Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 81.5

Luật Nhi

2024-07-22 14:58:34

Editor: Táo đỏ phố núi

Nghe thấy Kiều Trác Phàm nói những lời này, ánh mắt của Trần Tiểu Tuệ chợt hiện lên sự vui mừng.

Chuyện này nếu như đổi thành một người đẹp trai như vậy làm ông chủ của cô, đối với cô chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ nào xấu cả.

Mà lúc này Tiếu Bảo Bối lại không có động tĩnh gì cả. Bởi vì cô đã nhận được ánh mắt của Kiều Trác Phàm ý bảo cô hãy yên tâm đừng nóng vội.

Nhưng mà người bên kia điện thoại không biết đã nói cái gì đó mà khiến cho Kiều Trác Phàm từ lúc vào tới giờ luôn căng thẳng lúc này lại nở nụ cười.

Nụ cười kia sáng chói và đẹp mắt giống như là trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ lên, khiến cho người ta không thể dời mắt đi được.

Lúc mà Trần Tiểu Tuệ vẫn đang còn chìm đắm trong nụ cười của người đàn ông này, thì lại nghe thấy người đàn ông này nói: “Mua cửa hàng này cũng không để làm cái gì cả. Chỉ là nhìn thấy ngứa mắt với nữ nhân viên tên là Trần Tiểu Tuệ ở đây cho nên muốn đuổi cô ta ra khỏi cửa hàng mà thôi!”

Người đẹp là rắn rết, đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Tuệ hiểu rõ ý nghĩa của từ này.

Cô ta không thể ngờ được, một người đàn ông nhìn đẹp trai như vậy lại có thể nói ra được những lời tàn nhẫn như thế.

Trần Tiểu Tuệ chỉ biết là, từ lúc người đàn ông này bước vào cửa hàng tới giờ, cô cũng không nói thêm lời nào nữa, tại sao người đàn ông này lại cảm thấy cô ngứa mắt?

Mà Tiếu Bảo Bối nghe tới đó lập tức cảm thấy sảng khoái.

Cô còn nghĩ không biết vì sao Kiều Trác Phàm lại dắt cô vào đây, thì ra là muốn xả giận giúp cô sao? Dienx dandf Kê quyu dong.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối chỉ đoán đúng phần đầu, chứ không đoán được phần sau.

“Cho cậu thời gian là năm phút, lập tức làm xong cho tôi!” Lúc nói xong những lời này, Kiều Trác Phàm cúp điện thoại.

Mà vào lúc này, Trần Tiểu Tuệ đang tức giận ngút trời.

“Tại sao? Tôi không làm điều gì có lỗi với anh, tại sao anh phải làm như vậy . . .”

“Cũng không vì cái gì, đã nói là nhìn cô thấy ngứa mắt mà thôi!” Kiều đại thiếu làm việc, từ trước tới giờ đều không có thói quen giải thích mọi chuyện với người khác.

Lúc nói những lời này, ánh mắt của anh nhìn khắp một lượt xung quanh cửa hàng, không biết là đang tìm cái gì.

“Anh cho rằng anh có vài đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm sao? Ông chủ của chúng tôi cũng không thiếu tiền.” Hơn nữa cô còn là nhân viên kỳ cựu ở đây.

Dưới tình huống bình thường, ông chủ tuyệt đối sẽ không tùy tiện đuổi nhân viên kỳ cựu đi đâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn nữa, cô vẫn nghĩ rằng người đàn ông này chỉ cho người đàn ông trong điện thoại thời gian có năm phút thôi.

Cho dù người kia có là thần đi nữa thì cũng không thể xử lý những thủ tục này nhanh như vậy được.

Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng cô ta lại được an ủi biết bao nhiêu.

Mà Kiều Trác Phàm thì không thèm để ý tới sự tức giận của cô ta, mà lại đi về một hướng khác trong cửa hàng.

Vào khoảng bốn phút sau, điện thoại di động của Kiều Trác Phàm lại vang lên một lần nữa.

A Vĩ ở đầu bên kia điện thoại nói: “Đều đã làm xong!”

Kiều đại gia lộ ra bộ dang tươi cười thoải mái, nhân tiện nói: “Vất vả cho cậu rồi!”

Nhìn bộ dạng tươi cười của người đàn ông khi nói chuyện điện thoại, trong lòng của Trần Tiểu Tuệ không khỏi có chút lo lắng.

Chẳng lẽ cửa hàng này thực sự bị anh ta mua rồi?

Cùng thời gian đó, điện thoại di động của Trần Tiểu Tuệ cũng vang lên.

Là ông chủ gọi điện thoại tới, ý tứ của ông ta đại khái như sau: “Bây giờ cửa hàng của ông ta đã bị người đàn ông đang ở trong cửa hàng mua rồi, sau này mọi chuyện không do ông ta quản lý nữa.”

Trần Tiểu Tuệ có chút không phục: “Ông chủ, tại sao đột nhiên ngài lại đem bán cửa hàng đi như vậy?” Thật ra điều mà cô ta muốn chất vất chính là “Sau này tôi phải làm cái gì bây giờ!”

Nhưng mà chưa kịp nói hết những lời này thì đầu bên kia đã cúp điện thoại rồi, cho dù cô ta có gầm rú lên như thế nào thì cũng không ai thèm để ý tới.

Mà khi cô ta vẫn còn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong tin tức phải nghỉ việc thì lại nhìn thấy người đàn ông đi tới góc của cửa hàng cầm lấy một cây chổi đi ra.

Lúc Tiếu Bảo Bối và Trần Tiểu Tuệ không biết là người đàn ông này rốt cục là đang làm cái gì, thì người đàn ông này đã đem cây chổi đưa cho Tiếu Bảo Bối.

“Đây là . . .” Cầm cây chổi mà Kiều Trác Phàm vừa mới đưa, Tiếu Bảo Bối có chút luống cuống.

Mà người đàn ông kia thì một giây sau nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành với cô: “Cục cưng, sau này anh cũng sẽ không khiến cho em bị ấm ức nữa. Người khác đối xử với em như thế nào, thì anh sẽ hoàn trả lại cho bọn họ như thế . . .”

Lúc nói xong những lời cuối cùng, ánh mắt của Kiều Trác Phàm hướng về phía Trần Tiểu Tuệ đang không biết làm sao ở bên cạnh.

Trong tích tắc, nét tươi cười trên khuôn mặt của người đàn ông không còn sót lại chút gì. Nhưng mà điều càng khiến cho người ta sợ hãi đó chính là sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh, so với gió thu còn vô tình hơn . . .

Cuối cùng, người nhân viên có tên là Trần Tiểu Tuệ kia, tất nhiên là không thể tiếp tục công việc ở cửa hàng bán quần áo này nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà Tiếu Bảo Bối thì một ngày nào đó đột nhiên ý thức được, một câu nói của mình có ảnh hưởng rất luốn tới Kiều Trác Phàm . . .

- - Đường phân cách - - , d,0dylq.d.

"Kiều thiếu, chào buổi sáng!"

"Kiều thiếu, buổi sáng tốt lành..."

"Kiều thiếu..."

Cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng đã đi làm ở tập đoàn Đế Phàm, điều này khiến cho tất cả mọi người từ trên tới dưới của tập đoàn Đế Phàm đều cảm thấy vui vẻ.

Mà cũng giống như khoảng thời gian trước, lúc Kiều Trác Phàm đi làm phía sau cũng dẫn theo một cái đuôi nhỏ.

Tiếu Bảo Bối mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt đi ở phía sau anh, ở thắt lưng còn mang theo một cái túi xách hồ ly mà cô thích.

Mặc dù tập đoàn Đế Phàm không yêu cầu mặc một kiểu đồng phục giống như ở Tiếu Thị, nhưng mà cũng không có người nào mặc một bộ quần áo đáng yêu như Tiếu Bảo Bối.

Cho nên Tiếu Bảo Bối đi theo ở sau lưng Kiều Trác Phàm, cũng khiến cho nhiều người lặng lẽ quan sát.

Nhưng mà đối với lần này Tiếu Bảo Bối hết sức bất đắc dĩ.

Bây giờ quần áo của cô đều là do Kiều Trác Phàm chuẩn bị.

“Ơ, Kiều thiếu dẫn theo con thỏ hồng đi làm sao?” Lúc này Anna đi một đôi giày cao gót tiến vào, nhìn thấy một bóng dáng màu hồng nhạt ở trên ghế sofa, nên liền nói như vậy.

Một câu nói như vậy đã chọc cho cô nhóc đang ngồi trên ghế sofa xấu hổ không thôi.

“Dẫn theo bà xã tới làm, không có vấn đề gì chứ?” Đã đồng ý với Tiếu Bảo Bối, ở trước mặt những người khác ở trong công ty không cần phải đề cập tới mối quan hệ hôn nhân của bọn họ, đỡ phải khiến cho người ta nói ra nói vào. Nhưng mà ở trước mặt của người quen, Kiều đại thiếu cảm thấy không cần phải nói dối.

Lúc nói tới đây, trước mặt của Anna, Kiều đại thiếu còn đá lông nheo với Tiếu Bảo Bối.

Chọc cho cô đỏ mặt giống như tôm luộc chín vậy. Cái đầu nhỏ của cô cúi gằm xuống không dám ngẩng lên.

“Dạ dạ da, anh dẫn theo bà xã của anh đi làm không có vấn đề gì cả. Nhưng mà Kiều đại thiếu à, khó lắm anh mới trở lại công ty được một chuyến, có thể xử lý chuyện của công ty trước được không?” Phải biết là, mấy ngay nay Kiều Trác Phàm không tới công ty, một mình Anna phải xử lý hết bận rộn tới mức sắp điên rồi. Cũng vì điều này mà hai ngày nay cô không nhìn thấy mặt của anh Duật nhà cô rồi.

“Được rồi. Trước tiên cô hãy lấy lịch trình ngày hôm nay cho tôi xem.” Kiều Trác Phàm thoáng nhìn qua cô nhóc đang xấu hổ cúi đầu xuống ở trên ghế sofa, nhún vai nói.

“Lịch trình cứ gác qua một bên đã. Hai ngày nay có một người họ Diêm vẫn luôn tìm anh. Tôi nghĩ là hôm nay anh cần phải bỏ ra chút thời gian rảnh để xử lý hợp đồng này, tôi đã báo cho anh ta tới thẳng phòng làm việc của anh rồi . .

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Số ký tự: 0