Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Trần Miên bước ra khỏi văn phòng và quay trở lại lớp học của mình, ngay lập tức đã bị mọi người bao vây.
Mọi người tò mò hỏi thăm tin tức: “Không sao chứ? Không xử lý à?”
Lâm Lâm bàn trên đi học muộn nửa tiết tự học buổi sáng đã biết và cũng rất tức giận: “Tốt nhất đừng để tớ biết là ai tố cáo. Đã là lớp mười hai rồi, đã sắp thành người trưởng thành mà còn như học sinh tiểu học, có thấy ấu trĩ không.”
Trần Miên không nói gì. Cô nhìn qua đám đông, trông thấy Trần Kha ngồi bàn đầu nãy giờ không quay đầu lại.
Bóng lưng của thiếu niên cứng ngắc, trên tay cầm một cây bút như thể đang giải một bài toán khó.
Cô nhàn nhạt thu tầm mắt lại, nói với người bên cạnh: “Không, chủ nhiệm lớp bảo tớ viết bản kiểm điểm nộp lên là được.”
Giọng điệu bình tĩnh như thể cô đang nói chuyện của người khác.
Nếu không biết Trần Miên bị giáo viên mắng một trận ở văn phòng, mọi người đều sẽ cho rằng đây là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
Đám nam sinh trong lớp tò mò chạy đến cửa văn phòng, tình cờ nghe thấy tiếng khối trưởng mắng Trần Miên, đại khái là hoàn cảnh gia đình không tốt lại còn không cố gắng học tập cho giỏi mà lại mang điện thoại tới trường học như những người khác, chơi trò chơi có thể giúp cô thoát khỏi vận mệnh của cô không?
Lời nói không mấy dễ nghe nên bị chủ nhiệm lớp đến muộn cắt đứt, giảng hòa nói xử lý như thế quá nặng, viết bản kiểm điểm là được rồi.
Thành tích từ năm lớp mười đến năm lớp mười hai của Trần Miên bị lấy ra làm ví dụ cho thấy cô là học sinh giỏi, cuối cùng nhắc đến câu kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ mang lại vinh quang cho trường, vào một trường danh tiếng sẽ làm tăng tỷ lệ trúng tuyển nên cấp trưởng mới đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đám giáo viên chỉ nói mấy câu nặng lời đã đỏ mắt, phản ứng của Trần Miên lạnh nhạt đến mức gần như đã trở thành người trưởng thành chống đỡ mọi chông gai.
Trưởng thành, lý trí, lạnh nhạt và sự tỉnh táo đến đáng sợ.
Triệu Lị Lị sát lại bên cạnh cô, dựng thẳng sách giáo khoa lên, trong tiếng giảng bài của giáo viên nhẹ giọng thì thầm với Trần Miên: “Tại sao Trần Kha lại nói cho giáo viên biết? Cậu ta thích cậu mà?”
“Có thể cũng là bởi vì cậu ta thích tớ đấy.”
Trần Miên hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Bản chất xấu của đàn ông..
Đó là việc muốn có được mà không được.
Tên của cô và Trần Kha xếp sát nhau trong danh sách học sinh nghèo khó, trong cuộc thi viết văn tên của cô và Trần Kha vẫn sát nhau, các bạn trong lớp đều nói Trần Kha thích cô, Trần Kha cũng chưa từng phản bác, bị trêu đùa quá đáng mới lắp bắp bảo mọi người đừng nói đùa.
Nhưng dường như đã chấp nhận tên của Trần Miên luôn xuất hiện trước sau tên của anh ta.
Triệu Lị Lị nghĩ mãi mà không rõ: “Trần Kha dám vì cậu mà đánh nhau với đám Thẩm Vực mà, sao lại đi tố cáo với giáo viên? Cậu ta mất trí rồi sao?”
“Đánh nhau vì tớ?” Trần Miên không hiểu: “Liên quan gì đến tớ.”
“Tớ nghe nói là trong đám bạn của Thẩm Vực có người nói cậu là tùy tùng của Trần Nhân, Trần Kha không nghe nên mới đánh nhau.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu ta? Tớ còn chưa tức giận thì cậu ấy đứng ra bảo vệ tớ làm gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thế cũng có lý.
Cô ấy hỏi Trần Miên: “Vậy cậu có muốn tìm cậu ta tính sổ không?”
“Nội quy trường học có nói không thể mang điện thoại, không có gì mà tính sổ.”
“Ồ…” Triệu Lị Lị có chút không vui, cô ấy cau mày tức giận một lúc, sau đó hạ giọng nói với Trần Miên: “Tớ đột nhiên cảm thấy con trai đều rất kiêu ngạo, ai cũng giống nhau. Lúc thích cậu thì người khác nói một câu không tốt về cậu đã liều mạng với người ta, giả bộ như si tình lắm, thật ra chỉ vì thể diện của mình thôi.”
“Giống như người con gái tôi thích là đồ phụ kiện của tôi, cô ấy tốt có nghĩa là gu thẩm mỹ của tôi tốt, nhưng khi phát hiện không có hy vọng, không chiếm được lại muốn hủy hoại, tớ nghĩ không lâu sau loại người này sẽ xuất hiện trên tin tức pháp luật!”
“Miên Miên, tớ đánh cược với cậu, Trần Kha…”
Âm thanh bị gián đoạn bởi cục phấn ném từ bục giảng.
Giáo viên cười nhìn về phía cô ấy, đưa tay ra với cô nói: “Triệu Lị Lị, có vẻ như em biết giảng bài hơn tôi, nào, em nói cho các bạn biết bài này phải giải thế nào đi.”
Nữ hiệp bênh vực kẻ yếu lập tức xẹp.
Cả lớp cười vang.
Trần Miên cong mắt, khi Triệu Lị Lị nhẹ giọng nói thật là mất mặt, ngón tay cô chọc vào cánh tay của cô ấy, tay khác đưa đáp án qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro