Chương 32
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Hoàn toàn trái ngược với cảm giác kiềm chế và thờ ơ lúc bình thường khi mặc đồng phục học sinh.
Nó lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến bọn họ không thể rời mắt.
"Chuyện khác thì không nói chứ khuôn mặt của Thẩm Vực rất có sức chiến đấu." Triệu Lị Lị cũng bị thu hút và nhìn sang. Nhớ đến mô tả về Thẩm Vực trong khối, cô ấy lập tức mỉm cười và nói với Trần Miên: "Cậu biết không, năm lớp 10 khi mọi người mới vào trường, có người còn chưa biết tên Thẩm Vực nên ở confession miêu tả cậu ta, nói cậu ta một anh chàng đẹp trai nhìn rất đắt tiền.”
“Còn nữa gì nữa nhỉ? Ngón tay của Thẩm Vực rất thích hợp để làm——”
Đang nói nửa chừng, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô ấy, Triệu Lị Lị luôn miệng nói "Ai đấy?", khi cô ấy quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt bất mãn của Lâm Lâm.
Lâm Lâm tức giận nói: “Ở nơi công cộng mà buôn chuyện về người khác là không tốt đâu nhỉ?”
Bạn học ở bàn trước cách đây không lâu còn đang bị thất tình công kích, quay đầu lại đòi an ủi, bây giờ lại tỏ ra kiêu ngạo.
Tất cả đều dựa vào khí thế của nhóm Trần Nhân.
Triệu Lị Lị bất mãn, muốn phản bác lại vài câu nhưng đã bị giáo viên thể dục đang cầm sổ ghi chép gọi tập hợp cắt ngang.
Trường trung học Tuy Bắc là trường trọng điểm của thành phố, là trường trung học có diện tích lớn nhất thành phố.
Nhà thi đấu trong nhà được học sinh trường trường trung học Tuy Bắc gọi đùa là địa điểm sang trọng có thể trực tiếp sử dụng để mở các buổi hòa nhạc.
Nhưng hôm nay, địa điểm sang trọng này dường như lại chật chội một cách khó hiểu.
Ban mỹ thuật, ban âm nhạc, ban tự nhiên, ban xã hội.
Bốn ban lần lượt nằm ở bốn góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Miên nghe thấy trong lớp có người thì thầm nói: "Đây rõ ràng là trận Tu La mà."
Du Hoài đang nhai kẹo trong miệng, hoàn toàn không hề có kỷ luật, tùy ý đứng trong hàng ngũ lớp của mình .
Đội hình nam nữ đan xen đứng, Trần Nhân ở ngay phía sau anh ta, kéo anh ta để che tầm nhìn của giáo viên, còn cô ta thì chỉnh sửa kiểu tóc và quần áo ở đó.
Du Hoài có chút không kiên nhẫn: “Cậu đang đi diễn thời trang à?”
"Cậu thì hiểu cái khỉ gì." Trần Nhân lập tức phản bác lại, nhẹ giọng nói: "Kiều Chi Vãn đang ở đây!"
Du Hoài thuận theo lời nói quay đầu lại nhìn, trong đội ngũ ngay phía sau anh ta có một cô gái đã thay sang đồng phục thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, tay áo ngắn lộ ra cánh tay gầy gò trắng trẻo, vô cùng nổi bật giữa một đám người, cô ta đứng nghiêng người làm động tác chuẩn bị nhưng ánh mắt lại đang liếc nhìn về phía hàng ngũ của ban tự nhiên.
Du Hoài vừa nhìn đã hiểu, lập tức vui mừng nói: "Bớt bớt đi, không phải lần trước ở nhà A Vực chúng ta đã thăm dò rồi sao, cô ấy không phải tình địch của cậu."
Nam sinh đang đung đưa cánh tay bên cạnh buồn ngủ vô cùng, nghe được những lời bàn tán thì không khỏi hỏi: "Này, ai là tình địch của chị Nhân nhà chúng ta thế?"
Du Hoài không nói gì, chỉ nhìn Trần Nhân mỉm cười.
Trần Nhân không nói gì, giơ chân đá sang đó một cái, thấp giọng mắng: "Cậu còn chưa dừng lại đúng không?"
Những lời này không nói rõ ràng, giống như một bí mật mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nhìn thấy được.
Những người xung quanh nghe thấy mà bối rối, lạ lùng nhìn quanh nhà thi đấu: "Ở đây còn có em gái xinh đẹp nào khác sao? Không phải chỉ có chị Nhân của chúng ta và Kiều Chi Vãn ở ban mỹ thuật thôi sao?"
Du Hoài né tránh cú đá của Trần Nhân, cười nói: "Thật sao? Vậy mắt của cậu không được rồi, nhìn lại một lần nữa đi?"
Nhìn lại lần nữa…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hàng ngũ của ban xã hội, cô gái đứng ở hàng thứ hai mặc áo khoác đồng phục học sinh, giữa đám quần thể thao, chiếc váy xếp ly của cô vô cùng bắt mắt.
Đôi chân thon thả, đang đi một đôi giày vải.
Nước da rất trắng, lông mày mềm mại, mái tóc được tùy tiện búi thành một búi, khiến khuôn mặt có vẻ trong sáng hơn.
Trần Miên.
"Trần Miên? Không thể nào. Trần Miên có qua lại với anh Thẩm à?"
Lồng ngực Du Hoài rung lên, anh ta dứt khoát chặn cổ tay của Trần Nhân đánh qua, hạ thấp giọng, như cười như không nói: "Qua lại cái gì chứ, là người của hai thế giới, cậu nói có phải không, Trần Nhân?"
Trần Nhân nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sau khi hoạt động tự do, búi tóc của Trần Miên bị bung ra, Triệu Lị Lị đã đưa tay ra định giúp cô buộc lại.
"Tay nghề của tớ khá tốt phải không? Cậu tự búi cũng không thể nào tốt như tớ búi cho được đâu. Nhưng Miên Miên à, đầu của cậu tròn quá. Dáng đầu này thích hợp búi tóc nhất đó…"
Ngày hôm nay cứ như việc nói chuyện bị xung đột với người khác vậy.
Lần thứ ba, Triệu Lị Lị đang nói được nửa chừng lại bị cắt ngang.
Một quả bóng rổ từ trên không trung ném tới, hạ cánh ngay trước mặt bọn họ.
Mang theo một chút quán tính, “bịch bịch” tưng về phía trước vài bước và cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Miên.
"Xin lỗi bạn học, tay bị run."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro