Chương 47
Bạch Nhật Phi Nha
2024-11-20 05:32:28
Triệu Lị Lị nhíu mày, kiêu ngạo giơ cuốn sách lên để che chắn ở trước mặt mình, cúi đầu nhỏ giọng tranh công với Trần Miên: "Cho nên đêm qua, chị gái Lị Lị này của cậu đã đấu khẩu với tất cả những người nói xấu cậu, chiến đấu rất hăng say để bảo vệ sự trong sạch của cậu đấy.”
Vừa nói đến đây thì cô cảm thấy thật là kỳ lạ, Trần Miên và Thẩm Vực nhiều nhất cũng chỉ giao tiếp thông qua Trần Nhân. Bình thường khi hai người đi ngang qua nhau trong trường đều không nhìn nhau, lần tiếp xúc lớn nhất cũng chỉ là trên sân bóng rổ.
Tuy nhiên, so với mấy người Kiều Chi Vãn thì thực sự không đáng kể.
Chỉ là ngoại hình của nam nữ chính quá xứng đôi, không khí của phim thần tượng quá nồng nàn cho nên mới làm cho dân chúng có ảo tưởng. Khi trai xinh và gái đẹp đứng cạnh nhau, ngay cả Trần Nhân và Du Hoài cũng cảm thấy nổi lên bong bóng màu hồng.
Triệu Lị Lị thực sự không thể tưởng tượng được Trần Miên và Thẩm Vực hôn nhau sẽ như thế nào.
Một người quá lạnh lùng, một người quá kiêu ngạo, họ là một cặp sẽ giằng co nhau cho đến tận bình minh xem ai có thể tiến thêm một bước trước.
Nhưng những gì người kia nói trên trang tỏ tình tối qua rất chắc chắn, không có vẻ gì là bịa đặt, cô ấy tò mò: “Hôm qua cậu hôn Thẩm Vực ở cửa phòng vệ sinh thật à?”
Trần Miên không khỏi bật cười. "Ai lại hôn nhau ở cửa phòng vệ sinh của giáo viên chứ?"
"Không đúng! Ý của cậu là cậu và Thẩm Vực thật sự đã ở cùng nhau ở cửa phòng vệ sinh sao?"
Trầm Miên cân nhắc kỹ càng, trả lời thẳng từ đầu đến cuối: “Tớ chỉ rửa tay trong bồn rửa tay mà thôi."
Khi cô nói, Lâm Lâm đang ngồi thẳng lưng đọc sách ở hàng ghế trước cười lên và ra vẻ như đang nói với chính mình: “Cố ý thì là cố ý, còn giả vờ ngây thơ làm gì.”
Trần Miên phớt lờ cô ta.
Triệu Lị Lị phẫn nộ: "Cậu đang nói cái gì vậy? Lâm Lâm, cậu bị bệnh à?"
Xung đột sắp nổ ra, Lưu Tuấn Kiệt vốn đang nằm trên bàn ném cuốn sách của mình đi rồi nhìn Lâm Lâm: “Không đọc thì đừng ảnh hưởng đến người khác, được không?”
Trong phòng học, thỉnh thoảng có người nhìn qua đây.
Trần Kha đập bàn, cau mày nói với Trần Miên: "Các cậu không muốn tự học thì đi ra ngoài học đi, các người không muốn thi đại học nhưng những người khác còn muốn thi đại học đấy."
Anh ta nói một cách sâu xa và nhìn thẳng vào Trần Miên.
Trong tương lai, tất cả những âm mưu đấu đá trong trường học sẽ chỉ là trò trẻ con, nhưng trong môi trường khép kín này thì chúng lại là thứ quan trọng nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của họ, Triệu Lị Lị và Lâm Lâm lập tức đỏ mắt.
Trần Miên rũ mắt xuống, cô lấy cuốn sách ra, bắt đầu thầm đọc những bài thơ cổ, như thể cô không phải là người mà anh ta đang nói đến vậy.
So với không khí căng thẳng vào sáng sớm ở các ban Xã hội.
Ban Tự Nhiên lại trò chuyện rất vui vẻ, tuy tỷ lệ nam nữ ở ban tự nhiên mất cân bằng, trước khi tách ra ban tự nhiên và ban xã hội thì tỷ lệ nam nữ là 3:2. Sau khi tách ra ban tự nhiên và ban xã hội thì tỷ lệ nam nữ giảm xuống còn 4:1.
Chủ nhiệm lớp ban Tự nhiên còn khá trẻ, phong cách giảng dạy khác với các lớp khác. Thầy ấy thường hòa đồng với học sinh khiến bầu không khí chung của lớp tự nhiên có xu hướng rất thoải mái và sôi nổi. Tầng một là nơi ồn ào nhất trong giờ ra chơi, cũng là lớp của bọn họ.
Mấy chàng trai tối qua đi theo Thẩm Vực và Du Hoài đến nhà hàng Tây đã đến từ sớm, đang nói không ngừng về chuyện tối qua. Họ miêu tả lại chuyện lớn này cho những người không đi nghe, giọng điệu rất làm lố, nếu như có micro thì có thể mở hẳn một buổi show nói chuyện.
"Thật sự là quá bất ngờ, trước đây tôi còn tưởng rằng Trần Kha là người tốt, hôm qua chúng tôi có không ít người, tôi sợ người ta sẽ nói chúng ta là bọn bắt nạt ở học đường. Cả buổi tối tôi còn không ngừng mỉm cười, còn nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với bố mẹ. Chỉ không nói là anh ta hãy ăn chơi cho thật vui vẻ thôi. Nhưng khi anh ta mở miệng ra thì lại nói một câu, bảo chúng tôi đang bắt nạt người khác.”
Có một học sinh nữ nói tiếp: “Chuyện này cũng có chút lạ, nội quy trường nói không được mang theo điện thoại di động, Trần Miên sử dụng điện thoại di động trong trường có hợp lý không?"
Cậu bạn liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Nếu cậu nói như vậy thì lớp Xã hội đừng mong có ai sống nổi. Đó không phải chỉ là một quy tắc thôi sao. Nếu như thật sự làm theo các quy tắc, mọi người được đối xử bình đẳng, vậy thì trong trường này chẳng lẽ chỉ có một mình cô ấy đi buộc tội Trần Kha với giáo viên một cách trắng trợn như vậy à? Nhưng không phải vậy đâu bạn ạ, lớp chúng ta có không dưới mười người có điện thoại di động, còn những người trong lớp xã hội đang dùng điện thoại để xem video ở hành lang. Có ai quan tâm đến không? Nếu Trần Kha đi tố cáo luôn cả một đám người, tôi sẽ nghĩ anh ta là một thằng đàn ông chân chính, nhưng anh ta lại chỉ nhắm vào Trần Miên thì có phải là hơi hẹp hòi hay không?"
Vừa nói đến đây thì cô cảm thấy thật là kỳ lạ, Trần Miên và Thẩm Vực nhiều nhất cũng chỉ giao tiếp thông qua Trần Nhân. Bình thường khi hai người đi ngang qua nhau trong trường đều không nhìn nhau, lần tiếp xúc lớn nhất cũng chỉ là trên sân bóng rổ.
Tuy nhiên, so với mấy người Kiều Chi Vãn thì thực sự không đáng kể.
Chỉ là ngoại hình của nam nữ chính quá xứng đôi, không khí của phim thần tượng quá nồng nàn cho nên mới làm cho dân chúng có ảo tưởng. Khi trai xinh và gái đẹp đứng cạnh nhau, ngay cả Trần Nhân và Du Hoài cũng cảm thấy nổi lên bong bóng màu hồng.
Triệu Lị Lị thực sự không thể tưởng tượng được Trần Miên và Thẩm Vực hôn nhau sẽ như thế nào.
Một người quá lạnh lùng, một người quá kiêu ngạo, họ là một cặp sẽ giằng co nhau cho đến tận bình minh xem ai có thể tiến thêm một bước trước.
Nhưng những gì người kia nói trên trang tỏ tình tối qua rất chắc chắn, không có vẻ gì là bịa đặt, cô ấy tò mò: “Hôm qua cậu hôn Thẩm Vực ở cửa phòng vệ sinh thật à?”
Trần Miên không khỏi bật cười. "Ai lại hôn nhau ở cửa phòng vệ sinh của giáo viên chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không đúng! Ý của cậu là cậu và Thẩm Vực thật sự đã ở cùng nhau ở cửa phòng vệ sinh sao?"
Trầm Miên cân nhắc kỹ càng, trả lời thẳng từ đầu đến cuối: “Tớ chỉ rửa tay trong bồn rửa tay mà thôi."
Khi cô nói, Lâm Lâm đang ngồi thẳng lưng đọc sách ở hàng ghế trước cười lên và ra vẻ như đang nói với chính mình: “Cố ý thì là cố ý, còn giả vờ ngây thơ làm gì.”
Trần Miên phớt lờ cô ta.
Triệu Lị Lị phẫn nộ: "Cậu đang nói cái gì vậy? Lâm Lâm, cậu bị bệnh à?"
Xung đột sắp nổ ra, Lưu Tuấn Kiệt vốn đang nằm trên bàn ném cuốn sách của mình đi rồi nhìn Lâm Lâm: “Không đọc thì đừng ảnh hưởng đến người khác, được không?”
Trong phòng học, thỉnh thoảng có người nhìn qua đây.
Trần Kha đập bàn, cau mày nói với Trần Miên: "Các cậu không muốn tự học thì đi ra ngoài học đi, các người không muốn thi đại học nhưng những người khác còn muốn thi đại học đấy."
Anh ta nói một cách sâu xa và nhìn thẳng vào Trần Miên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tương lai, tất cả những âm mưu đấu đá trong trường học sẽ chỉ là trò trẻ con, nhưng trong môi trường khép kín này thì chúng lại là thứ quan trọng nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của họ, Triệu Lị Lị và Lâm Lâm lập tức đỏ mắt.
Trần Miên rũ mắt xuống, cô lấy cuốn sách ra, bắt đầu thầm đọc những bài thơ cổ, như thể cô không phải là người mà anh ta đang nói đến vậy.
So với không khí căng thẳng vào sáng sớm ở các ban Xã hội.
Ban Tự Nhiên lại trò chuyện rất vui vẻ, tuy tỷ lệ nam nữ ở ban tự nhiên mất cân bằng, trước khi tách ra ban tự nhiên và ban xã hội thì tỷ lệ nam nữ là 3:2. Sau khi tách ra ban tự nhiên và ban xã hội thì tỷ lệ nam nữ giảm xuống còn 4:1.
Chủ nhiệm lớp ban Tự nhiên còn khá trẻ, phong cách giảng dạy khác với các lớp khác. Thầy ấy thường hòa đồng với học sinh khiến bầu không khí chung của lớp tự nhiên có xu hướng rất thoải mái và sôi nổi. Tầng một là nơi ồn ào nhất trong giờ ra chơi, cũng là lớp của bọn họ.
Mấy chàng trai tối qua đi theo Thẩm Vực và Du Hoài đến nhà hàng Tây đã đến từ sớm, đang nói không ngừng về chuyện tối qua. Họ miêu tả lại chuyện lớn này cho những người không đi nghe, giọng điệu rất làm lố, nếu như có micro thì có thể mở hẳn một buổi show nói chuyện.
"Thật sự là quá bất ngờ, trước đây tôi còn tưởng rằng Trần Kha là người tốt, hôm qua chúng tôi có không ít người, tôi sợ người ta sẽ nói chúng ta là bọn bắt nạt ở học đường. Cả buổi tối tôi còn không ngừng mỉm cười, còn nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với bố mẹ. Chỉ không nói là anh ta hãy ăn chơi cho thật vui vẻ thôi. Nhưng khi anh ta mở miệng ra thì lại nói một câu, bảo chúng tôi đang bắt nạt người khác.”
Có một học sinh nữ nói tiếp: “Chuyện này cũng có chút lạ, nội quy trường nói không được mang theo điện thoại di động, Trần Miên sử dụng điện thoại di động trong trường có hợp lý không?"
Cậu bạn liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Nếu cậu nói như vậy thì lớp Xã hội đừng mong có ai sống nổi. Đó không phải chỉ là một quy tắc thôi sao. Nếu như thật sự làm theo các quy tắc, mọi người được đối xử bình đẳng, vậy thì trong trường này chẳng lẽ chỉ có một mình cô ấy đi buộc tội Trần Kha với giáo viên một cách trắng trợn như vậy à? Nhưng không phải vậy đâu bạn ạ, lớp chúng ta có không dưới mười người có điện thoại di động, còn những người trong lớp xã hội đang dùng điện thoại để xem video ở hành lang. Có ai quan tâm đến không? Nếu Trần Kha đi tố cáo luôn cả một đám người, tôi sẽ nghĩ anh ta là một thằng đàn ông chân chính, nhưng anh ta lại chỉ nhắm vào Trần Miên thì có phải là hơi hẹp hòi hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro