Quá khứ của Lưu...
2024-12-29 18:49:28
Rất nhanh chóng đội mật thám đã gửi trả thông tin. Một bộ hồ sơ với năm đến sáu tờ giấy a tư, được đánh đầy chữ đen kín cả hai mặt. Trên đó là nơi sinh ra, nơi lớn lên, còn có cả sở thích và những chi tiết không quan trọng, tất cả đều được liệt kê, ghi chép đầy đủ.
Vương Cảnh Nghi hiếu kỳ lập tức mở ra xem. Đầu tiên anh xem qua về lai lịch, danh tính của Tư Mỹ. Đọc sơ qua một lược hết hai mặt tờ giấy, anh đã hiểu rõ được thân phận của cô.
Lưu Tư Mỹ vốn không phải con nhà trâm anh thế phiệt. Cũng không có ai chống lưng hay nâng đỡ. Cô cơ bản chỉ là một người có xuất thân bình thường. Ba mẹ ruột là người ở tầng lớp trung lưu. Cả gia đình gồm có bốn thành viên. Ba, mẹ, anh trai và Tư Mỹ.
Khi Lưu Tư Mỹ lên năm tuổi, vào một ngày lễ mùa đông, khí trời se lạnh, dự báo thời tiết đoán là tuyết sẽ không rơi hoặc rơi không đáng kể. Cả gia đình Lưu Tư Mỹ quyết định lên kế hoạch cho một chuyến đi du lịch xa. Họ đã có những giờ tươi đẹp bên cạnh nhau, hạnh phúc và sum vầy từng phút giây.
Đến buổi tối cùng ngày, cả gia đình đang trên đường quay trở về thành phố mà họ sinh sống. Một sự cố ngoài ý muốn xảy ra, dự báo thời tiết đã đưa thông tin sai. Một trận bão tuyết dữ dội kéo đến, trên cung đường ngoằn ngoèo, hẻo lảnh. Không có một ai di chuyển ngoại trừ gia đình họ.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, phủ trắng cả cung đường, chiếc xe không thể tiếp tục di chuyển, chỉ có thể án binh bất động tại chỗ. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua từng cơn, khiến người trong xe run lên bần bật. Cả gia đình phải ôm lấy nhau để tự sưởi ấm.
Cơn bão tuyết kéo dài suốt ba giờ đồng hồ mới trở nên dịu lại. Con đường trắng xóa khiến xe không thể lăn bánh. Đoạn đường bị băng tuyết phong ấn hoàn toàn. Người ở bên trong xe dường như cũng sắp đóng băng đến nơi. Lúc này mẹ ôm lấy Tư Mỹ, ba ôm lấy anh trai. Cả bốn người run cầm cập, hơi thở cũng dần trở nên khổ sở.
Nhận biết khả năng thoát khỏi và sống sót dường như bằng không. Ba mẹ quyết định nhường hi vọng sống còn lại cho hai đứa trẻ con. Họ cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, choàng lên giữ ấm cho hai đứa con thân yêu. Trên xe có bất cứ thứ gì làm bằng vải đều dùng để phủ lên người hai đứa trẻ. Tìm kiếm hết trong tất cả số balo mang theo, còn bao nhiêu thức ăn đều dúi vào người bọn chúng.
Sau đó ôm chặt lấy hai đứa trẻ, mặc cho bọn chúng khóc lóc ỉ oi, có vùng vẫy chống đối đến đâu đều vô dụng. Cứ như vậy, ba mẹ Lưu Tư Mỹ qua đời trong trạng thái môi nở nụ cười. Có lẽ họ đã rất vui khi bảo vệ được hai đứa con yêu quý của mình.
Nhờ sự hi sinh cao cả đó, mà hai anh em Tư Mỹ chịu đựng được cái lạnh thấu xương thêm vài giờ nữa. Đến khi trời sáng, những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu rọi xuống. Sau một đêm kinh hoàng khi mọi thứ tốt đẹp nhất đều đã biến mất. Hai anh em đã rất kiên cường khi chống chọi với cái lạnh chết chốc.
Không khí bên ngoài mỗi lúc một ấm dần lên, tuyết cũng đang tan dần. Thấy đứa em bắt đầu thở gấp, người anh sợ hãi. Ba mẹ đã mất rồi, không thể mất thêm đứa em này nữa. Quyết định tự mình đi tìm người đến giúp đỡ. Người anh mò mẫn tìm lối đi trong đống tuyết trắng xóa. Rồi không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi. Từ đó bật vô âm tín, không ai có thể tìm thấy thi thể. Không biết anh còn sống hay đã chết.
Sau khi người anh rời đi không lâu, Tư Mỹ ở trong xe đã quá mệt mỏi, nằm co rúm ở đó mà ngất đi. Đến khoảng giữa trưa, khi không khí đã đạt đến độ nóng cực điểm của mùa đông. Cung đường bắt đầu được thông xe trở lại. Người ta mới tìm thấy thi thể của ba mẹ Tư Mỹ, đồng thời đưa cô đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Sau tám giờ cấp cứu và hồi sức, Tư Mỹ tạm thời đã giữ được tín mạng. Nhưng sự mất mát là quá lớn, chỉ sau một đêm trong trận bão tuyết. Cô đã mất đi gia đình của mình, mất đi niềm vui tinh thần cũng như là động lực để tiếp tục sống. Nếu không có bác sĩ và những người thiện nguyện trấn an, có lẽ cuộc sống của cô đã dừng lại ở giây phút đó.
Hơn một tuần nằm ở bệnh viện, cuối cùng Tư Mỹ cũng khoẻ trở lại. Nhưng bắt đầu từ đây, cô đã trở thành trẻ mồ côi. Cảnh sát sắp xếp cho cô vào sống trong cô nhi viện ở gần đó. Họ không thể để cô trở về ngôi nhà của mình ở thành phố quê hương, bởi vì cô còn quá nhỏ, không thể tự chăm sóc cho bản thân.
Mọi người trong cô nhi viện đều thân thiện và yêu thương cô gấp đôi những đứa trẻ khác, vì hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng điều đó không thể bù đắp bằng tình cảm thiêng liêng của gia đình. Đôi khi nhìn những đứa trẻ khác nhõng nhẽo với ba mẹ, cô lại bật khóc vì tủi thân.
Sống ở cô nhi viện đã được hơn một năm. Tư Mỹ dần quen với môi trường này, chấp nhận sự bạc bẽo của số phận.
Vương Cảnh Nghi hiếu kỳ lập tức mở ra xem. Đầu tiên anh xem qua về lai lịch, danh tính của Tư Mỹ. Đọc sơ qua một lược hết hai mặt tờ giấy, anh đã hiểu rõ được thân phận của cô.
Lưu Tư Mỹ vốn không phải con nhà trâm anh thế phiệt. Cũng không có ai chống lưng hay nâng đỡ. Cô cơ bản chỉ là một người có xuất thân bình thường. Ba mẹ ruột là người ở tầng lớp trung lưu. Cả gia đình gồm có bốn thành viên. Ba, mẹ, anh trai và Tư Mỹ.
Khi Lưu Tư Mỹ lên năm tuổi, vào một ngày lễ mùa đông, khí trời se lạnh, dự báo thời tiết đoán là tuyết sẽ không rơi hoặc rơi không đáng kể. Cả gia đình Lưu Tư Mỹ quyết định lên kế hoạch cho một chuyến đi du lịch xa. Họ đã có những giờ tươi đẹp bên cạnh nhau, hạnh phúc và sum vầy từng phút giây.
Đến buổi tối cùng ngày, cả gia đình đang trên đường quay trở về thành phố mà họ sinh sống. Một sự cố ngoài ý muốn xảy ra, dự báo thời tiết đã đưa thông tin sai. Một trận bão tuyết dữ dội kéo đến, trên cung đường ngoằn ngoèo, hẻo lảnh. Không có một ai di chuyển ngoại trừ gia đình họ.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, phủ trắng cả cung đường, chiếc xe không thể tiếp tục di chuyển, chỉ có thể án binh bất động tại chỗ. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua từng cơn, khiến người trong xe run lên bần bật. Cả gia đình phải ôm lấy nhau để tự sưởi ấm.
Cơn bão tuyết kéo dài suốt ba giờ đồng hồ mới trở nên dịu lại. Con đường trắng xóa khiến xe không thể lăn bánh. Đoạn đường bị băng tuyết phong ấn hoàn toàn. Người ở bên trong xe dường như cũng sắp đóng băng đến nơi. Lúc này mẹ ôm lấy Tư Mỹ, ba ôm lấy anh trai. Cả bốn người run cầm cập, hơi thở cũng dần trở nên khổ sở.
Nhận biết khả năng thoát khỏi và sống sót dường như bằng không. Ba mẹ quyết định nhường hi vọng sống còn lại cho hai đứa trẻ con. Họ cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, choàng lên giữ ấm cho hai đứa con thân yêu. Trên xe có bất cứ thứ gì làm bằng vải đều dùng để phủ lên người hai đứa trẻ. Tìm kiếm hết trong tất cả số balo mang theo, còn bao nhiêu thức ăn đều dúi vào người bọn chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó ôm chặt lấy hai đứa trẻ, mặc cho bọn chúng khóc lóc ỉ oi, có vùng vẫy chống đối đến đâu đều vô dụng. Cứ như vậy, ba mẹ Lưu Tư Mỹ qua đời trong trạng thái môi nở nụ cười. Có lẽ họ đã rất vui khi bảo vệ được hai đứa con yêu quý của mình.
Nhờ sự hi sinh cao cả đó, mà hai anh em Tư Mỹ chịu đựng được cái lạnh thấu xương thêm vài giờ nữa. Đến khi trời sáng, những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu rọi xuống. Sau một đêm kinh hoàng khi mọi thứ tốt đẹp nhất đều đã biến mất. Hai anh em đã rất kiên cường khi chống chọi với cái lạnh chết chốc.
Không khí bên ngoài mỗi lúc một ấm dần lên, tuyết cũng đang tan dần. Thấy đứa em bắt đầu thở gấp, người anh sợ hãi. Ba mẹ đã mất rồi, không thể mất thêm đứa em này nữa. Quyết định tự mình đi tìm người đến giúp đỡ. Người anh mò mẫn tìm lối đi trong đống tuyết trắng xóa. Rồi không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi. Từ đó bật vô âm tín, không ai có thể tìm thấy thi thể. Không biết anh còn sống hay đã chết.
Sau khi người anh rời đi không lâu, Tư Mỹ ở trong xe đã quá mệt mỏi, nằm co rúm ở đó mà ngất đi. Đến khoảng giữa trưa, khi không khí đã đạt đến độ nóng cực điểm của mùa đông. Cung đường bắt đầu được thông xe trở lại. Người ta mới tìm thấy thi thể của ba mẹ Tư Mỹ, đồng thời đưa cô đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Sau tám giờ cấp cứu và hồi sức, Tư Mỹ tạm thời đã giữ được tín mạng. Nhưng sự mất mát là quá lớn, chỉ sau một đêm trong trận bão tuyết. Cô đã mất đi gia đình của mình, mất đi niềm vui tinh thần cũng như là động lực để tiếp tục sống. Nếu không có bác sĩ và những người thiện nguyện trấn an, có lẽ cuộc sống của cô đã dừng lại ở giây phút đó.
Hơn một tuần nằm ở bệnh viện, cuối cùng Tư Mỹ cũng khoẻ trở lại. Nhưng bắt đầu từ đây, cô đã trở thành trẻ mồ côi. Cảnh sát sắp xếp cho cô vào sống trong cô nhi viện ở gần đó. Họ không thể để cô trở về ngôi nhà của mình ở thành phố quê hương, bởi vì cô còn quá nhỏ, không thể tự chăm sóc cho bản thân.
Mọi người trong cô nhi viện đều thân thiện và yêu thương cô gấp đôi những đứa trẻ khác, vì hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng điều đó không thể bù đắp bằng tình cảm thiêng liêng của gia đình. Đôi khi nhìn những đứa trẻ khác nhõng nhẽo với ba mẹ, cô lại bật khóc vì tủi thân.
Sống ở cô nhi viện đã được hơn một năm. Tư Mỹ dần quen với môi trường này, chấp nhận sự bạc bẽo của số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro