Chương 46
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Một ví dụ khác là buổi sáng.
Thẩm Vực bảo tài xế đỗ xe gần trường học, để Trần Miên xuống xe trước. Trong lúc này, thái độ lịch sự của Thẩm Vực đã được thể hiện ra vô cùng tinh tế.
Dáng vẻ của một quý ông chính là vỏ bọc của anh vào ban ngày.
Khi đắm mình trong đêm tối, chỉ có Trần Miên mới có thể thấy được sự điên cuồng của anh.
Lâm Lâm thích nhất là Thẩm Vực vào lúc ấy. Cô ta từng viết tên Thẩm Vực lên khắp tờ giấy nháp, sau đó chia tên mình và tên anh thành từng nét, ghép từng con số lại với nhau. Khi tính toán số mệnh thấy duyên phận của hai người không có giá trị lớn thì cô ta lại thay đổi thứ tự một lần nữa. Cuối cùng cũng cầm lấy tờ giấy đó và chạy đến chỗ Trần Miên và Triệu Lị Lị và nói rằng, nhìn xem này, Thẩm Vực và tôi là một cặp đôi hoàn hảo nhất.
Sau khi xe chạy đi, Trần Miên đứng trước quán trà sữa gần trường, đồng hồ đã điểm tám giờ, kim phút chỉ đến số sáu. Cô khoác cặp sách trên tay lên vai, nếu đi bộ thì từ đây đến trường nhanh hơn, chỉ mất năm phút thôi.
Thỉnh thoảng có những phụ huynh tiễn học sinh trên ô tô trên đường, học sinh đi xe đạp cũng chạy như bay ngang qua. Thỉnh thoảng có một số học sinh xách cặp như Trần Miên đều cùng chạy về phía trước.
Trần Miên gần như bước vào cổng trường đúng lúc có tiếng chuông.
Học sinh trực ban đang ghi chép việc đến muộn trước cửa có chút do dự liếc nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn không viết. Người bạn đi cùng cậu ấy nhìn bóng lưng Trần Miên đang đi xa dần, hỏi: “Sao cậu không viết?”
Học sinh trực ban gãi đầu hỏi: "Cậu không đọc trên trang confession à? Đêm qua, tên của Trần Miên và Thẩm Vực được viết đủ để xây thành tòa nhà cao tầng rồi."
Người bạn đi cùng sửng sốt nói: "Hả? Trần Miên và Thẩm Vực?”
Cái này... cái này... rất xứng đôi.
Vấn đề này cũng chính là trọng tâm của cuộc thảo luận trên trang confession tối qua.
Triệu Lị Lị với tư cách là nữ hoàng buôn chuyện của lớp 3, cô ấy là người tham gia tích cực nhất trong buổi thảo luận tối qua. Cô ấy đã tự mình tham gia hàng trăm cuộc thảo luận, thậm chí còn chưa làm xong bài tập về nhà, quầng thâm dưới mắt còn đáng sợ hơn cả quầng thâm của Trần Miên. Nhìn thấy cô bước vào, cô ấy lập tức đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Trần Miên với vẻ vô cùng phẫn nộ.
"Miên Miên! Thế mà cậu lại không nói cho tớ biết chuyện của cậu và Thẩm Vực, chúng ta không phải là bạn bè à?"
Trần Miên đặt cặp sách xuống, đang định nói thì nghe thấy Trần Kha đứng trên bục giảng quát tên cô lên một cách rất khó chịu: "Trần Miên, đến muộn bị trừ điểm."
Trần Miên chưa kịp nói gì thì một cậu bạn ở phía dưới đã cười phì lên, có chút ồn ào.
Xì xào xì xào.
Phòng học ồn ào giống như có một con ve sầu bay vào vậy.
Triệu Lị Lị cũng chế nhạo: “Tớ khinh thường loại người này nhất, anh ta chỉ quan tâm đến kỷ luật, người thân thiết với anh ta vừa mới bước vào trước cậu một bước, sao anh ta không nói sẽ trừ điểm, mà lại nhắm vào người khác. Nếu đã nhớ họ tên của cậu rồi thì cũng không cần phải lớn tiếng nói to ra như vậy, anh ta đang cảnh báo ai vậy chứ, chẳng có chút lòng khoan dung nào cả."
Triệu Lị Lị vẫn còn nghĩ rằng Trần Kha vẫn còn khó chịu trong lòng vì bị Trần Miên từ chối.
Nhưng Trần Miên biết thái độ của Trần Kha có lẽ là vì bữa ăn kiểu Tây mà mấy người Thẩm Vực ăn tối hôm qua.
Triệu Lị Lị đi tới, cô ấy nóng lòng muốn chia sẻ sự kiện quan trọng tối qua với Trần Miên. Đầu tiên cô ấy hỏi cô: "Cậu có xem tin nhắn WeChat mà tới gửi cho cậu không?"
Ngày hôm qua, trừ lúc đi ra ngoài thì Trần Miên không hề mở mạng. Cô lắc đầu. Cô thật sự có chút có lỗi: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì à.”
“Tớ biết là cậu chưa xem mà. Để tớ nói cho cậu biết, rất thú vị. Tối qua có người đăng bài ẩn danh trên trang confession nói rằng cậu ta đã nhìn thấy cậu và Thẩm Vực hôn nhau trong phòng vệ sinh của giáo viên. Bên dưới bình luận, mọi người đều nổ tung, một đống người cho rằng người đăng đang nói nhảm."
"..."
Cô đã nghĩ tới chuyện sẽ có tin đồn lan truyền, vì dù sao thì Thẩm Vực cũng là một nhân vật luôn là tâm điểm của sự chú ý, người như vậy thường xuyên bị lôi ra để tán dóc, người ta không nói gì mới lạ.
“Có ai tin không?”
Trần Miên hiếm khi lộ ra vẻ mặt gần như không nói nên lời.
“Một nửa, con gái cho là vớ vẩn, con trai thì cho rằng chỉ hôn thôi cũng quá ngây thơ, không hợp với tính cách của Thẩm Vực.”
Trần Miên lại cạn lời lần nữa: “...”
Thẩm Vực bảo tài xế đỗ xe gần trường học, để Trần Miên xuống xe trước. Trong lúc này, thái độ lịch sự của Thẩm Vực đã được thể hiện ra vô cùng tinh tế.
Dáng vẻ của một quý ông chính là vỏ bọc của anh vào ban ngày.
Khi đắm mình trong đêm tối, chỉ có Trần Miên mới có thể thấy được sự điên cuồng của anh.
Lâm Lâm thích nhất là Thẩm Vực vào lúc ấy. Cô ta từng viết tên Thẩm Vực lên khắp tờ giấy nháp, sau đó chia tên mình và tên anh thành từng nét, ghép từng con số lại với nhau. Khi tính toán số mệnh thấy duyên phận của hai người không có giá trị lớn thì cô ta lại thay đổi thứ tự một lần nữa. Cuối cùng cũng cầm lấy tờ giấy đó và chạy đến chỗ Trần Miên và Triệu Lị Lị và nói rằng, nhìn xem này, Thẩm Vực và tôi là một cặp đôi hoàn hảo nhất.
Sau khi xe chạy đi, Trần Miên đứng trước quán trà sữa gần trường, đồng hồ đã điểm tám giờ, kim phút chỉ đến số sáu. Cô khoác cặp sách trên tay lên vai, nếu đi bộ thì từ đây đến trường nhanh hơn, chỉ mất năm phút thôi.
Thỉnh thoảng có những phụ huynh tiễn học sinh trên ô tô trên đường, học sinh đi xe đạp cũng chạy như bay ngang qua. Thỉnh thoảng có một số học sinh xách cặp như Trần Miên đều cùng chạy về phía trước.
Trần Miên gần như bước vào cổng trường đúng lúc có tiếng chuông.
Học sinh trực ban đang ghi chép việc đến muộn trước cửa có chút do dự liếc nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn không viết. Người bạn đi cùng cậu ấy nhìn bóng lưng Trần Miên đang đi xa dần, hỏi: “Sao cậu không viết?”
Học sinh trực ban gãi đầu hỏi: "Cậu không đọc trên trang confession à? Đêm qua, tên của Trần Miên và Thẩm Vực được viết đủ để xây thành tòa nhà cao tầng rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người bạn đi cùng sửng sốt nói: "Hả? Trần Miên và Thẩm Vực?”
Cái này... cái này... rất xứng đôi.
Vấn đề này cũng chính là trọng tâm của cuộc thảo luận trên trang confession tối qua.
Triệu Lị Lị với tư cách là nữ hoàng buôn chuyện của lớp 3, cô ấy là người tham gia tích cực nhất trong buổi thảo luận tối qua. Cô ấy đã tự mình tham gia hàng trăm cuộc thảo luận, thậm chí còn chưa làm xong bài tập về nhà, quầng thâm dưới mắt còn đáng sợ hơn cả quầng thâm của Trần Miên. Nhìn thấy cô bước vào, cô ấy lập tức đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Trần Miên với vẻ vô cùng phẫn nộ.
"Miên Miên! Thế mà cậu lại không nói cho tớ biết chuyện của cậu và Thẩm Vực, chúng ta không phải là bạn bè à?"
Trần Miên đặt cặp sách xuống, đang định nói thì nghe thấy Trần Kha đứng trên bục giảng quát tên cô lên một cách rất khó chịu: "Trần Miên, đến muộn bị trừ điểm."
Trần Miên chưa kịp nói gì thì một cậu bạn ở phía dưới đã cười phì lên, có chút ồn ào.
Xì xào xì xào.
Phòng học ồn ào giống như có một con ve sầu bay vào vậy.
Triệu Lị Lị cũng chế nhạo: “Tớ khinh thường loại người này nhất, anh ta chỉ quan tâm đến kỷ luật, người thân thiết với anh ta vừa mới bước vào trước cậu một bước, sao anh ta không nói sẽ trừ điểm, mà lại nhắm vào người khác. Nếu đã nhớ họ tên của cậu rồi thì cũng không cần phải lớn tiếng nói to ra như vậy, anh ta đang cảnh báo ai vậy chứ, chẳng có chút lòng khoan dung nào cả."
Triệu Lị Lị vẫn còn nghĩ rằng Trần Kha vẫn còn khó chịu trong lòng vì bị Trần Miên từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Trần Miên biết thái độ của Trần Kha có lẽ là vì bữa ăn kiểu Tây mà mấy người Thẩm Vực ăn tối hôm qua.
Triệu Lị Lị đi tới, cô ấy nóng lòng muốn chia sẻ sự kiện quan trọng tối qua với Trần Miên. Đầu tiên cô ấy hỏi cô: "Cậu có xem tin nhắn WeChat mà tới gửi cho cậu không?"
Ngày hôm qua, trừ lúc đi ra ngoài thì Trần Miên không hề mở mạng. Cô lắc đầu. Cô thật sự có chút có lỗi: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì à.”
“Tớ biết là cậu chưa xem mà. Để tớ nói cho cậu biết, rất thú vị. Tối qua có người đăng bài ẩn danh trên trang confession nói rằng cậu ta đã nhìn thấy cậu và Thẩm Vực hôn nhau trong phòng vệ sinh của giáo viên. Bên dưới bình luận, mọi người đều nổ tung, một đống người cho rằng người đăng đang nói nhảm."
"..."
Cô đã nghĩ tới chuyện sẽ có tin đồn lan truyền, vì dù sao thì Thẩm Vực cũng là một nhân vật luôn là tâm điểm của sự chú ý, người như vậy thường xuyên bị lôi ra để tán dóc, người ta không nói gì mới lạ.
“Có ai tin không?”
Trần Miên hiếm khi lộ ra vẻ mặt gần như không nói nên lời.
“Một nửa, con gái cho là vớ vẩn, con trai thì cho rằng chỉ hôn thôi cũng quá ngây thơ, không hợp với tính cách của Thẩm Vực.”
Trần Miên lại cạn lời lần nữa: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro