Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi
Chạy Trốn Liệu Có Thành?
Tiểu Mật Tiền
2024-07-03 13:57:41
Sáng ngày hôm đó, tôi thức dậy chuẩn bị cho công việc thu xếp hành lý của mình. Chuyến bay của tôi là 15 giờ chiều, từ giờ đến lúc đó còn rất nhiều thời gian. Nhưng vấn đề quan trọng là làm sao qua mặt được người làm trong nhà? Đang đúng lúc lấy va-li ra từ tủ quần áo, tiếng gõ cửa phòng vang lên. Tôi giật thót mình, vội vàng bỏ va-li lại vào trong tủ rồi chạy ra mở cửa. Trước mặt tôi là Tần Ngạn, mới sáng sớm sao anh ta lại đến tìm tôi?
“Có chuyện gì không?” - Tôi giả vờ ngạc nhiên, hỏi.
Anh đột nhiên tiến tới ôm lấy tôi, thủ thỉ bên tai: “Hôm nay tôi phải đi công tác, hai ngày nữa tôi sẽ về. Đến lúc đó tôi có chuyện muốn nói với em!”
Rốt cuộc là có chuyện gì đã sảy ra trong ba tháng gần đây? Chuyện gì có thể khiến cho Tần Ngạn thay đổi thái độ hoàn toàn với mình như thế? Tôi thừa nhận, đúng là tôi có chút rung động với anh ta nhưng tôi không thể nào ở bên anh ta được, tôi phải chạy trốn. Tôi gật nhẹ đầu, Tần Ngạn vẫn ôm tôi mà cười mỉm. Anh bỏ tôi ra, vén nhẹ tóc mái đang xõa trên trán tôi lên rồi “Chụt”, anh hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi có linh cảm chắc chắn rằng Tần Ngạn có một chút tình cảm với tôi rồi, nhưng mới ba tháng trước còn đe dọa tôi kia mà?
Anh quay người rời đi. Tôi mặc kệ đã có chuyện gì sảy ra với Tần Ngạn trong ba tháng đó, vì tôi biết, anh ta chỉ nhất thời “dịu dàng” được như vậy mà thôi. Tôi quay trở lại phòng, khóa trái cửa rồi lấy va-li ra, nhanh tay lấy hết quần áo từ trên móc xuống, không có thời gian để mà gấp cho gọn gàng đã nhét hết vào va-li. Không quên nhanh chân đi lại bàn trang điểm lấy những món đồ cần thiết, tránh cho có quá nhiều đồ làm chậm trễ.
Xong xuôi, chuyện quan trọng tiếp theo phải qua mặt được đám người làm của cái nhà này. Tôi mặc một bộ quần áo ở nhà, kéo va-li đi xuống dưới tầng. Thấy tôi, cô Trương ngạc nhiên hỏi:
“Thiếu phu nhân? Cô đem va-li đi đâu vậy?”
Tôi viện một cái cớ: “Hôm qua bạn cháu nhờ mua mấy bộ đồ, mà nhiều quá nên cháu bỏ vào va-li. Lát bạn cháu sẽ đến cổng đón cháu qua nhà chơi một lát, lát cháu sẽ quay về!”
Thấy tôi mặc bộ đồ bình thường, cô Trương nghĩ tôi chắc chắn sẽ chẳng đi xa đâu, thế là thành công qua mặt được cô ấy. Tôi kéo va-li ra đến cổng, xe ta-xi do tôi gọi trước đã tới nơi, dừng ngay trước mặt tôi. Tôi vội vã bỏ va-li vào trong cốp xe, nhanh chóng lên xe đi thẳng đến sân bay. Vì chuyện diễn ra hơi quá suôn sẻ, suôn sẻ hơn trong tưởng tượng của tôi thì phải? Tôi cứ lo lắng thấp thỏm. Từ giờ đến lúc máy bay khởi hành còn hơn 5 tiếng nữa, trong lòng cứ bồn chồn không yên.
Đến sân bay, tôi ngồi bên khu vực chờ. Một người phụ nữ đi lại ngồi ngay bên cạnh tôi, theo bản năng tôi liếc lấy một cái.
“Mẹ?” - Tôi ngạc nhiên.
Nghe tiếng tôi, mẹ quay đầu qua nhìn.
“Tiểu Cẩn? Con làm gì ở đây?”
Không hẹn mà gặp, tôi chột dạ nhìn mẹ.
“Con có công việc!”
Bà im lặng một lúc.
“Tần Ngạn đối xử có tốt với con không?” - Mẹ hỏi.
Tôi nói dối bà: “Tốt ạ!”
Chỉ vì không muốn mẹ lo lắng thôi. Tôi chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
“Mẹ! Sao lúc mẹ gọi hỏi con đó, mẹ biết nhiều thông tin của Tần Ngạn thế?” (Xem lại chương 3)
Mẹ nhìn tôi, nói: “Có gì đâu! Mẹ với mẹ cậu ta là bạn mà? Với lại cậu ta cũng nổi tiếng với tài kinh doanh lắm!”
Thì ra là vậy, đang nói chuyện thì loa thông báo ở sân bay vang lên: "Các hành khách xin lưu ý, chuyến bay lúc… "
Mẹ vội đứng dậy, gấp rút tạm biệt tôi: “Lần sau mẹ nói chuyện với con sau nha!”
Nói rồi bà vội vã đi vào từ cổng dò kim loại. Tôi ngồi đợi cho đến lượt chuyến bay 15 giờ của mình.
Chuyện tưởng chừng như không thể lại sảy ra với tôi. Sau khi rời khỏi biệt thự được nửa tiếng, người giúp việc lên phòng tôi dọn dẹp. Vừa mới mở cửa đã thấy đồ đạc lộn xộn hết cả lên, tủ quần áo thì đang trong tình trạng mở toang hoang, bên trong không một bộ quần áo. Đến cả đồ dùng cá nhân cũng biến mất, thấy vậy giúp việc vội vã chạy nhanh xuống dưới tầng.
“Má Trương, thiếu phu nhân thu dọn hết đồ đạc rời đi rồi!”
Cô Trương hốt hoảng chạy ngay lại chỗ điện thoại bàn, bấm số gọi vào di động của Tần Ngạn.
Lúc này, anh đang ngồi trên xe đi đến thành phố lân cận công tác thì chuông điện thoại để bên cạnh vang lên, là số trong nhà.
“Có chuyện gì?”
Cô Trương nói vội vã: “Thiếu gia, thiếu phu nhân thu dọn hành lý và rời đi rồi!”
Vừa mới dứt lời, Tần Ngạn như sét đánh ngang tai, tức tốc nói to với Trần Úc đang lái xe phía trước.
“Quay về nhà!”
Trần Úc giật thót mình, vội phanh gấp lại rồi quay xe trở về. Mặt Tần Ngạn hằm hằm, cố hít thở đều vì cơn giận dữ. Vừa về tới nhà, anh xồng xộc sải nhanh bước vào trong. Đẩy “sầm” cánh cửa ra thật to, mấy người giúp việc sợ hãi cúi rạp người xuống. Cô Trương tiến lên hơi cúi đầu chào.
Tần Ngạn hít thở sâu, kìm nén cơn tức: “Cô ấy đi lúc nào?”
“Lúc gần 11 giờ thiếu phu nhân có xách theo va-li đi xuống, tôi có hỏi nhưng cô ấy bảo một người bạn nhờ cô ấy mua đồ, do nhiều quá nên cô ấy mới bỏ vào trong va-li. Với lại lúc đi thiếu phu nhân mặc một bộ đồ ở nhà rất bình thường, nên tôi nghĩ cô ấy không đi đâu xa được!” - Cô Trương đổ mồ hôi kể lại cho Tần Ngạn.
Anh quay người lại chỉ tay vào Trần Úc: “Lập tức phong tỏa cả thành phố này lại, đi tra định vị từ điện thoại Vạn Cẩn cho tôi!”
Trần Úc tức tốc chạy đi làm, Tần Ngạn đi lại sofa ngồi xuống, để tay lên trán. Anh phát điên cầm lấy cái cốc trên bàn ném mạnh xuống sàn, vỡ toang.
Lúc này, tại sân bay. Bây giờ đã là 14 giờ chiều, một tiếng nữa thôi là máy bay sẽ cất cánh rồi. Tôi ngồi chờ mòn cổ, chỉ cần một tiếng nữa thôi là có thể giải thoát.
Bên phía Tần Ngạn, Trần Úc tức tốc chạy vào báo cáo.
“Tần thiếu, thiếu phu nhân hiện đang ở sân bay XX, chúng tôi đã xâm nhập vào điện thoại của cô ấy, phát hiện trong điện thoại thiếu phu nhân có đặt vé máy bay đến Thâm Quyến từ ngày hôm kia, 15 giờ chiều nay máy bay sẽ cất cánh!”
“Thâm Quyến? Ha, vì muốn trốn tôi mà em lặn lội chạy xa đến thế à?”
Nói xong, Tần Ngạn vội vã đứng dậy đi thẳng vào con xe đậu trước cổng.
"Kêu vệ sĩ đến sân bay trước tránh lỡ giờ, bắt thiếu phu nhân về đây! Cô ấy không về thì trói lại ngay lập tức! " - Anh ra lệnh.
“Có chuyện gì không?” - Tôi giả vờ ngạc nhiên, hỏi.
Anh đột nhiên tiến tới ôm lấy tôi, thủ thỉ bên tai: “Hôm nay tôi phải đi công tác, hai ngày nữa tôi sẽ về. Đến lúc đó tôi có chuyện muốn nói với em!”
Rốt cuộc là có chuyện gì đã sảy ra trong ba tháng gần đây? Chuyện gì có thể khiến cho Tần Ngạn thay đổi thái độ hoàn toàn với mình như thế? Tôi thừa nhận, đúng là tôi có chút rung động với anh ta nhưng tôi không thể nào ở bên anh ta được, tôi phải chạy trốn. Tôi gật nhẹ đầu, Tần Ngạn vẫn ôm tôi mà cười mỉm. Anh bỏ tôi ra, vén nhẹ tóc mái đang xõa trên trán tôi lên rồi “Chụt”, anh hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi có linh cảm chắc chắn rằng Tần Ngạn có một chút tình cảm với tôi rồi, nhưng mới ba tháng trước còn đe dọa tôi kia mà?
Anh quay người rời đi. Tôi mặc kệ đã có chuyện gì sảy ra với Tần Ngạn trong ba tháng đó, vì tôi biết, anh ta chỉ nhất thời “dịu dàng” được như vậy mà thôi. Tôi quay trở lại phòng, khóa trái cửa rồi lấy va-li ra, nhanh tay lấy hết quần áo từ trên móc xuống, không có thời gian để mà gấp cho gọn gàng đã nhét hết vào va-li. Không quên nhanh chân đi lại bàn trang điểm lấy những món đồ cần thiết, tránh cho có quá nhiều đồ làm chậm trễ.
Xong xuôi, chuyện quan trọng tiếp theo phải qua mặt được đám người làm của cái nhà này. Tôi mặc một bộ quần áo ở nhà, kéo va-li đi xuống dưới tầng. Thấy tôi, cô Trương ngạc nhiên hỏi:
“Thiếu phu nhân? Cô đem va-li đi đâu vậy?”
Tôi viện một cái cớ: “Hôm qua bạn cháu nhờ mua mấy bộ đồ, mà nhiều quá nên cháu bỏ vào va-li. Lát bạn cháu sẽ đến cổng đón cháu qua nhà chơi một lát, lát cháu sẽ quay về!”
Thấy tôi mặc bộ đồ bình thường, cô Trương nghĩ tôi chắc chắn sẽ chẳng đi xa đâu, thế là thành công qua mặt được cô ấy. Tôi kéo va-li ra đến cổng, xe ta-xi do tôi gọi trước đã tới nơi, dừng ngay trước mặt tôi. Tôi vội vã bỏ va-li vào trong cốp xe, nhanh chóng lên xe đi thẳng đến sân bay. Vì chuyện diễn ra hơi quá suôn sẻ, suôn sẻ hơn trong tưởng tượng của tôi thì phải? Tôi cứ lo lắng thấp thỏm. Từ giờ đến lúc máy bay khởi hành còn hơn 5 tiếng nữa, trong lòng cứ bồn chồn không yên.
Đến sân bay, tôi ngồi bên khu vực chờ. Một người phụ nữ đi lại ngồi ngay bên cạnh tôi, theo bản năng tôi liếc lấy một cái.
“Mẹ?” - Tôi ngạc nhiên.
Nghe tiếng tôi, mẹ quay đầu qua nhìn.
“Tiểu Cẩn? Con làm gì ở đây?”
Không hẹn mà gặp, tôi chột dạ nhìn mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con có công việc!”
Bà im lặng một lúc.
“Tần Ngạn đối xử có tốt với con không?” - Mẹ hỏi.
Tôi nói dối bà: “Tốt ạ!”
Chỉ vì không muốn mẹ lo lắng thôi. Tôi chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
“Mẹ! Sao lúc mẹ gọi hỏi con đó, mẹ biết nhiều thông tin của Tần Ngạn thế?” (Xem lại chương 3)
Mẹ nhìn tôi, nói: “Có gì đâu! Mẹ với mẹ cậu ta là bạn mà? Với lại cậu ta cũng nổi tiếng với tài kinh doanh lắm!”
Thì ra là vậy, đang nói chuyện thì loa thông báo ở sân bay vang lên: "Các hành khách xin lưu ý, chuyến bay lúc… "
Mẹ vội đứng dậy, gấp rút tạm biệt tôi: “Lần sau mẹ nói chuyện với con sau nha!”
Nói rồi bà vội vã đi vào từ cổng dò kim loại. Tôi ngồi đợi cho đến lượt chuyến bay 15 giờ của mình.
Chuyện tưởng chừng như không thể lại sảy ra với tôi. Sau khi rời khỏi biệt thự được nửa tiếng, người giúp việc lên phòng tôi dọn dẹp. Vừa mới mở cửa đã thấy đồ đạc lộn xộn hết cả lên, tủ quần áo thì đang trong tình trạng mở toang hoang, bên trong không một bộ quần áo. Đến cả đồ dùng cá nhân cũng biến mất, thấy vậy giúp việc vội vã chạy nhanh xuống dưới tầng.
“Má Trương, thiếu phu nhân thu dọn hết đồ đạc rời đi rồi!”
Cô Trương hốt hoảng chạy ngay lại chỗ điện thoại bàn, bấm số gọi vào di động của Tần Ngạn.
Lúc này, anh đang ngồi trên xe đi đến thành phố lân cận công tác thì chuông điện thoại để bên cạnh vang lên, là số trong nhà.
“Có chuyện gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Trương nói vội vã: “Thiếu gia, thiếu phu nhân thu dọn hành lý và rời đi rồi!”
Vừa mới dứt lời, Tần Ngạn như sét đánh ngang tai, tức tốc nói to với Trần Úc đang lái xe phía trước.
“Quay về nhà!”
Trần Úc giật thót mình, vội phanh gấp lại rồi quay xe trở về. Mặt Tần Ngạn hằm hằm, cố hít thở đều vì cơn giận dữ. Vừa về tới nhà, anh xồng xộc sải nhanh bước vào trong. Đẩy “sầm” cánh cửa ra thật to, mấy người giúp việc sợ hãi cúi rạp người xuống. Cô Trương tiến lên hơi cúi đầu chào.
Tần Ngạn hít thở sâu, kìm nén cơn tức: “Cô ấy đi lúc nào?”
“Lúc gần 11 giờ thiếu phu nhân có xách theo va-li đi xuống, tôi có hỏi nhưng cô ấy bảo một người bạn nhờ cô ấy mua đồ, do nhiều quá nên cô ấy mới bỏ vào trong va-li. Với lại lúc đi thiếu phu nhân mặc một bộ đồ ở nhà rất bình thường, nên tôi nghĩ cô ấy không đi đâu xa được!” - Cô Trương đổ mồ hôi kể lại cho Tần Ngạn.
Anh quay người lại chỉ tay vào Trần Úc: “Lập tức phong tỏa cả thành phố này lại, đi tra định vị từ điện thoại Vạn Cẩn cho tôi!”
Trần Úc tức tốc chạy đi làm, Tần Ngạn đi lại sofa ngồi xuống, để tay lên trán. Anh phát điên cầm lấy cái cốc trên bàn ném mạnh xuống sàn, vỡ toang.
Lúc này, tại sân bay. Bây giờ đã là 14 giờ chiều, một tiếng nữa thôi là máy bay sẽ cất cánh rồi. Tôi ngồi chờ mòn cổ, chỉ cần một tiếng nữa thôi là có thể giải thoát.
Bên phía Tần Ngạn, Trần Úc tức tốc chạy vào báo cáo.
“Tần thiếu, thiếu phu nhân hiện đang ở sân bay XX, chúng tôi đã xâm nhập vào điện thoại của cô ấy, phát hiện trong điện thoại thiếu phu nhân có đặt vé máy bay đến Thâm Quyến từ ngày hôm kia, 15 giờ chiều nay máy bay sẽ cất cánh!”
“Thâm Quyến? Ha, vì muốn trốn tôi mà em lặn lội chạy xa đến thế à?”
Nói xong, Tần Ngạn vội vã đứng dậy đi thẳng vào con xe đậu trước cổng.
"Kêu vệ sĩ đến sân bay trước tránh lỡ giờ, bắt thiếu phu nhân về đây! Cô ấy không về thì trói lại ngay lập tức! " - Anh ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro