Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Giả Vờ Liệt Chân

Tiểu Mật Tiền

2024-07-03 13:57:41

Sáng ngày hôm sau.

Tôi mơ màng thức giấc, thật không ngờ tôi đã thiếp đi trên giường của Tần Ngạn sau cuộc vật lộn chiều tối hôm qua. Thấy Tần Ngạn còn đang ngủ, tôi len lén cúi người xuống lấy quần áo đang nằm dưới sàn rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh sửa soạn lại. Sau khi xong, tôi lén nhìn ra thấy Tần Ngạn vẫn còn đang say giấc liền rón rén mở cửa bước ra khỏi phòng. Sau khi xác nhận là tôi đã rời đi, anh hé mở mắt cười nhẹ một cái.

Tôi quay trở về phòng, tắm rửa thay một bộ đồ mới để đến công ty. Chợt nhớ ra, tôi lại kệ bàn bên cạnh giường, mở ngăn kéo ra lấy một vỉ thuốc. Là thuốc tránh thai, tôi lấy liền 2 viên cho vào miệng uống. Tôi biết chắc chắn rằng kiểu gì tôi và Tần Ngạn cũng sẽ làm chuyện vợ chồng nên làm mà thôi nên đã chuẩn bị từ trước, tôi cất vỉ thuốc lại bên dưới cuốn sách trong ngăn tủ, tránh cho người giúp việc phát hiện ra.

Xong xuôi, tôi cầm lấy túi xách rời khỏi phòng, đi đến công ty. Vừa đến nơi đã thấy nhân viên ở quầy lễ tân tụ lại một chỗ bàn tán rất xôn xao, tôi đi lại gõ ngón tay lên bàn. Nghe thấy tiếng động, đám nhân viên giật mình quay lại.

“Thư ký Vạn!” - Họ cúi đầu chào trong lo lắng.

Tôi nghiêm giọng hỏi: “Đang trong giờ làm mà các cô làm gì đó?”

Một cô nhân viên đáp lời: “Dạ, chúng tôi nghe nói Tổng giám đốc Tần hôm nay đã đến công ty bắt đầu làm việc nên chúng tôi mới…”

Cô ta ngập ngừng, tôi thắc mắc hỏi: “Tổng giám đốc Tần? Tần Tự Dược sao?”

“Vâng!”

“Quay lại làm việc đi!”

Tôi đi vào thang máy, ấn nút lên tầng 25, văn phòng phó chủ tịch.

Ting - thang máy mở ra,vừa bước ra tôi đã thấy cửa văn phòng Tần Ngạn mở toang liền nhanh chân đi lại.

“Anh làm gì ở đây?” - Tôi lên tiếng.

Trước mắt tôi là Tần Tự Dược, hắn ta ngồi trên xe lăn, tay thì cầm tập tài liệu lật đi lật lại. Thấy tôi, hắn ném tài liệu xuống bàn.

“Em dâu đến sớm nhỉ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi đi lại, lấy trong túi xách ra lọ xịt khử trùng rồi xịt lên bìa tập tài liệu, không quên xịt xung quanh gần chỗ Tần Tự Dược.

“Cô làm gì vậy?”

“Khử trùng!”

Mặt hắn tái đi, nắm lấy cổ tay tôi.

“Em dâu đúng là người thú vị nhỉ?”

Tôi giật tay ra, đặt lọ thuốc khử trùng lên bàn.

“Ai cho anh vào đây?”

Tần Tự Dược cười gian: “Chỉ vào xem thôi mà? Không nghiêm trọng hóa vấn đề chứ?”

“Tần Ngạn không thích người lạ vào phòng, nhất là không thích bị người lạ đụng vào đồ của mình. Bây giờ anh đi ra được rồi chứ?” - Tôi nghiêm túc nói.

Tôi quay lại sắp xếp lại tài liệu để trên bàn, đột nhiên một lực đẩy khiến tôi va vào tường kính ngay cạnh bàn làm việc của Tần Ngạn. Tần Tự Dược đứng đó ép sát tôi.

“Anh giả què đấy à?”

Thì ra ngồi xe lăn là để giả què, xem ra tôi đã quá xem thường người này rồi.

“Tôi đâu có nói là chân tôi không đi được? Chỉ là ngồi xe lăn nhiều năm nên lưu luyến thôi?”

“Tránh ra!” - Tôi lạnh lùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Tự Dược nâng cằm tôi lên: “Em dâu nóng tính thật đấy!”

Vừa mới dứt lời, tiếng Tần Ngạn từ ngoài cửa vọng vào.

“Đặc sắc nhỉ?”

Anh đứng ngay trước cửa, Tần Tự Dược giật mình quay đầu lại. Tôi nhân cơ hội thoát được, liền chạy lại chỗ Tần Ngạn.

“Diễn làm người què tốt lắm đó anh trai, cả tôi cũng tưởng thật!” - Tần Ngạn lên tiếng.

Tần Tự Dược lập tức đáp lời: “Tôi cũng đâu có nói là tôi què đúng không?”

“Cút được rồi chứ?” - Tần Ngạn nghiêng đầu.

Hắn nhún vai một cái rồi đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nhìn tôi vẫy tay chào.

Tần Ngạn liếc mắt xuống nhìn, đưa tay lên nâng lấy cằm tôi rồi dùng ngón tay miết mạnh.

“Đau! Anh làm gì vậy?”

“Xóa dấu vết của thằng đó!”

Tôi vờ như không nghe thấy, đi lại bàn làm việc của tôi ngồi, lấy cuốn sách che mặt lại. Tôi nằm dài xuống bàn, đầu quay qua thì thấy tấm ảnh của mẹ Tần Ngạn được đặt ngay đó, sao nó lại nằm ở đây? Không phải thường ngày đều để ngay ngắn ở bàn làm việc của Tần Ngạn sao? Chắc do nhân viên vệ sinh quét dọn xong để nhầm. Ngay lúc đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Hi Vi bước từ ngoài vào.

“A Ngạn… Vạn Cẩn cũng ở đây sao?” - Cô ta gọi Tần Ngạn còn chưa dứt câu thì đã chú ý đến sự hiện diện của tôi. Tôi gật đầu chào một cái.

Từ lúc quen Tiêu Hi Vi đến giờ chưa từng nhìn thật rõ mặt cô ta một lần nào cả, sao giờ lại hiện lên cái cảm giác như thấy khuôn mặt của cô ta quen quá nhỉ? Lần trước là đôi mắt rất quen thuộc, lần này lại là khuôn mặt? Hình như lần trước trong phòng ngủ của Tần Ngạn cũng có cảm giác y hệt.(Đọc lại chương 4 và chương 13)

Tôi giật mình, quay mặt qua nhìn tấm ảnh của mẹ Tần Ngạn đang đặt trên bàn. Khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh với Tiêu Hi Vi giống nhau đến khó tưởng, trừ mái tóc đen dài của người phụ nữ trong ảnh ra thì chỗ nào trên khuôn mặt Tiêu Hi Vi cũng giống y như đúc mẹ Tần Ngạn. Nhưng sao lần đầu gặp cô ta tôi lại thấy đôi mắt đó rất quen nhỉ? Trước đó tôi đã gặp hoặc thấy ảnh của mẹ Tần Ngạn bao giờ đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Số ký tự: 0