Chương 25
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Thẩm Vực đi từ trường học ra, tài xế chờ ở cửa.
Cửa sau mở ra, Du Hoài muốn đi nhờ xe lại bị Thẩm Vực ngăn lại: “Hôm nay không được.”
Du Hoài cảm thấy kì lạ, đi nhờ xe còn để ý hôm nay ngày mai để làm gì.
Nhà hai người ở gần nhau, đều ở cùng một khu biệt thự, mẹ Du Hoài sợ con trai mình bị nuông chiều quá sinh hư nên bắt anh ta đi xe buýt về, không ngờ Du Hoài có thể đi nhờ xe của người khác.
Du Hoài hỏi anh: “Đừng nói muốn chờ cô gái nào đấy nhé?”
Thẩm Vực chê anh ta phiền nên lấy tiền ra đưa cho anh ta: “Cậu tự đón xe cút đi.”
Du Hoài giơ ngón giữa với anh, lúc chuẩn bị cầm tiền đi thì thấy Trần Miên từ cửa trường học đi ra.
Xung quanh là các bạn nữ khoác tay vừa đi vừa trò chuyện, một mình cô xách chiếc cặp đã bạc màu, khi đi cô không bao giờ nhìn trái nhìn phải, mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, lưng thẳng tắp, đi không nhanh, nhưng bước chân lại rất tao nhã.
“Nhìn cô ấy như đã từng học khiêu vũ.”
Lúc này Thẩm Vực cũng không đi, đứng ở bên cạnh xe, thỉnh thoảng có ai đó nhắn tin vào điện thoại. Anh quét mắt một vòng rồi nhìn về bóng dáng mà Du Hoài đang nhìn. Ánh mắt của anh dính vào cặp đùi thẳng tắp của Trần Miên, vừa chạm vào đã chuyển mắt sang chỗ khác.
Có chút bực bội.
“Sao cậu nói nhiều thế?”
Du Hoài lập tức cười: “Ai đắc tội cậu thế, sao tức giận cả một buổi chiều thế. Không nói chuyện với cậu nữa, tôi về nhà đây, hôm nay mẹ tôi từ nước ngoài trở về, bảo tôi về chọn trường học, thôi tôi đi đây.”
Sau khi anh ta đi, tài xế hỏi Thẩm Vực: “Vẫn chờ bạn học Trần ở chỗ cũ sao?”
Thẩm Vực ngồi vào ghế sau: “Đi thẳng về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Miên ngồi xe buýt đi tới trạm xe buýt gần nhà Thẩm Vực rồi đi bộ tới nhà anh mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Cửa phòng không đóng, cô đi vào trông thấy những loại trang sức lòe loẹt mà hôm qua Triệu Lị Lị chụp ảnh gửi cho cô đã bị dọn đi, mùi xa hoa đã biến mất trong một đêm, căn phòng này lại trở về dáng vẻ lạnh lùng.
Lầu hai, trong phòng của Thẩm Vực.
Trần Miên đi tới cửa, không nhìn thấy ai.
Trên bàn sách có một tờ giấy trắng xé xuống từ quyển sổ. Trên giấy vẽ, Thẩm Vực cầm lon bia, hơi ngửa đầu, hầu kết nhô lên, đường cong khuôn mặt rõ ràng và tinh xảo, nốt ruồi dưới mắt cũng được vẽ một cách tỉ mỉ.
Mọi tâm sự của cô gái đều được bày tỏ trên giấy nhưng đáng tiếc rằng tình cảm của cô ta lại bị chó ăn hết.
Trần Miên nghĩ có lẽ số phận của bức tranh này cuối cùng sẽ bị ném vào thùng rác.
Tiếng bước chân lại gần.
Trần Miên quay người, trông thấy Thẩm Vực mặc áo trắng quần đen đứng ở cửa phòng ngủ, tóc ướt, khoác một chiếc khăn lông trắng trên vai, giọt nước trên sợi tóc tranh nhau rơi xuống.
Mùi sữa tắm của anh là mùi bạc hà.
Thật là kỳ lạ, người bạc bẽo như thế thì dùng loại một lòng làm gì.
Chỉ thích mùi bạc hà, dù bị cô nguyền rủa chết đi nhưng vẫn ngừng chân vì cô.
Dễ dàng khiến người ta có ảo giác anh rất si tình.
Trần Miên để cặp sách xuống, đi về phía anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Vực nhìn cô.
“Thẩm Vực.”
Nghe thấy cô kêu tên của mình, hai chữ từ từ phát ra từ miệng của cô, giọng nói tràn đầy tình cảm, dát lên một tầng ánh sáng mỏng lên âm điệu nhẹ nhàng.
Sau đó cô dính sát vào anh, vòng eo mềm mại dán vào thân thể của anh.
Lúc này Thẩm Vực chợt nhớ tới câu nói kia của Du Hoài, dường như Trần Miên đã từng học khiêu vũ.
Anh trông thấy Trần Miên ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt của anh.
Trong đôi mắt đen tuyền phản chiếu dáng vẻ của anh.
Còn Trần Miên cười, đôi mắt cong như vầng trăng sáng, nói với anh: “Tôi tới để hôn anh.”
Tới gần, là một động từ rất đáng sợ.
Vô số lần "tới gần" trước đây, vẫn luôn là Trần Miên đứng đó, rồi Thẩm Vực kéo cô ngã vào trong sự dây dưa tột đỉnh.
Nhưng bây giờ anh lại không hề nhúc nhích, chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến cô không thể không ngước lên nhìn anh, tầm nhìn cô ngang với cằm anh, thấy đôi môi anh hơi mím lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vì sự im lặng này mà bầu không khí vốn hơi khô nóng lại trở nên nguội đi.
Trần Miên lùi về sau một bước: "Xem ra hôm nay cậu không có tâm trạng rồi."
Cô cầm cặp sách ở trên sàn lên, đột nhiên có người vòng tay qua ôm lấy eo cô, bàn tay ấy còn mang theo hơi ấm khi vừa tắm rửa xong, xông vào trong bộ đồng phục học sinh của cô, bàn tay dán lên vòng eo mềm mại, dùng đầu ngón tay xoa xoa.
"Cậu từng học khiêu vũ sao?" Thẩm Vực hỏi cô.
Trần Miên sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro