Chương 45
2024-11-27 23:52:35
Sáng sớm Giai Nghi đã vội vào nhà tắm, bóc chiếc que đầu tiên để thử vì cô tìm hiểu trên mạng thấy người ta nói rằng thử vào buổi sáng sớm sẽ cho kết quả chính xác nhất. Đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không thể ngủ được đang chăm chú nhìn vào chuyển biến của chiếc que, năm phút trôi qua, bàn tay run lên khi cầm que thử ra chỗ có ánh sáng tốt nhất để nhìn
- Không..không thể nào, sao có thể như thế được ?
Mới chỉ có hai lần thôi mà? Không thể...
Giai Nghi bàng hoàng khi nhìn thấy hai vạch đậm đỏ chót hiện lên trên que thử, cô bình tĩnh thử cả mười chiếc vì nghi ngờ sẽ có chiếc bị hỏng. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, cả mười chiếc đều in đậm hai vạch đỏ. Vốn dĩ là một người rất có bản lĩnh và bình tĩnh, nhưng đối diện với khoảnh khắc này Giai Nghi lại vô cùng hoảng hốt.
- Không được, phải đến bệnh viện kiểm tra cho thật chính xác, chắc chắn mấy cái que này có vấn đề rồi. Mới trễ có ba ngày thôi mà, làm sao có thể dễ dàng như thế được ?
Cô vội vàng thay đồ đi đến bệnh viện phụ sản.
- Quân Quân, hôm nay chỉ có lịch quay buổi chiều, hay là lát nữa anh đưa em đi chơi nhé? Anh sắp quên mất cảm giác hẹn hò là như nào rồi.
Đông Quân còn đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp được Âu Dương Thiên ôm chặt
- Đi chơi sao? Ý hay đấy, chúng mình qua đón Tiểu Châu đi cùng được không anh? Nửa tháng rồi mình chưa đến thăm thằng bé.
Đông Quân mở tròn mắt ngước lên nhìn, Âu Dương Thiên mỉm cười hôn lên trán cô
Tất nhiên là được rồi, anh sẽ dẫn hai mẹ con đến khu vui chơi nhé.Yêu anh nhất trên đời !Đông Quân thơm vào má anh một cái, vui sướng nhảy ra khỏi giường chạy vào nhà tắm.
- Anh nhìn xem, bộ này đẹp hay bộ này đẹp ? Khó chọn quá.
Đông Quân ướm thử hai bộ quần áo vào người cho Âu Dương Thiên ngắm
Vợ anh mặc gì cũng đẹp.Thôi mà, chọn giúp em một bộ đi.Hmm... bộ này đi.Đây sao ? Được, vậy nghe theo anh, em sẽ mặc bộ này.Đông Quân vừa thay đồ xong, Âu Dương Thiên không biết từ đâu bước ra đã ôm lấy cô từ phía sau, nói thầm vào tai
Vợ anh cứ xinh đẹp như này chẳng muốn cho ra đường một chút nào cả, không muốn ai ngắm em ngoại trừ anh.Hạo Kiệt nói anh không sai mà, đúng là kẻ tiểu nhân uống nước lạnh. Đường đường là nam thần trong mộng của bao nhiêu cô gái vậy mà lại không tự tin vào bản thân hay sao ?Đông Quân quay lại nựng má anh, Âu Dương Thiên mỉm cười đan hai tay qua eo cô
Anh chỉ tự tin vào nhan sắc của mình trước khi gặp được em thôi, bây giờ cảm thấy xung quanh đều nguy hiểm, sơ hở ra là vợ của anh lại bị người ta dòm ngó liền, anh ghen thật đấy.Đồ ngốc, anh cần gì phải ghen với ai khi chính anh đã là niềm kiêu hãnh của em, cả đời này em chỉ yêu mỗi một mình Âu Dương Thiên anh thôi.
Đông Quân kiễng chân lên hôn anh, Âu Dương Thiên để yên môi không động đậy, mắt hé mở cảm nhận sự chủ động ngọt ngào của cô, thấy anh không đáp lại, Đông Quân có ý muốn rời ra thì liền bị vòng tay săn chắc kia giữ lại, kéo sát vào cơ thể bắt đầu ngấu nghiến. Lúc nào cũng thế, chỉ cần một chút kích thích nhẹ từ Đông Quân, Âu Dương Thiên liền cảm thấy không thể kìm hãm, cúc áo sơ mi trên ngực Đông Quân bị tháo chiếc đầu tiên, cô vội lấy tay giữ tay anh lại, hai ánh mắt nhìn nhau
- Anh quên mất chúng ta phải làm gì sao ? Nhanh lên nào nếu không sẽ không chơi được lâu đâu.
Cô hôn anh một cái chụt rồi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay, chạy xuống dưới nhà cài lại cúc áo. Âu Dương Thiên ngơ ngác rồi bật cười bất lực, Đông Quân lại vậy nữa rồi, lần nào cũng muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh, có cô vợ như vậy bảo sao anh không mê cho được.
- Tiểu Châu, bố mẹ đến thăm con đây.
Đông Quân vừa đến cổng cô nhi viện đã gọi to tên thằng bé. Tiểu Châu thấy bố mẹ nuôi đến liền cười tít mắt, vỗ tay hoan hô rồi chạy thật nhanh đến.
- Tiểu Châu, con nhìn xem, là ai đây ?
Đông Quân bế thằng bé lên, chỉ tay về phía Âu Dương Thiên đang đứng phía sau
Bố ! Bố Dương Thiên !Còn đây là ...?Mẹ Quân Quân xinh đẹp.Tiểu Châu của mẹ giỏi quá.Đông Quân thơm má thằng bé, ôm chặt lắc lư trong lòng
- Tiểu Châu, như vậy là không công bằng đâu nhé, sao chỉ gọi bố là bố Dương Thiên mà đến mẹ lại là mẹ Quân Quân xinh đẹp chứ? Bố không đẹp trai sao ?
Âu Dương Thiên bắt bẻ, không chịu kém cạnh.
Thôi nào, anh còn tị với thằng bé sao ? Tiểu Châu, hôm nay bố mẹ dần con đi chơi nhé, con có thích không ?Chau thich lam. Chau thich di chdi.Hai người vào xin phép cô phụ trách được đón Tiểu Châu đi chơi. Âu Dương Thiên lái xe đưa hai mẹ con đến công viên giải trí cho trẻ nhỏ.
- Tiểu Châu, chúng ta chơi vòng quay ngựa gỗ nhé ?
Vâng ạ.Yeahh, đi thôi nào !Đông Quân dẫn theo Tiểu Châu chạy thật nhanh về phía chiếc đu quay
- Hai mẹ con từ từ thôi nào kẻo lại ngã.
Âu Dương Thiên đi theo sau, vì là chỗ đông người, anh không thể thoải mái chơi đùa cùng hai mẹ con. Âu Dương Thiên đeo khẩu trang, đội mũ ngồi ở một góc trông hai đứa trẻ của mình.
- Anh chụp ánh cho hai mẹ con em nhé ?
Âu Dương Thiên gật đầu mỉm cười, dơ điện thoại lên chụp
Em xem nào, đẹp quá, nhìn tấm này Tiểu Châu buồn cười chết mất, tấm này thằng bé trông đáng yêu quá...Tấm nào vợ con anh cũng rất xinh.Au Dương Thiên kéo khẩu trang thơm vào má cô rồi lại vội kéo lên, Đông Quân nắm lấy tay của anh dơ lên trước mô hình công viên Disney chụp một tấm.
- Xong rồi, lát nữa nhớ gửi cho em nhé. Tiểu Châu, chúng ta đi ăn kem đi.
Đông Quân trả lại điện thoại cho Âu Dương Thiên, nắm tay Tiểu Châu dẫn đi mua kem, Âu Dương Thiên tranh thủ chụp vài kiểu rồi chạy theo sau hai mẹ con. Sau khi rời khỏi khu vui chơi, ba người cùng nhau trở về cô nhi viện, trên đường về Đông Quân ôm Tiểu Châu ngủ ngon lành.
Tiểu Châu, bố mẹ phải về rồi, vài hôm nữa bố mẹ lại tới thăm con nhé.Châu nhớ mẹ, nhớ bố.Đông Quân lần nào chia tay Tiểu Châu cũng đều lưu luyến, bịn rịn
- Châu ngoan, bố với mẹ phải đi làm kiếm thật nhiều tiền để còn đưa con đi chơi, đi ăn kem như hôm nay nhé.
Âu Dương Thiên bế cậu bé lên xoa xoa đầu, Tiểu Châu ngoan ngoãn gật đầu
- Thơm bố một cái nào.
Tiểu Châu chu chiếc môi nhỏ nhắn thơm tạm biệt Âu Dương Thiên và Quân Quân rồi vẫy tay chào hai người, đi theo cô phụ trách vào trong, trên tay còn ôm một bịch bánh kẹo mang về cho các anh chị ở nhà
- Thôi nào, còn em bé Quân Quân này nữa, không được khóc, mấy hôm nữa hoàn thành dự án phim rồi anh sẽ đưa hai mẹ con đi chơi nhiều hơn. Tiểu Châu ngoan vậy mà mẹ chẳng ngoan chút nào.
Âu Dương Thiên lau nước mắt cho Đông Quân, nựng má của cô dỗ dành khiến Đông Quân không nhịn được mà bật cười.
Anh đúng là giỏi ghị con nít thật đấy.Về nhà thôi, trưa nay bà xã anh muốn ăn gì nào ?Ăn gì cũng được, miễn là đồ anh nấu...•
Tống Giai Nghi phải không ?DạChậm mấy ngày rồi em ?Dạ? Ba ngày ạ.Em thay váy rồi lên giường nằm đi, chị sẽ tiến hành thủ thuật siêu âm đầu dò để có kết quả chính xác nhất nhé.Sẽ hơi khó chịu một chút, em chịu khó nha.
Giai Nghi lo lắng, hồi hộp nhìn lên màn hình trước mặt, máy siêu âm đầu dò từ từ tiến vào trong tử cung khiến cô có chút đau, nhăn mặt cố gắng chịu đựng, nhìn lên màn hình chỉ thấy hai màu đen trắng lẫn lộn không rõ hình thù
- Chúc mừng mẹ nhé, em bé được ba tuần tuổi rồi. Thai đã vào ổ an toàn.
Tai của cô như bị ù đi khi nghe bác sĩ nói
- Ba...ba tuần ạ ? Có...có nhầm lẫn gì không bác sĩ ? Em...mới chỉ quan hệ cách đây hai tuần mà, sao...sao lại có thai những ba tuần được ?
Bác sĩ bật cười, lôi máy siêu âm ra, kéo khẩu trang xuống nhiệt tình giải thích
- Tất cả những ông bố bà mẹ lần đầu có con cũng đều có câu hỏi giống như em khi nghe bác sĩ báo tuổi thai, thậm chí có những ông bố còn nghĩ rằng đó không phải con của mình. Thực ra tuổi thai được tính từ ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng nếu chu kỳ kinh nguyệt đều đặn 28 ngày. Tuổi thai được tính từ ngày đầu tiên của chu kỳ kinh cuối cùng, không phải từ ngày thụ thai hay ngày quan hệ.
Giai Nghi gật đầu hiểu ra
- Em đã nhìn thấy con chưa? Đây này, hiện tại em bé mới chỉ là một túi phôi nhỏ như thế này thôi.
Bác sĩ chỉ con chuột về phía ổ bụng chứa túi thai nhỏ xíu. Cầm tờ giấy kết quả bước ra khỏi bệnh viện, tâm trạng
Giai Nghi lúc này trở nên vô cùng hỗn độn. Không hiểu sao cô vừa cảm thấy mừng nhưng lo sợ thì nhiều hơn, chưa hề có một mối tình vắt vai bây giờ lại đột nhiên được làm mẹ, cảm giác thật khó tả.
•••
Này, cậu có chắc là đứng ở đây sẽ gặp được cô ấy không ?Chắc chắn, nhà Giai Nghi ngay đây mà.
Đã mò được đến tận cửa nhà người ta rồi cơ đấy.Ơ hay, tôi cũng là đưa cô ấy về đàng hoàng nên mới biết nhà chứ có đi rình mò đâu.Hạo Kiệt sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay, đèn đường đã sáng nhưng từ dưới đường nhìn lên nhà Giai Nghi vẫn tối
om.
- Hay là cô ấy đi ngủ rồi thì sao ?
Âu Dương Thiên ngó lên trên tòà nhà rồi lại nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy một bóng người.
Ai đi ngủ giờ này chứ?Có tôi.Chậc, cái thằng này, biết cậu nói nhiều như vậy tôi đi một mình cho rồi.Không phải vì vợ tôi muốn ở lại chơi với bà và bố mẹ thêm lúc nữa thì tôi cũng đâu có rảnh đi theo cậu.Vậy sao không ở đó đi ? Đòi theo đi cùng bằng được giờ lại làm giá.Thì tại...họ rủ nhau đánh mạt chược, tôi đâu có biết chơi. Bố tôi nói tôi đang phá hoại cuộc vui của mọi người nên đuổi tôi xuống dưới nhà. Cái trò đó có gì hay đâu chứ, nhàm chán chết được.Hạo Kiệt cố gắng nhịn cười, mím môi vỗ vai Âu Dương Thiên
- Khi nào rảnh nhớ về tìm sổ hộ khẩu mở ra xem còn tên mình trong đấy không nhé.
Lang thang ngoài đường đến tối muộn mới về nhà, Giai Nghi vừa bước ra từ cửa hàng tiện lợi, tay xách túi đựng vài cốc mì ăn liền, về gần đến nhà cô phát hiện có một đám người đang đi về phía mình từ hướng đối diện
Tống Giai Nghi của chúng ta đây rồi, lâu lắm không gặp, vẫn khoẻ chứ ?Tôi không quen mấy người, mau tránh ra.Giai Nghi cả ngày chưa ăn gì cơ thể đang rất mệt mỏi, không muốn đôi co với những tên kia, cô lảng tránh muốn về nhà thật nhanh
- Ấy, sao hôm ở quán bar mạnh miệng lắm mà? Sao nào, nói thế đã đủ để nhớ ra anh đây là ai chưa?
Giai Nghi ngẩng mặt lên nhìn tên béo đang đứng trước mặt, cô cười khẩy
Thì ra là anh à ?
Món nợ hôm đó hôm nay tao phải tính với mày. Mày đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, để xem hôm nay võ công của mày cao cường đến đâu. Chúng mày đâu, lên hết cho tao !Ba bốn tên thanh niên bặm trợn phía sau, tên nào cũng xăm trổ đầy người những hình thù quái dị lao về phía Giai Nghi, Giai Nghi nhanh chóng né được, túi đồ bị văng ra xa, cô biết hôm nay dù có võ cũng không thể đánh gục được mấy tên này đành tìm cách bỏ chạy, một tên trọc lóc túm lấy tóc cô kéo giật lại khiến Giai Nghi ngã nhào xuống đất, trong thời khắc ấy cô chỉ suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, bản năng của một người mẹ đột nhiên trỗi dậy, cô vòng tay ôm lấy bụng mình, chấp nhận nằm im chịu trận
Từ Sâm túm tóc Giai Nghi kéo mặt cô ngẫng lên
- Xem nào, mặt mũi cũng xinh đấy chứ, nhưng rất tiếc mày lại đụng nhầm người rồi.
Bất ngờ một chiếc vỏ chai rượu thuỷ tinh từ phía sau bay thẳng vào đầu Từ Sâm khiến hắn choáng váng, tay đưa lên ôm đầu đang chảy toang máu, quay lại nhìn về phía sau, còn chưa kịp định hình lại đã bị ăn thêm một cú đấm thẳng vào mặt làm hắn ngã lăn quay
- Dám động vào người phụ nữ của tao, hôm nay là ngày tận số của Từ Sâm mày rồi..
- Không..không thể nào, sao có thể như thế được ?
Mới chỉ có hai lần thôi mà? Không thể...
Giai Nghi bàng hoàng khi nhìn thấy hai vạch đậm đỏ chót hiện lên trên que thử, cô bình tĩnh thử cả mười chiếc vì nghi ngờ sẽ có chiếc bị hỏng. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, cả mười chiếc đều in đậm hai vạch đỏ. Vốn dĩ là một người rất có bản lĩnh và bình tĩnh, nhưng đối diện với khoảnh khắc này Giai Nghi lại vô cùng hoảng hốt.
- Không được, phải đến bệnh viện kiểm tra cho thật chính xác, chắc chắn mấy cái que này có vấn đề rồi. Mới trễ có ba ngày thôi mà, làm sao có thể dễ dàng như thế được ?
Cô vội vàng thay đồ đi đến bệnh viện phụ sản.
- Quân Quân, hôm nay chỉ có lịch quay buổi chiều, hay là lát nữa anh đưa em đi chơi nhé? Anh sắp quên mất cảm giác hẹn hò là như nào rồi.
Đông Quân còn đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp được Âu Dương Thiên ôm chặt
- Đi chơi sao? Ý hay đấy, chúng mình qua đón Tiểu Châu đi cùng được không anh? Nửa tháng rồi mình chưa đến thăm thằng bé.
Đông Quân mở tròn mắt ngước lên nhìn, Âu Dương Thiên mỉm cười hôn lên trán cô
Tất nhiên là được rồi, anh sẽ dẫn hai mẹ con đến khu vui chơi nhé.Yêu anh nhất trên đời !Đông Quân thơm vào má anh một cái, vui sướng nhảy ra khỏi giường chạy vào nhà tắm.
- Anh nhìn xem, bộ này đẹp hay bộ này đẹp ? Khó chọn quá.
Đông Quân ướm thử hai bộ quần áo vào người cho Âu Dương Thiên ngắm
Vợ anh mặc gì cũng đẹp.Thôi mà, chọn giúp em một bộ đi.Hmm... bộ này đi.Đây sao ? Được, vậy nghe theo anh, em sẽ mặc bộ này.Đông Quân vừa thay đồ xong, Âu Dương Thiên không biết từ đâu bước ra đã ôm lấy cô từ phía sau, nói thầm vào tai
Vợ anh cứ xinh đẹp như này chẳng muốn cho ra đường một chút nào cả, không muốn ai ngắm em ngoại trừ anh.Hạo Kiệt nói anh không sai mà, đúng là kẻ tiểu nhân uống nước lạnh. Đường đường là nam thần trong mộng của bao nhiêu cô gái vậy mà lại không tự tin vào bản thân hay sao ?Đông Quân quay lại nựng má anh, Âu Dương Thiên mỉm cười đan hai tay qua eo cô
Anh chỉ tự tin vào nhan sắc của mình trước khi gặp được em thôi, bây giờ cảm thấy xung quanh đều nguy hiểm, sơ hở ra là vợ của anh lại bị người ta dòm ngó liền, anh ghen thật đấy.Đồ ngốc, anh cần gì phải ghen với ai khi chính anh đã là niềm kiêu hãnh của em, cả đời này em chỉ yêu mỗi một mình Âu Dương Thiên anh thôi.
Đông Quân kiễng chân lên hôn anh, Âu Dương Thiên để yên môi không động đậy, mắt hé mở cảm nhận sự chủ động ngọt ngào của cô, thấy anh không đáp lại, Đông Quân có ý muốn rời ra thì liền bị vòng tay săn chắc kia giữ lại, kéo sát vào cơ thể bắt đầu ngấu nghiến. Lúc nào cũng thế, chỉ cần một chút kích thích nhẹ từ Đông Quân, Âu Dương Thiên liền cảm thấy không thể kìm hãm, cúc áo sơ mi trên ngực Đông Quân bị tháo chiếc đầu tiên, cô vội lấy tay giữ tay anh lại, hai ánh mắt nhìn nhau
- Anh quên mất chúng ta phải làm gì sao ? Nhanh lên nào nếu không sẽ không chơi được lâu đâu.
Cô hôn anh một cái chụt rồi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay, chạy xuống dưới nhà cài lại cúc áo. Âu Dương Thiên ngơ ngác rồi bật cười bất lực, Đông Quân lại vậy nữa rồi, lần nào cũng muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh, có cô vợ như vậy bảo sao anh không mê cho được.
- Tiểu Châu, bố mẹ đến thăm con đây.
Đông Quân vừa đến cổng cô nhi viện đã gọi to tên thằng bé. Tiểu Châu thấy bố mẹ nuôi đến liền cười tít mắt, vỗ tay hoan hô rồi chạy thật nhanh đến.
- Tiểu Châu, con nhìn xem, là ai đây ?
Đông Quân bế thằng bé lên, chỉ tay về phía Âu Dương Thiên đang đứng phía sau
Bố ! Bố Dương Thiên !Còn đây là ...?Mẹ Quân Quân xinh đẹp.Tiểu Châu của mẹ giỏi quá.Đông Quân thơm má thằng bé, ôm chặt lắc lư trong lòng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu Châu, như vậy là không công bằng đâu nhé, sao chỉ gọi bố là bố Dương Thiên mà đến mẹ lại là mẹ Quân Quân xinh đẹp chứ? Bố không đẹp trai sao ?
Âu Dương Thiên bắt bẻ, không chịu kém cạnh.
Thôi nào, anh còn tị với thằng bé sao ? Tiểu Châu, hôm nay bố mẹ dần con đi chơi nhé, con có thích không ?Chau thich lam. Chau thich di chdi.Hai người vào xin phép cô phụ trách được đón Tiểu Châu đi chơi. Âu Dương Thiên lái xe đưa hai mẹ con đến công viên giải trí cho trẻ nhỏ.
- Tiểu Châu, chúng ta chơi vòng quay ngựa gỗ nhé ?
Vâng ạ.Yeahh, đi thôi nào !Đông Quân dẫn theo Tiểu Châu chạy thật nhanh về phía chiếc đu quay
- Hai mẹ con từ từ thôi nào kẻo lại ngã.
Âu Dương Thiên đi theo sau, vì là chỗ đông người, anh không thể thoải mái chơi đùa cùng hai mẹ con. Âu Dương Thiên đeo khẩu trang, đội mũ ngồi ở một góc trông hai đứa trẻ của mình.
- Anh chụp ánh cho hai mẹ con em nhé ?
Âu Dương Thiên gật đầu mỉm cười, dơ điện thoại lên chụp
Em xem nào, đẹp quá, nhìn tấm này Tiểu Châu buồn cười chết mất, tấm này thằng bé trông đáng yêu quá...Tấm nào vợ con anh cũng rất xinh.Au Dương Thiên kéo khẩu trang thơm vào má cô rồi lại vội kéo lên, Đông Quân nắm lấy tay của anh dơ lên trước mô hình công viên Disney chụp một tấm.
- Xong rồi, lát nữa nhớ gửi cho em nhé. Tiểu Châu, chúng ta đi ăn kem đi.
Đông Quân trả lại điện thoại cho Âu Dương Thiên, nắm tay Tiểu Châu dẫn đi mua kem, Âu Dương Thiên tranh thủ chụp vài kiểu rồi chạy theo sau hai mẹ con. Sau khi rời khỏi khu vui chơi, ba người cùng nhau trở về cô nhi viện, trên đường về Đông Quân ôm Tiểu Châu ngủ ngon lành.
Tiểu Châu, bố mẹ phải về rồi, vài hôm nữa bố mẹ lại tới thăm con nhé.Châu nhớ mẹ, nhớ bố.Đông Quân lần nào chia tay Tiểu Châu cũng đều lưu luyến, bịn rịn
- Châu ngoan, bố với mẹ phải đi làm kiếm thật nhiều tiền để còn đưa con đi chơi, đi ăn kem như hôm nay nhé.
Âu Dương Thiên bế cậu bé lên xoa xoa đầu, Tiểu Châu ngoan ngoãn gật đầu
- Thơm bố một cái nào.
Tiểu Châu chu chiếc môi nhỏ nhắn thơm tạm biệt Âu Dương Thiên và Quân Quân rồi vẫy tay chào hai người, đi theo cô phụ trách vào trong, trên tay còn ôm một bịch bánh kẹo mang về cho các anh chị ở nhà
- Thôi nào, còn em bé Quân Quân này nữa, không được khóc, mấy hôm nữa hoàn thành dự án phim rồi anh sẽ đưa hai mẹ con đi chơi nhiều hơn. Tiểu Châu ngoan vậy mà mẹ chẳng ngoan chút nào.
Âu Dương Thiên lau nước mắt cho Đông Quân, nựng má của cô dỗ dành khiến Đông Quân không nhịn được mà bật cười.
Anh đúng là giỏi ghị con nít thật đấy.Về nhà thôi, trưa nay bà xã anh muốn ăn gì nào ?Ăn gì cũng được, miễn là đồ anh nấu...•
Tống Giai Nghi phải không ?DạChậm mấy ngày rồi em ?Dạ? Ba ngày ạ.Em thay váy rồi lên giường nằm đi, chị sẽ tiến hành thủ thuật siêu âm đầu dò để có kết quả chính xác nhất nhé.Sẽ hơi khó chịu một chút, em chịu khó nha.
Giai Nghi lo lắng, hồi hộp nhìn lên màn hình trước mặt, máy siêu âm đầu dò từ từ tiến vào trong tử cung khiến cô có chút đau, nhăn mặt cố gắng chịu đựng, nhìn lên màn hình chỉ thấy hai màu đen trắng lẫn lộn không rõ hình thù
- Chúc mừng mẹ nhé, em bé được ba tuần tuổi rồi. Thai đã vào ổ an toàn.
Tai của cô như bị ù đi khi nghe bác sĩ nói
- Ba...ba tuần ạ ? Có...có nhầm lẫn gì không bác sĩ ? Em...mới chỉ quan hệ cách đây hai tuần mà, sao...sao lại có thai những ba tuần được ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ bật cười, lôi máy siêu âm ra, kéo khẩu trang xuống nhiệt tình giải thích
- Tất cả những ông bố bà mẹ lần đầu có con cũng đều có câu hỏi giống như em khi nghe bác sĩ báo tuổi thai, thậm chí có những ông bố còn nghĩ rằng đó không phải con của mình. Thực ra tuổi thai được tính từ ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng nếu chu kỳ kinh nguyệt đều đặn 28 ngày. Tuổi thai được tính từ ngày đầu tiên của chu kỳ kinh cuối cùng, không phải từ ngày thụ thai hay ngày quan hệ.
Giai Nghi gật đầu hiểu ra
- Em đã nhìn thấy con chưa? Đây này, hiện tại em bé mới chỉ là một túi phôi nhỏ như thế này thôi.
Bác sĩ chỉ con chuột về phía ổ bụng chứa túi thai nhỏ xíu. Cầm tờ giấy kết quả bước ra khỏi bệnh viện, tâm trạng
Giai Nghi lúc này trở nên vô cùng hỗn độn. Không hiểu sao cô vừa cảm thấy mừng nhưng lo sợ thì nhiều hơn, chưa hề có một mối tình vắt vai bây giờ lại đột nhiên được làm mẹ, cảm giác thật khó tả.
•••
Này, cậu có chắc là đứng ở đây sẽ gặp được cô ấy không ?Chắc chắn, nhà Giai Nghi ngay đây mà.
Đã mò được đến tận cửa nhà người ta rồi cơ đấy.Ơ hay, tôi cũng là đưa cô ấy về đàng hoàng nên mới biết nhà chứ có đi rình mò đâu.Hạo Kiệt sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay, đèn đường đã sáng nhưng từ dưới đường nhìn lên nhà Giai Nghi vẫn tối
om.
- Hay là cô ấy đi ngủ rồi thì sao ?
Âu Dương Thiên ngó lên trên tòà nhà rồi lại nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy một bóng người.
Ai đi ngủ giờ này chứ?Có tôi.Chậc, cái thằng này, biết cậu nói nhiều như vậy tôi đi một mình cho rồi.Không phải vì vợ tôi muốn ở lại chơi với bà và bố mẹ thêm lúc nữa thì tôi cũng đâu có rảnh đi theo cậu.Vậy sao không ở đó đi ? Đòi theo đi cùng bằng được giờ lại làm giá.Thì tại...họ rủ nhau đánh mạt chược, tôi đâu có biết chơi. Bố tôi nói tôi đang phá hoại cuộc vui của mọi người nên đuổi tôi xuống dưới nhà. Cái trò đó có gì hay đâu chứ, nhàm chán chết được.Hạo Kiệt cố gắng nhịn cười, mím môi vỗ vai Âu Dương Thiên
- Khi nào rảnh nhớ về tìm sổ hộ khẩu mở ra xem còn tên mình trong đấy không nhé.
Lang thang ngoài đường đến tối muộn mới về nhà, Giai Nghi vừa bước ra từ cửa hàng tiện lợi, tay xách túi đựng vài cốc mì ăn liền, về gần đến nhà cô phát hiện có một đám người đang đi về phía mình từ hướng đối diện
Tống Giai Nghi của chúng ta đây rồi, lâu lắm không gặp, vẫn khoẻ chứ ?Tôi không quen mấy người, mau tránh ra.Giai Nghi cả ngày chưa ăn gì cơ thể đang rất mệt mỏi, không muốn đôi co với những tên kia, cô lảng tránh muốn về nhà thật nhanh
- Ấy, sao hôm ở quán bar mạnh miệng lắm mà? Sao nào, nói thế đã đủ để nhớ ra anh đây là ai chưa?
Giai Nghi ngẩng mặt lên nhìn tên béo đang đứng trước mặt, cô cười khẩy
Thì ra là anh à ?
Món nợ hôm đó hôm nay tao phải tính với mày. Mày đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, để xem hôm nay võ công của mày cao cường đến đâu. Chúng mày đâu, lên hết cho tao !Ba bốn tên thanh niên bặm trợn phía sau, tên nào cũng xăm trổ đầy người những hình thù quái dị lao về phía Giai Nghi, Giai Nghi nhanh chóng né được, túi đồ bị văng ra xa, cô biết hôm nay dù có võ cũng không thể đánh gục được mấy tên này đành tìm cách bỏ chạy, một tên trọc lóc túm lấy tóc cô kéo giật lại khiến Giai Nghi ngã nhào xuống đất, trong thời khắc ấy cô chỉ suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, bản năng của một người mẹ đột nhiên trỗi dậy, cô vòng tay ôm lấy bụng mình, chấp nhận nằm im chịu trận
Từ Sâm túm tóc Giai Nghi kéo mặt cô ngẫng lên
- Xem nào, mặt mũi cũng xinh đấy chứ, nhưng rất tiếc mày lại đụng nhầm người rồi.
Bất ngờ một chiếc vỏ chai rượu thuỷ tinh từ phía sau bay thẳng vào đầu Từ Sâm khiến hắn choáng váng, tay đưa lên ôm đầu đang chảy toang máu, quay lại nhìn về phía sau, còn chưa kịp định hình lại đã bị ăn thêm một cú đấm thẳng vào mặt làm hắn ngã lăn quay
- Dám động vào người phụ nữ của tao, hôm nay là ngày tận số của Từ Sâm mày rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro