nhà của Âu Dương Thiên, à trước tiên hãy ghé qua cửa hàng hoa tươi Tuệ Lam đã.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0