Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
66.3: Sự thật tới muộn
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
"Bốp bốp. . ." Vào
lúc tất cả mọi người đang nín thở, chờ đợi phản ứng của người đàn ông
này, thì có một tiếng động giòn giã vang lên.
Nhìn lại chỗ phát ra tiếng động, Tiếu Vi nhìn thấy ly rượu mà Kiều Trác Phàm đang cầm trong tay, lúc này đã biến thành một đống mảnh vụn.
Chất lỏng màu nâu ở bên trong chiếc ly, hòa vào từng giọt máu tươi đang chảy từ trên tay của Kiều Trác Phàm xuống dưới . . .
Cảnh tượng này khiến cho những người ngồi ở đây đều phải hít một ngụm khí lạnh.
“Cậu Kiều, cậu bị thương rồi. Có muốn tôi gọi bác sĩ tới không?” Tiếu Vi trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định mở miệng.
Nhưng mà sau khi bà ta nói ra một câu nói này, thì cũng không nhận được phản ứng gì.
Bởi vì ánh mắt của Kiều Trác Phàm, ngoại trừ gắt gao nhìn về phía Tiếu Bảo Bối vừa mới rời đi ở phía cửa chính, thì không hề để ý những thứ khác . . .
- - Đường phân cách - -
Trên đường cao tốc, Kiều Trác Phàm dẫm mạnh lên chân ga của chiếc xe Hummer vàng.
Tốc độ như vậy khiến cho người đi lại trên đường đều cố gắng tránh né.
Phía sau, ngồi trong mấy chiếc xe nổi tiếng kia chính mà mấy người vệ sĩ chạy theo Kiều Trác Phàm đi khắp nơi, bọn họ cũng tăng tốc độ lên tối đa, hy vọng kịp đuổi theo người đàn ông ở phía trước.
Nhưng những người đó mặc dù đã sớm hiểu được thói quen của Kiều Trác Phàm, nhưng mà với tốc độ của bọn họ thì vẫn có chút lực bất tong tâm.
Chính bởi vì như thế, nên bọn họ cũng đoán được vừa rồi lúc ở trong phòng riêng, Tiếu Bảo Bối bị ông chủ của bọn họ làm cho phải bỏ chạy ra ngoài, khẳng định là có vị trí hết sức quan trọng ở trong lòng của ông chủ bọn họ.
Nếu không, vì sao ông chủ của bọn họ từ trước tới giờ luôn âm hiểm và xảo trá, vì sao đêm nay lại có thể vì người phụ nữ này mà liên tục mất khống chế như vậy?
Bây giờ, ngay cả vết thương ở trên tay cũng không hề băng bó, mà trực tiếp lái xe chạy ở trên đường, hơn nữa lại còn trong tình huống uống rượu nữa.
Với tình hình này, muốn gặp chuyện không may thì rất đơn giản.
Nghĩ tới đây, đám người kia vội vàng đạp chân ga tăng tốc độ lên, nhanh chóng đi về phía trước.
Mà Kiều Trác Phàm đang ở bên trong chiếc xe màu vàng thì đột nhiên điện thoại của anh không ngừng vang lên.
“Reng reng reng . . .”
Kiều Trác Phàm vốn không có ý định nghe máy. Lúc này, anh chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng người gọi điện thoại kia, lại vô cùng kiên nhẫn khiến cho anh cũng phải khuất phục.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể bốc điện thoại lên nghe.
“A lô, có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
Quả nhiên là phong cách tức giận của Kiều thiếu, người nào muốn sống chớ lại gần!
“Kiều, hôm nay anh ăn thuốc nổ à? Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút có muốn uống một chén không!” Trong điện thoại, giọng nói ngọt ngấy của phụ nữ dưới tác dụng của gió đêm làm cho người ta trở nên tê dại đi. Đây chính là vũ khí mạnh mẽ để đối phó với đàn ông?
Chỉ tiếc, đối với giọng nữ như vậy, người đàn ông này quả nhiên giống như đã thành thói quen.
Cho dù có nghe vào lúc nửa đêm đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho anh có một chút phập phồng nào. Dàie enda anl eequ uyd onn .a
“Không có hứng thú uống cùng cô!” Lạnh lùng bỏ lại câu nói này, người đàn ông này tính cúp điện thoại.
“Không chỉ có mình tôi đâu, còn có anh út nữa! Anh út nói là anh ấy còn có chút việc muốn nói với anh!”
Người phụ nữ còn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục nói.
“Khuynh Dã? Các người đang làm gì?” Nghe thấy tên của một người đàn ông khác trong miệng của người phụ nữ, nên không thể không hỏi ra một câu như vậy.
“Không làm gì cả. Chỉ ăn mừng một chút, chuyện kế hoạch lần trước mà chúng tôi áp dụng thành công! Đến bây giờ anh Duật vẫn còn đang rất sốt ruột đi tìm người phụ nữ đêm đó!” Trong lời nói của người phụ nữ, mang theo một chút đắc ý nho nhỏ.
“Kiều, anh nhanh tới đây đi. Tiền rượu đêm nay, do bổn tiểu thư thanh toán!” Người phụ nữ lại nhấn mạnh lợi thế.
Quả nhiên, lúc nghe được chữ ‘Rượu’ thì đồng tử của người đàn ông có một cảm xúc khác thường xẹt qua.
Bây giờ, quả thực là anh đang rất cần được rượu an ủi một chút.
“Các người chờ chút, tôi lập tức đi qua đó!” Nói xong câu này, Kiều Trác Phàm cúp điện thoại.
Đang định nhấn ga, quay đầu đi về một hướng khác, thì điện thoại vốn đang yên tĩnh lại kêu ầm ĩ lên một lần nữa.
“Các người rảnh quá phải không? Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó. Đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa!”
Kiều Trác Phàm tưởng rằng Anna còn lời nào chưa kịp nói kết, nên không chút suy nghĩ liền nhấn nút kết nối.
Điện thoại vừa kết nối xong, Kiều đại gia liền gầm thét lên. Đơn giản là vì bây giờ tâm tình của anh đang rất khó chịu. Nhưng người này lại nhiều lần ầm ĩ, quả thực khiến cho Kiều Trác Phàm hận không thể trực tiếp giết người.
“Kiều, cậu nói cái gì vậy? Cái gì mà qua với không qua? Cậu hẹn với ai vậy?” Ngay vào lúc Kiều Trác Phàm đang định cúp điện thoại, thì đầu bên kia truyền tới giọng nói của Duật Tiểu Gia.
Giọng nói này khiến cho Kiều Trác Phàm sững sờ.
Tại sao Đàm Duật lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này?
Không phải anh đã dặn dò Đàm Duật, tốt nhất là hay đem tên đầu heo mập mạp kia ngược tơi bời rồi mới liên lạc với anh sao?
Chẳng lẽ, tên đầu heo kia đã chết rồi?
Chỉ nghĩ tới hôm đó khi mình đẩy cửa bước vào, trên người của Tiếu Bảo Bối dơ bẩn không chịu nổi, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy tên đầu heo kia dù có chết cũng khó giải được mối hận ở trong lòng anh.
Anh bảo vệ thứ đó lâu như vậy, lại để cho tên nghiệp chướng kia được hưởng!
Điều này bảo anh làm sao chịu được chứ? Khuynh có chút việc nên bảo tôi qua đó một chuyến. Tại sao lúc này cậu lại gọi điện thoại cho tôi?” Ngụ ý của Kiều Trác Phàm chính là tên đầu heo kia chết chưa?
Không hổ là bạn thân nhiều năm. Duật Tiểu Gia vừa nghe thì cũng biết được đại khái suy nghĩ của Kiều đại gia: “Người kia vẫn chưa chết, tôi vẫn còn đang thẩm vấn đây!”
“Thẩm vấn? Vậy cậu tiếp tục đi! Chờ tới khi nào lấy được thông tin, thì đưa người lại cho tôi là được!” Duật Tiểu Gia được cha Văn của anh ta chân truyền, thủ đoạn hành hạ người khác có vô số kể. Đây chính là lý do vì sao Kiều đại gia lại giao người cho anh ta.
Để người này trong tay của Duật Tiểu Gia, khẳng định sẽ gặp phải vô số phương pháp không thể tưởng tượng nổi so với để ở trong tay của Kiều Trác Phàm anh.
Hơn nữa, Duật Tiểu Gia hành hạ người khác còn có một sân bãi đặc thù.
Mà chỗ kia, người của cả thành phố A đều không biết.
Không, phải nói là ngay cả ra đa của cán bộ địa phương cũng không tìm được chỗ này!
Có một chỗ thần bí như vậy, giam cầm một người, cho dù có chắp cánh cũng không thể bay được.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây!” Để người kia ở bên cạnh của Duật Tiểu Gia, Kiều Trác Phàm hết sức yên tâm.
“Kiều, cậu chờ một chút!”
“Còn có chuyện gì?” Ở đầu bên kia điện thoại, dường như Duật Tiểu Gia có chút muốn nói rồi lại thôi.
“Kiều, lúc tôi thẩm vấn người này, cảm thấy tình hình có một chút kỳ lạ!” Chính bởi vì như thế, tên Duật Tiểu Gia mới tốn công tốn sức chạy từ chỗ giam cầm chủ tịch Dương ra để gọi cuộc điện thoại này.
Ở bên trong, ngay cả chút tín hiệu cũng không hề có!
“Kỳ lạ chỗ nào? Nếu như ông ta nói bậy nói bạ, thì cậu hãy súc ruột cho ông ta.”
Vừa rồi, lúc ở trong phòng bao Tiếu Vi đã nhiều lần mời rượu khiến cho bây giờ đã phát huy tác dụng, đầu óc của Kiều Trác Phàm có chút hỗn loạn.
Anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, để tiếp tục đi uống rượu thì sẽ tốt hơn.
Nhưng vừa lúc đó, Duật Tiểu Gia nói thẳng ra khiến cho Kiều Trác Phàm đang định tắt máy lập tức dừng tất cả động tác lại.
“Không phải nói bậy nói bạ. Kiều, người kia nói ông ta không quen biết Tiếu Bảo Bối, sở dĩ ông ta đưa Tiếu Bảo Bối tới khách sạn, là bởi vì người đưa Tiếu Bảo Bối tới giữa chừng đã rời đi. Ông ta liền cho rằng, ngụ ý của người đó chính là để Tiếu Bảo Bối lại cho ông ta chơi, cho nên ông ta mới. . .”
Bên kia đầu điện thoại, Duật Tiểu Gia còn chưa nói hết lời, thì Kiều Trác Phàm đã kinh ngạc hô lên: “Cái gì?”
“Tôi đã hỏi nhiều lần, đều là câu trả lời như vậy. Cậu có muốn tự mình tới không?” Ở góc độ chuyện này, Duật Tiểu Gia cũng không nên tự mình làm chủ.
Nhìn lại chỗ phát ra tiếng động, Tiếu Vi nhìn thấy ly rượu mà Kiều Trác Phàm đang cầm trong tay, lúc này đã biến thành một đống mảnh vụn.
Chất lỏng màu nâu ở bên trong chiếc ly, hòa vào từng giọt máu tươi đang chảy từ trên tay của Kiều Trác Phàm xuống dưới . . .
Cảnh tượng này khiến cho những người ngồi ở đây đều phải hít một ngụm khí lạnh.
“Cậu Kiều, cậu bị thương rồi. Có muốn tôi gọi bác sĩ tới không?” Tiếu Vi trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định mở miệng.
Nhưng mà sau khi bà ta nói ra một câu nói này, thì cũng không nhận được phản ứng gì.
Bởi vì ánh mắt của Kiều Trác Phàm, ngoại trừ gắt gao nhìn về phía Tiếu Bảo Bối vừa mới rời đi ở phía cửa chính, thì không hề để ý những thứ khác . . .
- - Đường phân cách - -
Trên đường cao tốc, Kiều Trác Phàm dẫm mạnh lên chân ga của chiếc xe Hummer vàng.
Tốc độ như vậy khiến cho người đi lại trên đường đều cố gắng tránh né.
Phía sau, ngồi trong mấy chiếc xe nổi tiếng kia chính mà mấy người vệ sĩ chạy theo Kiều Trác Phàm đi khắp nơi, bọn họ cũng tăng tốc độ lên tối đa, hy vọng kịp đuổi theo người đàn ông ở phía trước.
Nhưng những người đó mặc dù đã sớm hiểu được thói quen của Kiều Trác Phàm, nhưng mà với tốc độ của bọn họ thì vẫn có chút lực bất tong tâm.
Chính bởi vì như thế, nên bọn họ cũng đoán được vừa rồi lúc ở trong phòng riêng, Tiếu Bảo Bối bị ông chủ của bọn họ làm cho phải bỏ chạy ra ngoài, khẳng định là có vị trí hết sức quan trọng ở trong lòng của ông chủ bọn họ.
Nếu không, vì sao ông chủ của bọn họ từ trước tới giờ luôn âm hiểm và xảo trá, vì sao đêm nay lại có thể vì người phụ nữ này mà liên tục mất khống chế như vậy?
Bây giờ, ngay cả vết thương ở trên tay cũng không hề băng bó, mà trực tiếp lái xe chạy ở trên đường, hơn nữa lại còn trong tình huống uống rượu nữa.
Với tình hình này, muốn gặp chuyện không may thì rất đơn giản.
Nghĩ tới đây, đám người kia vội vàng đạp chân ga tăng tốc độ lên, nhanh chóng đi về phía trước.
Mà Kiều Trác Phàm đang ở bên trong chiếc xe màu vàng thì đột nhiên điện thoại của anh không ngừng vang lên.
“Reng reng reng . . .”
Kiều Trác Phàm vốn không có ý định nghe máy. Lúc này, anh chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng người gọi điện thoại kia, lại vô cùng kiên nhẫn khiến cho anh cũng phải khuất phục.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể bốc điện thoại lên nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A lô, có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
Quả nhiên là phong cách tức giận của Kiều thiếu, người nào muốn sống chớ lại gần!
“Kiều, hôm nay anh ăn thuốc nổ à? Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút có muốn uống một chén không!” Trong điện thoại, giọng nói ngọt ngấy của phụ nữ dưới tác dụng của gió đêm làm cho người ta trở nên tê dại đi. Đây chính là vũ khí mạnh mẽ để đối phó với đàn ông?
Chỉ tiếc, đối với giọng nữ như vậy, người đàn ông này quả nhiên giống như đã thành thói quen.
Cho dù có nghe vào lúc nửa đêm đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho anh có một chút phập phồng nào. Dàie enda anl eequ uyd onn .a
“Không có hứng thú uống cùng cô!” Lạnh lùng bỏ lại câu nói này, người đàn ông này tính cúp điện thoại.
“Không chỉ có mình tôi đâu, còn có anh út nữa! Anh út nói là anh ấy còn có chút việc muốn nói với anh!”
Người phụ nữ còn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục nói.
“Khuynh Dã? Các người đang làm gì?” Nghe thấy tên của một người đàn ông khác trong miệng của người phụ nữ, nên không thể không hỏi ra một câu như vậy.
“Không làm gì cả. Chỉ ăn mừng một chút, chuyện kế hoạch lần trước mà chúng tôi áp dụng thành công! Đến bây giờ anh Duật vẫn còn đang rất sốt ruột đi tìm người phụ nữ đêm đó!” Trong lời nói của người phụ nữ, mang theo một chút đắc ý nho nhỏ.
“Kiều, anh nhanh tới đây đi. Tiền rượu đêm nay, do bổn tiểu thư thanh toán!” Người phụ nữ lại nhấn mạnh lợi thế.
Quả nhiên, lúc nghe được chữ ‘Rượu’ thì đồng tử của người đàn ông có một cảm xúc khác thường xẹt qua.
Bây giờ, quả thực là anh đang rất cần được rượu an ủi một chút.
“Các người chờ chút, tôi lập tức đi qua đó!” Nói xong câu này, Kiều Trác Phàm cúp điện thoại.
Đang định nhấn ga, quay đầu đi về một hướng khác, thì điện thoại vốn đang yên tĩnh lại kêu ầm ĩ lên một lần nữa.
“Các người rảnh quá phải không? Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó. Đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa!”
Kiều Trác Phàm tưởng rằng Anna còn lời nào chưa kịp nói kết, nên không chút suy nghĩ liền nhấn nút kết nối.
Điện thoại vừa kết nối xong, Kiều đại gia liền gầm thét lên. Đơn giản là vì bây giờ tâm tình của anh đang rất khó chịu. Nhưng người này lại nhiều lần ầm ĩ, quả thực khiến cho Kiều Trác Phàm hận không thể trực tiếp giết người.
“Kiều, cậu nói cái gì vậy? Cái gì mà qua với không qua? Cậu hẹn với ai vậy?” Ngay vào lúc Kiều Trác Phàm đang định cúp điện thoại, thì đầu bên kia truyền tới giọng nói của Duật Tiểu Gia.
Giọng nói này khiến cho Kiều Trác Phàm sững sờ.
Tại sao Đàm Duật lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này?
Không phải anh đã dặn dò Đàm Duật, tốt nhất là hay đem tên đầu heo mập mạp kia ngược tơi bời rồi mới liên lạc với anh sao?
Chẳng lẽ, tên đầu heo kia đã chết rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ nghĩ tới hôm đó khi mình đẩy cửa bước vào, trên người của Tiếu Bảo Bối dơ bẩn không chịu nổi, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy tên đầu heo kia dù có chết cũng khó giải được mối hận ở trong lòng anh.
Anh bảo vệ thứ đó lâu như vậy, lại để cho tên nghiệp chướng kia được hưởng!
Điều này bảo anh làm sao chịu được chứ? Khuynh có chút việc nên bảo tôi qua đó một chuyến. Tại sao lúc này cậu lại gọi điện thoại cho tôi?” Ngụ ý của Kiều Trác Phàm chính là tên đầu heo kia chết chưa?
Không hổ là bạn thân nhiều năm. Duật Tiểu Gia vừa nghe thì cũng biết được đại khái suy nghĩ của Kiều đại gia: “Người kia vẫn chưa chết, tôi vẫn còn đang thẩm vấn đây!”
“Thẩm vấn? Vậy cậu tiếp tục đi! Chờ tới khi nào lấy được thông tin, thì đưa người lại cho tôi là được!” Duật Tiểu Gia được cha Văn của anh ta chân truyền, thủ đoạn hành hạ người khác có vô số kể. Đây chính là lý do vì sao Kiều đại gia lại giao người cho anh ta.
Để người này trong tay của Duật Tiểu Gia, khẳng định sẽ gặp phải vô số phương pháp không thể tưởng tượng nổi so với để ở trong tay của Kiều Trác Phàm anh.
Hơn nữa, Duật Tiểu Gia hành hạ người khác còn có một sân bãi đặc thù.
Mà chỗ kia, người của cả thành phố A đều không biết.
Không, phải nói là ngay cả ra đa của cán bộ địa phương cũng không tìm được chỗ này!
Có một chỗ thần bí như vậy, giam cầm một người, cho dù có chắp cánh cũng không thể bay được.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây!” Để người kia ở bên cạnh của Duật Tiểu Gia, Kiều Trác Phàm hết sức yên tâm.
“Kiều, cậu chờ một chút!”
“Còn có chuyện gì?” Ở đầu bên kia điện thoại, dường như Duật Tiểu Gia có chút muốn nói rồi lại thôi.
“Kiều, lúc tôi thẩm vấn người này, cảm thấy tình hình có một chút kỳ lạ!” Chính bởi vì như thế, tên Duật Tiểu Gia mới tốn công tốn sức chạy từ chỗ giam cầm chủ tịch Dương ra để gọi cuộc điện thoại này.
Ở bên trong, ngay cả chút tín hiệu cũng không hề có!
“Kỳ lạ chỗ nào? Nếu như ông ta nói bậy nói bạ, thì cậu hãy súc ruột cho ông ta.”
Vừa rồi, lúc ở trong phòng bao Tiếu Vi đã nhiều lần mời rượu khiến cho bây giờ đã phát huy tác dụng, đầu óc của Kiều Trác Phàm có chút hỗn loạn.
Anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, để tiếp tục đi uống rượu thì sẽ tốt hơn.
Nhưng vừa lúc đó, Duật Tiểu Gia nói thẳng ra khiến cho Kiều Trác Phàm đang định tắt máy lập tức dừng tất cả động tác lại.
“Không phải nói bậy nói bạ. Kiều, người kia nói ông ta không quen biết Tiếu Bảo Bối, sở dĩ ông ta đưa Tiếu Bảo Bối tới khách sạn, là bởi vì người đưa Tiếu Bảo Bối tới giữa chừng đã rời đi. Ông ta liền cho rằng, ngụ ý của người đó chính là để Tiếu Bảo Bối lại cho ông ta chơi, cho nên ông ta mới. . .”
Bên kia đầu điện thoại, Duật Tiểu Gia còn chưa nói hết lời, thì Kiều Trác Phàm đã kinh ngạc hô lên: “Cái gì?”
“Tôi đã hỏi nhiều lần, đều là câu trả lời như vậy. Cậu có muốn tự mình tới không?” Ở góc độ chuyện này, Duật Tiểu Gia cũng không nên tự mình làm chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro