Hòn Đảo Ngủ Say

Chương 33

Bạch Nhật Phi Nha

2024-11-20 05:32:28

 

Nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ đứng dưới khung bóng rổ, trong ánh mắt của mọi người, anh chỉ nhìn về phía Trần Miên đang đứng. 

 

"Tôi không đi nổi nữa, cậu có thể mang nó qua đây được không?" 

 

Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, cũng không hề che giấu ý đồ xấu xa của mình, cứ thẳng thắn trêu chọc cô gái như vậy.

 

Trần Miên cúi đầu nhìn xuống quả bóng rổ trước chân, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Vực. 

 

Bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ. 

 

Lần đầu tiên lúc ở cầu thang Triệu Lị Lị đã cảm nhận được rồi, giữa Trần Miên và Thẩm Vực có một bầu không khí khó diễn tả thành lời. 

 

Dính nhớp và đặc sệt, giống như si-rô mạch nha, chỉ cần hơi khuấy một chút là đã không thể tách rời. 

 

Hơn nữa hôm nay Thẩm Vực vốn dĩ đã luôn là trung tâm chú ý, nói chuyện với ai cũng sẽ gây ra rất nhiều suy đoán, quả bóng rổ được ném về hướng này, giống như là cố ý vậy. 

 

Nam sinh ban âm nhạc vừa rồi nói với Du Hoài không thể nào nhìn thấy cảnh tượng này thì gãi đầu nói với Du Hoài: “Sao bây giờ nhìn lại có chút được rồi nhỉ?” 

 

Trần Miên im lặng nhìn Thẩm Vực, một lúc lâu sau, cô mới “ờ” một tiếng, dưới ánh mắt dò xét của mọi người cô cũng mỉm cười, thậm chí còn không viện cớ mà thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi cũng không thể đi nổi." 

 

Nói xong, cô nắm lấy cánh tay của Triệu Lị Lị kéo đi. 

 

Trong lòng của Triệu Lị Lị đang gào thét lên “chết rồi”.

 

Cô ấy thầm nghĩ bạn cùng bàn thật là tuyệt vời, trong bầu không khí như vừa rồi đến cả việc hít thở cũng phải hạ thấp giọng, không ngờ Trần Miên không chút do dự, hoàn toàn làm mất hết thể diện của Thẩm Vực ở trước mặt mọi người.

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hóa ra Trần Miên cứng rắn đến như vậy à?

 

Cô ấy giơ ngón tay cái lên nói với Trần Miên: “Từ nay về sau, để tớ xem còn ai dám nói cậu dễ tính, cậu phải như vậy đó, cậu càng nhìn dễ bắt nạt, càng có nhiều người đến bắt nạt cậu, cậu phải cứng rắn hơn một chút nữa!”

 

Trần Miên không nói gì.

 

Trở lại lớp học, cô lấy phiếu đăng ký trong ngăn kéo ra đi đến văn phòng giáo viên, ở trong đó bị giáo viên kéo đi nói chuyện về nguyện vọng thi đại học một lúc, hơn mười phút sau mới đi ra ngoài.

 

Trần Miên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời âm u, có lẽ lại sắp mưa rồi.

 

Tiếng cười của các bạn chọc ngoài hành lang làm kinh động lũ chim đang đậu trên ngọn cây, chúng vỗ cánh bay lên bầu trời.

 

Có gió thổi qua, Trần Miên ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi bạc hà, cô nhìn về phía phòng học, cuối cùng bước chân vẫn rẽ vào một góc đi về phía nhà vệ sinh cuối hành lang.

 

Vòi nước trong bồn rửa không được đóng chặt, nước đang tích tách chảy xuống.

 

Trần Miên vừa vặn vòi nước, một cơ thể ấm áp đã áp sát vào phía sau cô.

 

Cơ thể của thiếu niên áp sát vào cô trong gương còn chưa thay đồng phục bóng rổ, nước trên tay đã bị nhiệt độ cơ thể làm nóng, anh vén áo đồng phục học sinh của cô lên, áp vào bụng cô.

 

Váy xếp li dính chặt vào quần vận động, hai chân chạm vào nhau như đang lặng lẽ hôn nhau trong không khí, trông thành thật hơn đôi nam nữ phía trên ngồi cạnh nhau nhưng lại không nói một lời nào rất nhiều. 

 

Điều mà Triệu Lị Lị chưa nói xong là ngón tay của Thẩm Vực rất thích hợp để quay phim khiêu dâm. 

 

Các ngón tay của anh rất dài, khớp xương rõ ràng, làn da lại trắng trẻo, khi gập các đốt ngón tay lại thì những đường gân sẽ thoắt ẩn thoắt hiện. 

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có câu nói như vậy, ngón giữa của đàn ông càng dài thì khả năng sinh lý càng tốt. 

 

Nhưng lúc này, ngón tay Thẩm Vực đang khống chế bụng dưới của cô, ngón giữa ấn vào xương sườn của cô, ngón trỏ chạm vào mép quần lót của cô. 

 

Phía trên vòi nước là tấm gương. 

 

Bàn tay đang dính sát vào mép váy của cô giơ lên, nhéo cằm cô khiến cô phải ngước mặt. 

 

Trong gương. 

 

Cô gái với mái tóc bị gió thổi hỗn loạn bị đè trong vòng tay của nam sinh cao lớn. 

 

Áo bóng rổ màu đỏ ở bên trong khoác đồng phục màu trắng. 

 

Như một tảng băng rơi vào đống lửa. 

 

Vẻ mặt Thẩm Vực lãnh đạm, không hề biểu lộ cảm xúc, anh cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào ngực cô. 

 

Ngón tay trong bộ quần áo di chuyển, phần cong đầy đặn cũng phồng lên theo, giống như người nông dân giấu con rắn trong truyện ngụ ngôn. 

 

"Trần Miên——" 

 

Giọng nói của Thẩm Vực là ngọn lửa cuối cùng đốt cháy mùa đông. 

 

Anh mỉm cười, dán sát vào tai cô, hơi thở phả vào đó, trái tim thấp thỏm hỏi cô. 

 

“Đây là cách cậu báo đáp lại tôi đó sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòn Đảo Ngủ Say

Số ký tự: 0