Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Quá khứ của Lưu...

2024-12-29 18:49:28

  Vương Cảnh Nghi đã đánh hơi được điều này. Anh không có ý định để cô rời đi một cách dễ dàng. Anh bò tới nắm lấy cổ tay cô giật ngược trở lại, khiến cô ngã sà vào lòng. Anh ôm chặt lấy cô mà thủ thỉ.

  - Lưu Tư Mỹ... đã có ai nói với cô là... làm việc đó vào buổi sáng sẽ rất tuyệt vời không?

  - Vậy anh có biết lạm dụng việc đó có thể khiến người khác tử vong không?

  - Hừm... miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa. Hôm nay tạm tha cho cô.

  Cảnh Nghi nhìn thấy dấu vết có thể làm minh chứng cho sự trong sạch của Tư Mỹ, vẫn đang bám trên ga giường. Anh cười khẩy trong sự thích thú. Trong suốt toàn bộ thành tích chơi gái, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được chạm vào một cô ngày thuần khiết thật sự.

  - Quả thật là người đấu giá không lừa dối tôi.

  - Vậy bây giờ tôi có thể rời khỏi dinh thự của anh được chưa?

  - Cô muốn đi ra bên ngoài chơi à?

  - Tôi muốn rời khỏi nhà của anh.

  - Ồ... hoá ra việc cô tự nguyện trao thân cho tôi là để nhanh chóng được thả đi sao?

  - Anh đã lấy được thứ mà anh muốn rồi.

  - Vậy cô nghĩ thứ đó đáng giá với tám trăm tỷ mà tôi đã bỏ ra sao? Tôi cho cái giá cao nhất là năm trăm tỷ, thì hiện tại cô vẫn còn nợ ba trăm tỷ cộng thêm khoảng chi phí cô sống ở dinh thự, ăn, mặc, sinh hoạt, thậm chí còn ngủ trên giường của tôi. Tổng cộng lại là năm trăm tỷ. Muốn rời đi thì đưa tiền chuột thân đầy đủ trước, sau đó muốn đi đâu thì đi.

  Tưởng rằng khi cho Cảnh Nghi chạm vào cơ thể, cô có thể rời khỏi dinh thự. Nhưng thật đáng buồn, anh ta vẫn chưa thấy cô nhàm chán, vẫn chưa muốn để cô rời đi. Nằm trên giường trầm ngâm cùng nét mặt rũ rượi, cô không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Lúc này Cảnh Nghi nằm ở bên cạnh lại cất giọng nói.

  - Cô đang nghĩ đến việc quay trở về nhà họ Lưu để xin tiền chuột mạng có đúng không? Vậy để tôi nói cho cô một tin buồn. Bọn họ đã cắt đứt liên quan với đứa con nuôi như cô rồi. Thân phận đại tiểu thư nhà họ Lưu không còn là của cô nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  - Làm sao anh biết việc này...

  - Ở cái thành phố A này, không có việc gì mà Vương Cảnh Nghi này không biết.

  Tư Mỹ từ một tháng trước đã bị xoá bỏ thân phận đại tiểu thư. Nhưng chính thức vào tuần trước cô mới bị đuổi ra khỏi nhà. Lý do vô cùng đơn giản, có một thiếu gia nhà tài phiệt muốn đến se duyên cùng em gái. Nhưng cả nhà họ Lưu, từ đầu đã ngầm xác định lương duyên cho em gái, gả vào dòng họ hào môn bật nhất của thành phố. Thiếu gia kia không quá giàu có, nên không được gia đình họ Lưu chấp thuận.

  Để giữ lại cổ phần của họ trong công ty. Bọn người Lưu gia đã lên kế hoạch cho Tư Mỹ giả làm em gái, kết hôn cùng thiếu gia kia. Nhưng thật khổ sở khi anh ta chỉ nhất kiến chung tình với một mình em gái. Tư Mỹ bị từ hôn ngay trên lễ đường, đã vậy thiếu gia còn hủy bỏ hết mối quan hệ với Lưu gia, rút toàn bộ cổ phần đã đầu tư, không bao giờ hợp tác trở lại.

  Mất đi một phần lớn kinh phí điều hành công ty. Nhà họ Lưu giận sôi sục, gán hết mọi tội lỗi lên người Tư Mỹ. Lưu gia nói cô là kẻ ăn bám không biết điều, không biết lấy lòng thiếu gia kia, để dẫn đến cớ sự như vậy, nên đã xoá tên cô ra khỏi gia phả, đẩy xuống làm người hầu trong gia đình.

  Đã xuống thân phận thấp rồi nhưng vẫn không được yên ổn. Em gái mất bệnh trầm cảm từ nhỏ, nay đã điều trị khỏi. Nhưng em ấy không hề thích Tư Mỹ, cũng chưa từng xem cô như một người chị. Ngược lại còn rất ghét, em gái đã cố tình đổ tội ăn cắp cho Tư Mỹ. Bằng cách lén bỏ sợi dây chuyền kim cương vào túi áo, sự việc bị phát hiện và không một ai trong cái nhà đó tin tưởng hay bênh vực. Cô trở thành kẻ trộm và chính thức bị đuổi khỏi nhà họ Lưu.

  Sau đó phiêu bạc không lâu thì gặp được Cảnh Nghi, nhưng cuộc đời cũng không khá hơn được bao nhiêu. Giờ đây cô chỉ muốn được sống một mình, có một công việc ổn định và không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với giới thượng lưu nữa. Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng đến vậy, năm trăm tỷ được Cảnh Nghi tính nợ đã trói buộc cuộc đời cô trong dinh thự này.

  - Không có đủ tiền để trả thì cô phải làm nô lệ tình dục của tôi, không có lựa chọn nào khác đâu. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không ngược đãi, chỉ cần ngoan ngoãn là được.

  - Được rồi... dù sao tôi cũng không còn đường khác để đi.

  - Tốt... cô nghĩ như vậy là rất tốt. Cô cảm thấy như thế nào khi gia đình họ Lưu, cô chị thì làm nô lệ tình dục, cô em thì làm nhân tình của tôi. Có phải thú vị lắm không?

  - Lưu Diệp Tiên là nhân tình của anh. Vậy có nghĩa thiếu gia hào môn mà họ nhắm đến chính là Vương Cảnh Nghi anh.

  - Cũng có thể, ở thành phố A này tôi là người giàu nhất còn gì? Nhưng cô yên tâm, tôi không cưới em gái cô đâu, cô ta chỉ là đồ chơi thôi. Tôi không bao giờ kết hôn với con gái nhà họ Lưu.

  - Tôi không quan tâm chuyện của nhà họ Lưu hay Diệp Tiên nữa. Tôi và họ không có mối quan hệ gì.

  - Hừm...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Số ký tự: 0