Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Xong rồi, cậu đã bị lừa gạt lấy chồng rồi! 3
Luật Nhi
2024-07-22 14:58:34
“Quý Xuyên, sau khi kết thúc cuộc họp, cha của Tiếu Bảo Bối đã nói gì với cậu vậy?”
Buổi tối lúc Quý Xuyên về nhà, thì nhìn thấy Tiếu Vi đang ở trong căn hộ của anh ta và Tiếu Huyên.
Tiếu Vi mặc một thân quần áo hoa lệ, so với những đồ trang trí đơn giản trong căn nhà này, có chút không phù hợp.
Đương nhiên, không chỉ quần áo của Tiếu Vi không phù hợp, mà còn có cả ánh mắt ghét bỏ của bà ta nữa.
Thật ra, nếu như bà ta biết Tiếu Huyên muốn đi lãnh giấy đăng ký kết hôn với Quý Xuyên, bà ta nhất định sẽ ngăn cản.
Theo ý của bà ta, Quý Xuyên không hề xứng với Huyên Huyên nhà bọn họ, một chút cũng không xứng.
Nhưng mà trước mắt Quý Xuyên đang có mười lăm phần trăm cổ phần Tiếu Thị, nên Tiếu Vi mới không trực tiếp chia rẽ hai người bọn họ.
“Mẹ, mẹ không có chuyện gì làm hay sao mà quản cả chuyện này? Thu dọn một chút, chúng ta mở ra thôi!” Tiếu Huyên nhìn lướt qua Quý Xuyên vừa mới bước vào cửa, thấy anh không có ý định mở miệng, liền vội vàng khuyên mẹ của mình.
Cô ta biết rõ, mẹ mình không thích Quý Xuyên.
Nhưng mà cũng không sao, không phải mẹ mình muốn làm thân với Quý Xuyên sao?
“Huyên Huyên, con nhìn lại mình một chút xem con đang làm gì? Lúc con ở nhà, những chuyện như thế này mẹ đã từng bắt con làm bao giờ chưa?” Quả thật Tiếu Vi cũng nhìn ra được, vừa rồi Tiếu Huyên đã giải vậy cho Quý Xuyên, cho nên cơn tức kia càng tăng lên.
Nếu như không phải muốn hỏi thăm xem Tiếu Đằng đã nói gì với cậu ta, tại sao bà lại phải lặn lội đi tới cái phòng trọ bé xíu này chứ?
Nhìn đứa con gái bảo bối của mình ở trong căn phòng nhỏ như vậy, quả thực Tiếu Vi cảm thấy không đáng giá thay cho con gái.
“Mẹ, mẹ vào đây con có vài lời muốn nói với mẹ . . .” Tiếu Huyên nhìn thấy Tiếu Vi sắp giận dữ, dứt khoát lôi bà ta đi vào trong phòng ngủ.
Rất nhanh, trong phòng ngủ vang lên đoạn đối thoại.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy có được không?”
“Mẹ làm sao?”
“Con cầu xin mẹ đừng nói những chuyện không nên nói!”
“Mẹ đâu có nói chuyện không nên nói đâu? Huyên Huyên, con là đứa nhỏ mà mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, con lại chọn lấy một người như vậy?”
“Mẹ, Quý Xuyên có điểm nào không tốt?”
“Huyên Huyên, cậu ta có điểm nào tốt đây? Muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền!” Tiếu Vi rất tức giận, con gái bảo bối của bà ta sáng chói hơn Tiếu Bảo Bối. Vì sao Tiếu Bảo Bối có thể tìm được con rùa vàng là Kiều Trác Phàm làm chú rể. Mà Tiếu Huyên lại muốn gả cho loại người như Quý Xuyên?
Tiếu Vi không phải là không hiểu, lúc trước Quý Xuyên có thể đối xử tàn nhẫn với Tiếu Bảo Bối như vậy, thì sẽ có một ngày nào đó nó cũng có thể đối xử với con gái của bà như vậy!
“Huyên Huyên, con nhớ kỹ cho mẹ! Lúc ngủ cùng với cậu ta, con phải dùng biện pháp tránh thai thật cẩn thận cho mẹ!”
Tiếu Vi nói xong câu đó, liền vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Chờ lúc Tiếu Huyên đuổi theo thì mới phát hiện mẹ của cô ta đã rời đi. Mà Quý Xuyên, cũng đã sớm biến mất khỏi căn phòng này.
Cả bàn thức ăn nóng hổi, dần dần nguội lạnh . . .
Cùng thời gian đó, tại một quán cà phê trong trung tâm thành phố - -
“Tiếu Bảo Bối, mình nghe Diệp Tử Hi nói sáng nay nguy cơ của Tiếu Thị đã được giải quyết?” Lúc Nhạc Dương vừa nghe thấy tin tức này, có chút líu lưỡi.
Bởi vì cô không biết là, tên khốn Quý Xuyên kia sao lại bỏ qua cơ hội đoạt quyền tốt như vậy. Còn cả đám thân thích nhà họ Tiếu kia nữa, không có một người nào là người tốt.
Muốn thoát thân khỏi đám người này, trên cơ bản là không thể nào. Cho nên ngày đó, cô mới phải đi cầu xin Diệp Tử Hi, hy vọng anh có mặt trong đại hội cổ đông của Tiếu Thị.
Có người thừa kế nhà họ Diệp làm chỗ dựa lưng cho Tiếu Đằng, Nhạc Dương cảm thấy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Nào ngờ, Diệp Tử Hi trở về liền gọi điện thoại cho cô, nói là không cần anh xuất hiện thì nguy cơ đã được giải quyết hết. Khiến cho Nhạc Dương kinh ngạc không thôi.
“Đều không sao cả rồi!” Nghĩ tới biểu hiện lúc đó của Kiều Trác Phàm, khóe miệng của Tiếu Bảo Bối không tự giác mà cong lên thoáng hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Quả thật cô không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn mà Kiều Trác Phàm lại có thể giải quyết giúp cô vấn đề lớn như vậy.
“Nhạc Dương, cậu nói xem có người giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn một cách vô điều kiện, cậu cảm thấy là vì cái gì?”
Tiếu Bảo Bối nghĩ tới tất cả những việc mà hôm nay Kiều Trác Phàm đã làm, đột nhiên hỏi Nhạc Dương
“Còn có thể là vì cái gì được nữa? Chắc chắn là bởi vì tình yêu rồi!” Nói tới chỗ này, giống như là Nhạc Dương đột nhiên hiểu ra cái gì, nhìn Tiếu Bảo Bối, đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc, vẻ mặt bỉ ổi: “Cậu mau thành thật khai báo, cửa ải khó khăn của Tiếu Thị ngày hôm nay, có phải có người giúp cậu không?”
“Ừ. . .” Tiếu Bảo Bối không do dự, gật gật đầu. Nhưng mà không hiểu tại sao, bị Nhạc Dương nhìn như vậy, khuôn mặt cô có chút nóng bừng lên, cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt vậy.
“Oa! Thoạt nhìn cậu giống như đầu gỗ không ngờ cũng đào hoa ghê!” Thật ra, Nhạc Dương rất ít khi nhìn thấy Tiếu Bảo Bối lộ ra vẻ mặt xấu hổ như vậy.
Cho nên, cô nghe thấy những lời này của cô ấy liền đưa ra suy đoán.
Ai ngờ, vừa nghe cô nói như vậy, mặt của Tiếu Bảo Bối lại càng đỏ hơn.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Nhạc Dương, liền trở thành: “Gian tình bắn ra bốn phía nha!”
“Tiếu Bảo Bối, còn không mau thành thật khai báo! Người giúp cậu, có nói cậu lấy thân báo đáp các kiểu hay không!”
Nhạc Dương bắt đầu đùa giỡn, thì tuyệt đối nghiêm túc.
“Hay là, cậu đã lén lút trùm khăn tắm lăn qua lộn lại với người ta rồi?”
Càng nói thì càng nhắc tới đề tài nóng bỏng, khiến cho mặt của Tiếu Bảo Bối lập tức trở thành gan heo.
“Cậu đang nói đi đâu vậy!”
“Mình không có nói lung tung. Mình đang hỏi các cậu có cùng đắp một chiếc chăn, trần truồng nói chuyện phiếm không!” Nhạc Dương ép hỏi quả thật là toàn chủ đề nóng bỏng.
Thời đại này rồi, làm gì có chuyện đắp chăn rồi nói chuyện phiếm đơn thuần nữa chứ?
Ý của cô, đương nhiên là muốn hỏi tiến triển của người kia và Tiếu Bảo Bối rồi.
“Cậu . . .”
“Được rồi, không đùa cậu nữa! Thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!” Móng vuốt múp míp của Nhạc Dương vỗ vỗ lên ngực của Tiếu Bảo Bối, sức lực kia khiến cho Tiếu Bảo Bối thiếu chút nữa thì không thở nổi.
“Thật ra, anh ấy chính là . . .” Chính là Kiều Trác Phàm, cũng chính là người mà hôm hôn lễ của cô và Quý Xuyên không thành đã kéo anh tới làm chú rể thay thế.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn còn chưa nói hết, thì điện thoại của cô đã reo lên ầm ĩ. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“A lô? Kiều Trác Phàm?”
“Cục cưng, bây giờ có rảnh không? Hãy tới ‘Dạ Yến’ đi!” Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông rõ ràng mang theo sự trêu chọc. Trong giọng nói, mang theo sự dịu dàng, giống như chỉ một giây sau tan chảy thành nước.
Có thể nói, giọng nói như vậy không mấy phụ nữ có thể ngăn cản được ma lực của nó. Tiếu Bảo Bối cũng là một người trong đó. Nghe giọng nói của Kiều Trác Phàm, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên.
Điều này khiến cho Nhạc Dương ngồi ở bên cạnh nhìn vào càng kiên định cho rằng: Gian tình, chỗ nào cũng có!
Kết quả là, Nhạc Dương rất tò mò vội vàng ghé đầu lên phía trước, muốn nghe cho rõ ràng một chút, đến cùng là ai có thể khiến cho đầu gỗ toàn cơ bắp nhà bọn họ có thể ngượng ngùng như vậy.
Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương ghé đầu lên nghe lỏm, khuôn mặt rõ ràng đỏ ửng lên.
Cô biết rõ, Nhạc Dương đã phát hiện ra điều gì rồi.
“Có chuyện gì à?” Miễn cưỡng đẩy khuôn mặt béo ú của Nhạc Dương ra một chút, Tiếu Bảo Bối hỏi. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“Dù sao trong vòng hai mươi phút phải tới đó là được rồi!” Kiều Trác Phàm dịu dàng, lúc nào cũng thể hiện ra sự bá đạo và kiên quyết. Anh như vậy, khiến cho người ta không biết ranh giới cuối cùng của anh là ở chỗ nào.
“Nhưng mà . . .”
Tiếu Bảo Bối tính toán một chút. Bây giờ cô và Nhạc Dương đang ở quán cà phê, cách ‘Dạ yến’ khoảng mười lăm phút đi xe.
Bây giờ chạy đi, cộng thêm với thời gian lấy xe, cô không biết có bị trễ hay không.
“Bây giờ tôi có khả năng không tới được.”
“Anh mặc kệ. Tóm lại trong hai mươi phút mà em không chạy tới, đêm nay anh sẽ phải . . .”
Kiều Trác Phàm không tiếp tục nói hết câu, nhưng mà những lời này đã hù dọa Tiếu Bảo Bối không nhẹ.
“Tôi sẽ lập tức đi qua!” Nghĩ tới đêm đó Kiều Trác Phàm áp chế ở trên người, lầm lầm cắn khắp nơi trên người của cô, Tiếu Bảo Bối liền vừa thẹn vừa cáu.
Cô cũng không muốn phải trải qua một lần như vậy nữa, cho nên cúp điện thoại cô lập tức đứng dậy.
“Tiếu Bảo Bối, không phải bây giờ cậu định nói với mình, cậu định phủi mông chạy lấy người đấy chứ?” Móng vuốt béo múp của Nhạc Dương đặt lên đầu vai của Tiếu Bảo Bối, ngăn cản cô không cho đi.
“Bà cô già của tôi à, mình đảm bảo lần sau nhất định sẽ nói rõ ràng từng chi tiết cho cậu nghe, có được không? Bây giờ mình có chút việc gấp!” Nếu không chạy tới đó, đêm nay đừng nghĩ tới được ngủ yên thân.
“Thôi, nhìn cậu còn có chút hối cải, hôm nay mình sẽ tha cho cậu một mạng! Lần tới, nhớ đưa cả đối tượng gian tình của cậu theo, để cho mình xem xét! Nói cách khác . . .”
“Biết rồi, biết rồi! Bà cô già của tôi, nếu còn chưa đi nữa mình thực sự không kịp đâu!”
“Chuẩn tấu!” Nhạc Dương nhìn bộ dạng gấp gáp đầy lo lắng của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng cũng cho đi . . .
Buổi tối lúc Quý Xuyên về nhà, thì nhìn thấy Tiếu Vi đang ở trong căn hộ của anh ta và Tiếu Huyên.
Tiếu Vi mặc một thân quần áo hoa lệ, so với những đồ trang trí đơn giản trong căn nhà này, có chút không phù hợp.
Đương nhiên, không chỉ quần áo của Tiếu Vi không phù hợp, mà còn có cả ánh mắt ghét bỏ của bà ta nữa.
Thật ra, nếu như bà ta biết Tiếu Huyên muốn đi lãnh giấy đăng ký kết hôn với Quý Xuyên, bà ta nhất định sẽ ngăn cản.
Theo ý của bà ta, Quý Xuyên không hề xứng với Huyên Huyên nhà bọn họ, một chút cũng không xứng.
Nhưng mà trước mắt Quý Xuyên đang có mười lăm phần trăm cổ phần Tiếu Thị, nên Tiếu Vi mới không trực tiếp chia rẽ hai người bọn họ.
“Mẹ, mẹ không có chuyện gì làm hay sao mà quản cả chuyện này? Thu dọn một chút, chúng ta mở ra thôi!” Tiếu Huyên nhìn lướt qua Quý Xuyên vừa mới bước vào cửa, thấy anh không có ý định mở miệng, liền vội vàng khuyên mẹ của mình.
Cô ta biết rõ, mẹ mình không thích Quý Xuyên.
Nhưng mà cũng không sao, không phải mẹ mình muốn làm thân với Quý Xuyên sao?
“Huyên Huyên, con nhìn lại mình một chút xem con đang làm gì? Lúc con ở nhà, những chuyện như thế này mẹ đã từng bắt con làm bao giờ chưa?” Quả thật Tiếu Vi cũng nhìn ra được, vừa rồi Tiếu Huyên đã giải vậy cho Quý Xuyên, cho nên cơn tức kia càng tăng lên.
Nếu như không phải muốn hỏi thăm xem Tiếu Đằng đã nói gì với cậu ta, tại sao bà lại phải lặn lội đi tới cái phòng trọ bé xíu này chứ?
Nhìn đứa con gái bảo bối của mình ở trong căn phòng nhỏ như vậy, quả thực Tiếu Vi cảm thấy không đáng giá thay cho con gái.
“Mẹ, mẹ vào đây con có vài lời muốn nói với mẹ . . .” Tiếu Huyên nhìn thấy Tiếu Vi sắp giận dữ, dứt khoát lôi bà ta đi vào trong phòng ngủ.
Rất nhanh, trong phòng ngủ vang lên đoạn đối thoại.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy có được không?”
“Mẹ làm sao?”
“Con cầu xin mẹ đừng nói những chuyện không nên nói!”
“Mẹ đâu có nói chuyện không nên nói đâu? Huyên Huyên, con là đứa nhỏ mà mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, con lại chọn lấy một người như vậy?”
“Mẹ, Quý Xuyên có điểm nào không tốt?”
“Huyên Huyên, cậu ta có điểm nào tốt đây? Muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền!” Tiếu Vi rất tức giận, con gái bảo bối của bà ta sáng chói hơn Tiếu Bảo Bối. Vì sao Tiếu Bảo Bối có thể tìm được con rùa vàng là Kiều Trác Phàm làm chú rể. Mà Tiếu Huyên lại muốn gả cho loại người như Quý Xuyên?
Tiếu Vi không phải là không hiểu, lúc trước Quý Xuyên có thể đối xử tàn nhẫn với Tiếu Bảo Bối như vậy, thì sẽ có một ngày nào đó nó cũng có thể đối xử với con gái của bà như vậy!
“Huyên Huyên, con nhớ kỹ cho mẹ! Lúc ngủ cùng với cậu ta, con phải dùng biện pháp tránh thai thật cẩn thận cho mẹ!”
Tiếu Vi nói xong câu đó, liền vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Chờ lúc Tiếu Huyên đuổi theo thì mới phát hiện mẹ của cô ta đã rời đi. Mà Quý Xuyên, cũng đã sớm biến mất khỏi căn phòng này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả bàn thức ăn nóng hổi, dần dần nguội lạnh . . .
Cùng thời gian đó, tại một quán cà phê trong trung tâm thành phố - -
“Tiếu Bảo Bối, mình nghe Diệp Tử Hi nói sáng nay nguy cơ của Tiếu Thị đã được giải quyết?” Lúc Nhạc Dương vừa nghe thấy tin tức này, có chút líu lưỡi.
Bởi vì cô không biết là, tên khốn Quý Xuyên kia sao lại bỏ qua cơ hội đoạt quyền tốt như vậy. Còn cả đám thân thích nhà họ Tiếu kia nữa, không có một người nào là người tốt.
Muốn thoát thân khỏi đám người này, trên cơ bản là không thể nào. Cho nên ngày đó, cô mới phải đi cầu xin Diệp Tử Hi, hy vọng anh có mặt trong đại hội cổ đông của Tiếu Thị.
Có người thừa kế nhà họ Diệp làm chỗ dựa lưng cho Tiếu Đằng, Nhạc Dương cảm thấy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Nào ngờ, Diệp Tử Hi trở về liền gọi điện thoại cho cô, nói là không cần anh xuất hiện thì nguy cơ đã được giải quyết hết. Khiến cho Nhạc Dương kinh ngạc không thôi.
“Đều không sao cả rồi!” Nghĩ tới biểu hiện lúc đó của Kiều Trác Phàm, khóe miệng của Tiếu Bảo Bối không tự giác mà cong lên thoáng hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Quả thật cô không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn mà Kiều Trác Phàm lại có thể giải quyết giúp cô vấn đề lớn như vậy.
“Nhạc Dương, cậu nói xem có người giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn một cách vô điều kiện, cậu cảm thấy là vì cái gì?”
Tiếu Bảo Bối nghĩ tới tất cả những việc mà hôm nay Kiều Trác Phàm đã làm, đột nhiên hỏi Nhạc Dương
“Còn có thể là vì cái gì được nữa? Chắc chắn là bởi vì tình yêu rồi!” Nói tới chỗ này, giống như là Nhạc Dương đột nhiên hiểu ra cái gì, nhìn Tiếu Bảo Bối, đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc, vẻ mặt bỉ ổi: “Cậu mau thành thật khai báo, cửa ải khó khăn của Tiếu Thị ngày hôm nay, có phải có người giúp cậu không?”
“Ừ. . .” Tiếu Bảo Bối không do dự, gật gật đầu. Nhưng mà không hiểu tại sao, bị Nhạc Dương nhìn như vậy, khuôn mặt cô có chút nóng bừng lên, cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt vậy.
“Oa! Thoạt nhìn cậu giống như đầu gỗ không ngờ cũng đào hoa ghê!” Thật ra, Nhạc Dương rất ít khi nhìn thấy Tiếu Bảo Bối lộ ra vẻ mặt xấu hổ như vậy.
Cho nên, cô nghe thấy những lời này của cô ấy liền đưa ra suy đoán.
Ai ngờ, vừa nghe cô nói như vậy, mặt của Tiếu Bảo Bối lại càng đỏ hơn.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Nhạc Dương, liền trở thành: “Gian tình bắn ra bốn phía nha!”
“Tiếu Bảo Bối, còn không mau thành thật khai báo! Người giúp cậu, có nói cậu lấy thân báo đáp các kiểu hay không!”
Nhạc Dương bắt đầu đùa giỡn, thì tuyệt đối nghiêm túc.
“Hay là, cậu đã lén lút trùm khăn tắm lăn qua lộn lại với người ta rồi?”
Càng nói thì càng nhắc tới đề tài nóng bỏng, khiến cho mặt của Tiếu Bảo Bối lập tức trở thành gan heo.
“Cậu đang nói đi đâu vậy!”
“Mình không có nói lung tung. Mình đang hỏi các cậu có cùng đắp một chiếc chăn, trần truồng nói chuyện phiếm không!” Nhạc Dương ép hỏi quả thật là toàn chủ đề nóng bỏng.
Thời đại này rồi, làm gì có chuyện đắp chăn rồi nói chuyện phiếm đơn thuần nữa chứ?
Ý của cô, đương nhiên là muốn hỏi tiến triển của người kia và Tiếu Bảo Bối rồi.
“Cậu . . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, không đùa cậu nữa! Thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!” Móng vuốt múp míp của Nhạc Dương vỗ vỗ lên ngực của Tiếu Bảo Bối, sức lực kia khiến cho Tiếu Bảo Bối thiếu chút nữa thì không thở nổi.
“Thật ra, anh ấy chính là . . .” Chính là Kiều Trác Phàm, cũng chính là người mà hôm hôn lễ của cô và Quý Xuyên không thành đã kéo anh tới làm chú rể thay thế.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn còn chưa nói hết, thì điện thoại của cô đã reo lên ầm ĩ. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“A lô? Kiều Trác Phàm?”
“Cục cưng, bây giờ có rảnh không? Hãy tới ‘Dạ Yến’ đi!” Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông rõ ràng mang theo sự trêu chọc. Trong giọng nói, mang theo sự dịu dàng, giống như chỉ một giây sau tan chảy thành nước.
Có thể nói, giọng nói như vậy không mấy phụ nữ có thể ngăn cản được ma lực của nó. Tiếu Bảo Bối cũng là một người trong đó. Nghe giọng nói của Kiều Trác Phàm, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên.
Điều này khiến cho Nhạc Dương ngồi ở bên cạnh nhìn vào càng kiên định cho rằng: Gian tình, chỗ nào cũng có!
Kết quả là, Nhạc Dương rất tò mò vội vàng ghé đầu lên phía trước, muốn nghe cho rõ ràng một chút, đến cùng là ai có thể khiến cho đầu gỗ toàn cơ bắp nhà bọn họ có thể ngượng ngùng như vậy.
Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương ghé đầu lên nghe lỏm, khuôn mặt rõ ràng đỏ ửng lên.
Cô biết rõ, Nhạc Dương đã phát hiện ra điều gì rồi.
“Có chuyện gì à?” Miễn cưỡng đẩy khuôn mặt béo ú của Nhạc Dương ra một chút, Tiếu Bảo Bối hỏi. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“Dù sao trong vòng hai mươi phút phải tới đó là được rồi!” Kiều Trác Phàm dịu dàng, lúc nào cũng thể hiện ra sự bá đạo và kiên quyết. Anh như vậy, khiến cho người ta không biết ranh giới cuối cùng của anh là ở chỗ nào.
“Nhưng mà . . .”
Tiếu Bảo Bối tính toán một chút. Bây giờ cô và Nhạc Dương đang ở quán cà phê, cách ‘Dạ yến’ khoảng mười lăm phút đi xe.
Bây giờ chạy đi, cộng thêm với thời gian lấy xe, cô không biết có bị trễ hay không.
“Bây giờ tôi có khả năng không tới được.”
“Anh mặc kệ. Tóm lại trong hai mươi phút mà em không chạy tới, đêm nay anh sẽ phải . . .”
Kiều Trác Phàm không tiếp tục nói hết câu, nhưng mà những lời này đã hù dọa Tiếu Bảo Bối không nhẹ.
“Tôi sẽ lập tức đi qua!” Nghĩ tới đêm đó Kiều Trác Phàm áp chế ở trên người, lầm lầm cắn khắp nơi trên người của cô, Tiếu Bảo Bối liền vừa thẹn vừa cáu.
Cô cũng không muốn phải trải qua một lần như vậy nữa, cho nên cúp điện thoại cô lập tức đứng dậy.
“Tiếu Bảo Bối, không phải bây giờ cậu định nói với mình, cậu định phủi mông chạy lấy người đấy chứ?” Móng vuốt béo múp của Nhạc Dương đặt lên đầu vai của Tiếu Bảo Bối, ngăn cản cô không cho đi.
“Bà cô già của tôi à, mình đảm bảo lần sau nhất định sẽ nói rõ ràng từng chi tiết cho cậu nghe, có được không? Bây giờ mình có chút việc gấp!” Nếu không chạy tới đó, đêm nay đừng nghĩ tới được ngủ yên thân.
“Thôi, nhìn cậu còn có chút hối cải, hôm nay mình sẽ tha cho cậu một mạng! Lần tới, nhớ đưa cả đối tượng gian tình của cậu theo, để cho mình xem xét! Nói cách khác . . .”
“Biết rồi, biết rồi! Bà cô già của tôi, nếu còn chưa đi nữa mình thực sự không kịp đâu!”
“Chuẩn tấu!” Nhạc Dương nhìn bộ dạng gấp gáp đầy lo lắng của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng cũng cho đi . . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro