Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Người khác đối xử với em như thế nào, anh sẽ hoàn trả lại bọn...
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
Không thèm nhìn người phụ nữ kia thêm chút nào nữa, cánh tay dài của anh đưa về phía Tiếu Bảo Bối ở phía sau, vừa lôi cô ra vừa an ủi: “Cục
cưng, không sao đâu! Đừng sợ, có anh ở đây!”
Nhưng mà cho dù anh lôi như thế nào đi nữa thì Tiếu Bảo Bối vẫn cứ nắm chặt lấy ống tay áo của anh, không chịu buông ra. Cái miệng của cô còn nói năng đầy lý lẽ: “Không được, Kiều Trác Phàm! Cô ta sẽ lấy cây chổi để xua đuổi em... Em sợ!”
Mà lời nói này khiến cho đôi mắt của Kiều Trác Phàm khẽ biến đổi.
“Cầm chổi xua đuổi em? Chuyện xảy ra khi nào?”
Dựa theo sự hiểu biết của Kiều Trác Phàm về Tiếu Bảo Bối, thì bình thường nếu như chuyện không xảy ra thì cô tuyệt đối không nói không thành có được.
Nói như vậy thì khẳng định người này đã làm ra chuyện gì đó với bảo bối nhà anh nên mới khiến cho cô sợ hãi như vậy.
Nghĩ tới chuyện người mà Kiều Trác Phàm nâng niu ở trong lòng bàn tay vậy mà lại bị người ta bắt nạt như vậy, một lần nữa ánh mắt của Kiều Trác Phàm tối lại.
Mà Tiếu Bảo Bối núp ở sau lưng của anh vừa lúc đó cũng nức nức nở nở nói: “Ngày đó chúng ta cãi nhau, em chạy ra ngoài. Thấy ở chỗ này sáng đèn nên em muốn đứng ở chỗ này lâu hơn một chút. Nhưng mà cô ta lại cầm cây chổi, muốn đánh em...”
Nói xong câu cuối cùng kia, Tiếu Bảo Bối lại nhớ tới đêm khủng bố kia, nên nức nở khóc.
Mà đột nhiên Kiều Trác Phàm cũng liên tưởng tới, ngày hôm đó anh cãi nhau với Tiếu Bảo Bối là bởi vì cô không chịu cho anh.
Dưới cơn nóng giận anh liền đi ra khỏi nhà. Sau đó anh đi tìm mấy người Đàm Duật. Chờ tới khi anh tìm được Tiếu Bảo Bối, thì phát hiện ra cô đang ngồi xổm khóc ở ven đường.
Khi đó anh còn tưởng rằng cô bị tên côn đồ kia bắt nạt, Nhưng mà bây giờ Kiều Trác Phàm nghĩ lại đầu đuôi chuyện ngày hôm đó. Thì ra, Tiếu Bảo Bối lại bị người phụ nữ này bắt nạt cho nên mới khóc thành mít ướt như vậy?
Rất tốt!
Hôm nay ngược lại Kiều Trác Phàm anh lại muốn nhìn xem thử, lúc này anh ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, xem có người nào dám làm cái gì với cục cưng nhà anh hay không.
Trong lúc tức giận, Kiều Trác Phàm ném hũ đậu hũ thúi ở trong tay qua một bên, sau đó nổi giận đùng đùng kéo Tiếu Bảo Bối đi về phía cửa hàng.
“Kiều Trác Phàm, anh muốn làm gì vậy?” Tiếu Bảo Bối ở phía sau có chút sợ hãi.
Nhất là lúc cô đi ngang qua người phụ nữ kia, lông tơ của cô dựng ngược hết cả lên.
“Không làm gì cả, chỉ là muốn xem mấy bộ quần áo!” Lúc nói những lời này, ánh mắt của Kiều Trác Phàm như có điều suy nghĩ khẽ nhìn lướt qua cô gái nhân viên cửa hàng kia.
Một câu nói như vậy tất nhiên là khiến cho người phụ nữ kia chú ý.
Lập tức trên mặt của cô ta là nụ cười nịnh nọt, nhìn vô cùng lẳng lơ diêm dúa.
Giống như là người đàn ông có dáng dấp tốt như vậy, lại rất có khí chất, nếu như anh có thể mua quần áo trong cửa hàng của bọn họ, sau này trở thành khách quen, vậy thì có phải là cô có thể gần quan được ban lộc hay không?
Chỉ nghĩ tới điều này thôi, trong mắt của người phụ nữ lại tràn đầy sự vui vẻ.
“Thưa ngài, đây là sản phẩm mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Xin mời ngài xem một chút...” Người phụ nữ nhìn thấy Kiều Trác Phàm đi tới, vội vàng giới thiệu mấy thứ mà cô ta cảm thấy phù hợp với Kiều Trác Phàm, rồi đi theo ở phía sau.
Còn Tiếu Bảo Bối thì có chút buồn bực.
Rốt cuộc Kiều Trác Phàm mang theo cô vào đây để làm cái gì?
Biết rõ là cô không thích nơi này mà vẫn muốn vào mua quần áo ở đây?
Chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn giúp người phụ nữ đã bắt nạt Tiếu Bảo Bối cô kiếm được nhiều tiền hay sao?
Nhưng mà khi nghĩ tới khả năng khó có thể xảy ra này thì trong lòng của Tiếu Bảo Bối có chút chua xót.
Dưới cơn nóng giận cô đã trực tiếp gạt tay của Kiều Trác Phàm ra.
Hừ hừ...
Tiếu Bảo Bối muốn thể hiện rõ ràng lập trường của mình, nếu như muốn Tiếu Bảo Bối cô thì đừng có mà mua quần áo của người phụ nữ kia.
Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng xoay người lại, nhưng mà cũng không vội vàng muốn nắm tay của cô. Anh chỉ nháy nháy mắt với Tiếu Bảo Bối, ý muốn nói: Chờ xem kịch vui!
Lần này Tiếu Bảo Bối sững sờ.
Có cái gì hay đâu mà xem?
“Thưa ngài, nếu như ngài thích, thì có thể vào bên trong để thử một chút. Ở chỗ của chúng tôi, có phòng chuyên thử đồ...” Nữ nhân viên kia hình như không hề ý thức được cái nháy mắt của Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối có ý gì, nên lại nói thêm.
Đương nhiên, vào lúc này cô gái kia đang gấp rút muốn thể hiện bản thân mình: “Đúng rồi, tôi là nhân viên của cửa hàng MG, tôi họ Trần, tên là Tiểu Tuệ! Sau này nếu như ngài có cần cái gì, hoan nghênh tìm tôi bất cứ lúc nào...” Nói xong, cô ta còn cung kính đưa danh thiếp của mình cho Kiều Trác Phàm.
“Chủ của các cô có ở đây không? Tôi có chuyện muốn trao đổi một chút!” Lúc Kiều Trác Phàm nói những lời này với cô ta thì ánh mắt lại nhìn Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối bĩu môi một cái, vẻ mặt cô đầy lửa giận. Từ lúc đi vào cửa hàng này tới giờ, người phụ nữ kia vẫn một mực đi theo phía sau Kiều Trác Phàm, coi sự tồn tại của cô như không có.
Điều này không phải quá rõ ràng rồi hay sao, người ta bắt đầu mêm mẩn sắc đẹp của Kiều Trác Phàm?
Điều này bảo một người làm vợ như Tiếu Bảo Bối cô làm sao có thể không tức giận được cơ chứ?
Lập tức, Tiếu Bảo Bối giống như là bị kích thích trở nên rất tức giận. Nhất là trong đôi mắt xinh đẹp kia của cô đang bừng bừng lửa giận, giống như là đang cảnh cáo Kiều Trác Phàm: “Nếu như anh dám mua quần áo ở cửa hàng của cô ta, thì anh nhất định sẽ phải chết!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Dĩ nhiên đối với lời cảnh báo của cô nhóc này, Kiều Trác Phàm bày tỏ có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà màn kịch này, anh vẫn cứ muốn diễn, Đồng thời anh cũng không muốn trêu chọc cho cô nhóc này không vui.
Cho nên đối với những bộ quần áo mà nữ nhân viên kia giới thiệu, ngay cả nhìn anh cũng chưa thèm nhìn tới. Chứ nói chi là cầm lấy.
Mà phản ứng này của Kiều Trác Phàm, đã khiến cho Tiếu Bảo Bối hài lòng không ít. Và cũng vì vậy ngọn lửa giận trong đôi mắt cô cũng giảm đi một chút.
“Ông chủ của chúng tôi bây giờ không có ở đây. Nhưng mà nếu như ngài cần cái gì, cũng có thể nói với tôi!” Trần Tiểu Tuệ rất muốn thể hiện bản thân ở trước mặt Kiều Trác Phàm, cho nên đã nói như vậy để lưu lại ấn tượng sâu hơn đối với Kiều Trác Phàm.
“Chuyện này, trên cơ bản chỉ có thể nói với ông chủ của các cô thì mới được!” Nhìn lướt qua vài bộ quần áo ở trên tay của cô ta, trong đôi mắt anh khẽ hiện lên vài tia sắc bén.
“Chuyện đó... Vậy được rồi. Bây giờ tôi sẽ điện thoại cho ông chủ của chúng tôi tới được không?”
Lúc nói những lời này cô ta có chút không muốn.
Mộ người đẹp trai như vậy ở bên cạnh, dĩ nhiên là cô ta muốn độc chiếm.
Nếu như ông chủ tới đây, không phải là cô ta sẽ không có cơ hội được ở cùng trai đẹp nữa hay sao.
“Không cần, chỉ cần đưa số điện thoại của ông ta cho tôi là được!”
“Được, chờ một chút...”
“Điện thoại của ông chủ tôi là số 189xxxxxx!” Sau khi đọc một dãy số xong, Trần Tiểu Tuệ còn đang đợi xem Kiều Trác Phàm có gọi điện cho ông chủ của cô ta không. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Ngoài dự đoán của cô ta, điện thoại của Kiều Trác Phàm là gọi cho...
“A Vĩ, là tôi! Là như vậy, tôi đang ở một cửa hàng có tên là MG. Bây giờ cậu hãy gọi điện thoại cho cái số điện thoại mà tôi vừa nhắn cho cậu.”
Lúc nói tới đây Kiều Trác Phàm lại dừng lại một chút. Ánh mắt dừng lại ở trên người của Tiếu Bảo Bối. Đầu bên kia điện thoại không biết A Vĩ nói cái gì với anh, nên anh ta mấp máy môi nói: “Nói cái gì à? Tôi nghĩ một chút đã! Nói là tôi muốn mua cái cửa hàng này...”
Nhưng mà cho dù anh lôi như thế nào đi nữa thì Tiếu Bảo Bối vẫn cứ nắm chặt lấy ống tay áo của anh, không chịu buông ra. Cái miệng của cô còn nói năng đầy lý lẽ: “Không được, Kiều Trác Phàm! Cô ta sẽ lấy cây chổi để xua đuổi em... Em sợ!”
Mà lời nói này khiến cho đôi mắt của Kiều Trác Phàm khẽ biến đổi.
“Cầm chổi xua đuổi em? Chuyện xảy ra khi nào?”
Dựa theo sự hiểu biết của Kiều Trác Phàm về Tiếu Bảo Bối, thì bình thường nếu như chuyện không xảy ra thì cô tuyệt đối không nói không thành có được.
Nói như vậy thì khẳng định người này đã làm ra chuyện gì đó với bảo bối nhà anh nên mới khiến cho cô sợ hãi như vậy.
Nghĩ tới chuyện người mà Kiều Trác Phàm nâng niu ở trong lòng bàn tay vậy mà lại bị người ta bắt nạt như vậy, một lần nữa ánh mắt của Kiều Trác Phàm tối lại.
Mà Tiếu Bảo Bối núp ở sau lưng của anh vừa lúc đó cũng nức nức nở nở nói: “Ngày đó chúng ta cãi nhau, em chạy ra ngoài. Thấy ở chỗ này sáng đèn nên em muốn đứng ở chỗ này lâu hơn một chút. Nhưng mà cô ta lại cầm cây chổi, muốn đánh em...”
Nói xong câu cuối cùng kia, Tiếu Bảo Bối lại nhớ tới đêm khủng bố kia, nên nức nở khóc.
Mà đột nhiên Kiều Trác Phàm cũng liên tưởng tới, ngày hôm đó anh cãi nhau với Tiếu Bảo Bối là bởi vì cô không chịu cho anh.
Dưới cơn nóng giận anh liền đi ra khỏi nhà. Sau đó anh đi tìm mấy người Đàm Duật. Chờ tới khi anh tìm được Tiếu Bảo Bối, thì phát hiện ra cô đang ngồi xổm khóc ở ven đường.
Khi đó anh còn tưởng rằng cô bị tên côn đồ kia bắt nạt, Nhưng mà bây giờ Kiều Trác Phàm nghĩ lại đầu đuôi chuyện ngày hôm đó. Thì ra, Tiếu Bảo Bối lại bị người phụ nữ này bắt nạt cho nên mới khóc thành mít ướt như vậy?
Rất tốt!
Hôm nay ngược lại Kiều Trác Phàm anh lại muốn nhìn xem thử, lúc này anh ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, xem có người nào dám làm cái gì với cục cưng nhà anh hay không.
Trong lúc tức giận, Kiều Trác Phàm ném hũ đậu hũ thúi ở trong tay qua một bên, sau đó nổi giận đùng đùng kéo Tiếu Bảo Bối đi về phía cửa hàng.
“Kiều Trác Phàm, anh muốn làm gì vậy?” Tiếu Bảo Bối ở phía sau có chút sợ hãi.
Nhất là lúc cô đi ngang qua người phụ nữ kia, lông tơ của cô dựng ngược hết cả lên.
“Không làm gì cả, chỉ là muốn xem mấy bộ quần áo!” Lúc nói những lời này, ánh mắt của Kiều Trác Phàm như có điều suy nghĩ khẽ nhìn lướt qua cô gái nhân viên cửa hàng kia.
Một câu nói như vậy tất nhiên là khiến cho người phụ nữ kia chú ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức trên mặt của cô ta là nụ cười nịnh nọt, nhìn vô cùng lẳng lơ diêm dúa.
Giống như là người đàn ông có dáng dấp tốt như vậy, lại rất có khí chất, nếu như anh có thể mua quần áo trong cửa hàng của bọn họ, sau này trở thành khách quen, vậy thì có phải là cô có thể gần quan được ban lộc hay không?
Chỉ nghĩ tới điều này thôi, trong mắt của người phụ nữ lại tràn đầy sự vui vẻ.
“Thưa ngài, đây là sản phẩm mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Xin mời ngài xem một chút...” Người phụ nữ nhìn thấy Kiều Trác Phàm đi tới, vội vàng giới thiệu mấy thứ mà cô ta cảm thấy phù hợp với Kiều Trác Phàm, rồi đi theo ở phía sau.
Còn Tiếu Bảo Bối thì có chút buồn bực.
Rốt cuộc Kiều Trác Phàm mang theo cô vào đây để làm cái gì?
Biết rõ là cô không thích nơi này mà vẫn muốn vào mua quần áo ở đây?
Chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn giúp người phụ nữ đã bắt nạt Tiếu Bảo Bối cô kiếm được nhiều tiền hay sao?
Nhưng mà khi nghĩ tới khả năng khó có thể xảy ra này thì trong lòng của Tiếu Bảo Bối có chút chua xót.
Dưới cơn nóng giận cô đã trực tiếp gạt tay của Kiều Trác Phàm ra.
Hừ hừ...
Tiếu Bảo Bối muốn thể hiện rõ ràng lập trường của mình, nếu như muốn Tiếu Bảo Bối cô thì đừng có mà mua quần áo của người phụ nữ kia.
Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng xoay người lại, nhưng mà cũng không vội vàng muốn nắm tay của cô. Anh chỉ nháy nháy mắt với Tiếu Bảo Bối, ý muốn nói: Chờ xem kịch vui!
Lần này Tiếu Bảo Bối sững sờ.
Có cái gì hay đâu mà xem?
“Thưa ngài, nếu như ngài thích, thì có thể vào bên trong để thử một chút. Ở chỗ của chúng tôi, có phòng chuyên thử đồ...” Nữ nhân viên kia hình như không hề ý thức được cái nháy mắt của Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối có ý gì, nên lại nói thêm.
Đương nhiên, vào lúc này cô gái kia đang gấp rút muốn thể hiện bản thân mình: “Đúng rồi, tôi là nhân viên của cửa hàng MG, tôi họ Trần, tên là Tiểu Tuệ! Sau này nếu như ngài có cần cái gì, hoan nghênh tìm tôi bất cứ lúc nào...” Nói xong, cô ta còn cung kính đưa danh thiếp của mình cho Kiều Trác Phàm.
“Chủ của các cô có ở đây không? Tôi có chuyện muốn trao đổi một chút!” Lúc Kiều Trác Phàm nói những lời này với cô ta thì ánh mắt lại nhìn Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối bĩu môi một cái, vẻ mặt cô đầy lửa giận. Từ lúc đi vào cửa hàng này tới giờ, người phụ nữ kia vẫn một mực đi theo phía sau Kiều Trác Phàm, coi sự tồn tại của cô như không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này không phải quá rõ ràng rồi hay sao, người ta bắt đầu mêm mẩn sắc đẹp của Kiều Trác Phàm?
Điều này bảo một người làm vợ như Tiếu Bảo Bối cô làm sao có thể không tức giận được cơ chứ?
Lập tức, Tiếu Bảo Bối giống như là bị kích thích trở nên rất tức giận. Nhất là trong đôi mắt xinh đẹp kia của cô đang bừng bừng lửa giận, giống như là đang cảnh cáo Kiều Trác Phàm: “Nếu như anh dám mua quần áo ở cửa hàng của cô ta, thì anh nhất định sẽ phải chết!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Dĩ nhiên đối với lời cảnh báo của cô nhóc này, Kiều Trác Phàm bày tỏ có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà màn kịch này, anh vẫn cứ muốn diễn, Đồng thời anh cũng không muốn trêu chọc cho cô nhóc này không vui.
Cho nên đối với những bộ quần áo mà nữ nhân viên kia giới thiệu, ngay cả nhìn anh cũng chưa thèm nhìn tới. Chứ nói chi là cầm lấy.
Mà phản ứng này của Kiều Trác Phàm, đã khiến cho Tiếu Bảo Bối hài lòng không ít. Và cũng vì vậy ngọn lửa giận trong đôi mắt cô cũng giảm đi một chút.
“Ông chủ của chúng tôi bây giờ không có ở đây. Nhưng mà nếu như ngài cần cái gì, cũng có thể nói với tôi!” Trần Tiểu Tuệ rất muốn thể hiện bản thân ở trước mặt Kiều Trác Phàm, cho nên đã nói như vậy để lưu lại ấn tượng sâu hơn đối với Kiều Trác Phàm.
“Chuyện này, trên cơ bản chỉ có thể nói với ông chủ của các cô thì mới được!” Nhìn lướt qua vài bộ quần áo ở trên tay của cô ta, trong đôi mắt anh khẽ hiện lên vài tia sắc bén.
“Chuyện đó... Vậy được rồi. Bây giờ tôi sẽ điện thoại cho ông chủ của chúng tôi tới được không?”
Lúc nói những lời này cô ta có chút không muốn.
Mộ người đẹp trai như vậy ở bên cạnh, dĩ nhiên là cô ta muốn độc chiếm.
Nếu như ông chủ tới đây, không phải là cô ta sẽ không có cơ hội được ở cùng trai đẹp nữa hay sao.
“Không cần, chỉ cần đưa số điện thoại của ông ta cho tôi là được!”
“Được, chờ một chút...”
“Điện thoại của ông chủ tôi là số 189xxxxxx!” Sau khi đọc một dãy số xong, Trần Tiểu Tuệ còn đang đợi xem Kiều Trác Phàm có gọi điện cho ông chủ của cô ta không. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Ngoài dự đoán của cô ta, điện thoại của Kiều Trác Phàm là gọi cho...
“A Vĩ, là tôi! Là như vậy, tôi đang ở một cửa hàng có tên là MG. Bây giờ cậu hãy gọi điện thoại cho cái số điện thoại mà tôi vừa nhắn cho cậu.”
Lúc nói tới đây Kiều Trác Phàm lại dừng lại một chút. Ánh mắt dừng lại ở trên người của Tiếu Bảo Bối. Đầu bên kia điện thoại không biết A Vĩ nói cái gì với anh, nên anh ta mấp máy môi nói: “Nói cái gì à? Tôi nghĩ một chút đã! Nói là tôi muốn mua cái cửa hàng này...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro