Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Quá khứ của Lưu...

2024-12-29 18:49:28

  Đây không phải lần đầu tiên Tiếu Tiếu có những hành động như thế, mà đã rất nhiều lần xảy ra. Tư Mỹ bôn ba đối mặt với cuộc sống khắt nghiệt từ bé, nên có thể hiểu được việc càng nhịn thì người khác càng làm tới. Cô định chạy đến hai mặt một lời, phân trần cho rõ ràng mọi việc.

  Nhưng dì Đinh lại khuyên ngăn, dì Đinh không muốn cô làm lớn chuyện. Bởi một khi chuyện trong nhà kinh động đến Cảnh Nghi, Tiếu Tiếu sẽ rất khó sống sót ở đây. Tư Mỹ lương thiện quyết định không truy cứu, lựa chọn tha thứ. Cô bỏ lên lầu mà không nói lời nào trong sự hả hê của Tiếu Tiếu.

  Không lâu sau đó, xe của Vương Cảnh Nghi về đến. Cả dì Đinh và Tiếu Tiếu đều bất ngờ vì hôm nay anh về nhà rất sớm. Thấy anh về, dì Đinh vội vàng trưng bày các món ăn lên bàn, chuẩn bị phục vụ bữa tối cho thiếu gia.

  Vương Cảnh Nghi bước vào nhà không nói lời nào, lập tức đi thẳng lên tầng hai. Lúc này Tư Mỹ đang ở trong phòng tắm, cô nằm trong bồn tắm nhắm mắt và suy tư về cuộc sống. Biết được điều này, Cảnh Nghi thích thú mở cửa xông vào bên trong.

  Lưu Tư Mỹ nhìn thấy anh thì thất kinh hồn vía. Với vẻ mặt vừa hoang mang vừa sợ hãi, cô vội vàng đưa tay lấy chiếc khăn tắm, nhưng không kịp nữa rồi. Vương Cảnh Nghi đã đoán được điều đó và đi trước cô một bước. Anh ta cầm lấy khăn tắm rồi quăng vào một góc, khiến Tư Mỹ không tài nào trườn người đến được.

  - Đứng lên... đi đến đó mà lấy...

  Tư Mỹ nhìn anh với ánh mắt không vui, bây giờ cô không muốn lấy chiếc khăn tắm nữa, cô chỉ muốn lấy quần áo mặc vào và rời khỏi đây ngay lập tức.

  - Anh muốn cái gì thì đợi sau khi dùng bữa có được không? Bây giờ tôi rất đói.

  - Được... càng tốt. Như vậy món ăn được ăn no rồi sẽ có rất nhiều năng lượng.

Vương Cảnh Nghi nhìn cô đang khỏa thân trong bồn tắm, với ánh mắt thèm thuồng, rồi ngoay ngoắc bỏ đi. Một lúc sau, Tư Mỹ di chuyển xuống phòng ăn, vừa đến nơi đã nhìn thấy Cảnh Nghi mặc chiếc áo choàng màu đỏ rượu, mái tóc ướt làm tăng thêm sự quyến rũ. Anh ta cũng vừa tắm rửa xong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  - Cô chỉ có thay quần áo mà cũng lâu đến vậy sao? Cần gì phải ăn mặc cho kín, trước sau gì thì quần áo cũng chẳng còn trên người.

  - Tôi sợ bị cảm lạnh.

  - Hừm... tùy cô, mau ăn đi...

  Sau khi ăn xong, Cảnh Nghi đi lên tầng hai trước. Còn Tư Mỹ ở lại phụ dì Đinh dọn dẹp. Một lúc sau cô cũng đi lên tầng hai. Lúc này Cảnh Nghi đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn thấy cô bước vào, anh lập tức đóng sách lại rồi nhìn cô với ánh mắt sáng rực.

  - Chịu lên rồi à? Tôi tưởng cô trốn ở dưới luôn chứ?

  - Tôi biết mình phải làm gì.

  - Biết rồi thì mau làm đi, tôi vẫn đang đợi đây.

  - Anh tắt đèn...

  - Tôi thích để đèn sáng...

  Lưu Tư Mỹ không thích điều này, nhưng vẫn miễn cưỡng làm. Cô chậm rãi cởi bỏ quần áo xuống. Nhưng chiếc váy đang mặc lại có dây kéo phía sau lưng, tay cô không tài nào kéo xuống được. Loay hoay mãi vẫn không cởi được. Cảnh Nghi không có quá nhiều kiên nhẫn cho việc này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Anh bắt đầu nhíu mày ra vẻ khó chịu, rồi không nói trước, đột nhiên bước đến ôm lấy Tư Mỹ quăng lên giường. Thẳng tay dùng lực xé rách chiếc váy.

  - Cái váy khó cởi như vậy, chi bằng để tôi xé luôn cho nhanh.

  Sau đó Vương Cảnh Nghi điên cuồng lao vào Tư Mỹ. Dùng tay lượn khắp cơ thể, không để bàn tay bỏ sót bất kỳ vị trí nào. Anh nhìn cô bằng ánh mắt khao khát, rồi tấn công bằng những nụ hôn sâu đến ngạt thở. Sự thô bạo càng tăng lên khi anh trói tay cô lại. Cô với gương mặt cam chịu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên để né tránh.

  Khi chế độ sinh lý bật lên đến đỉnh điểm, Cảnh Nghi không thể chần chừ lâu hơn nữa. Anh chiếm lấy thứ mà anh muốn có, đoạt lấy nó một cách triệt để. Nhìn thấy Tư Mỹ ở bên dưới đang thở dốc, anh càng tăng thêm sự hưng phấn. Mỗi lúc một dồn dập hơn, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.

  Đã hơn hai giờ trôi qua, Vương Cảnh Nghi vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, năng lượng vẫn còn tràn đầy, chưa thấy có sự kiệt quệ. Nhưng Lưu Tư Mỹ thì khác, cô mệt mỏi đau đớn đến mức không còn sức để kêu, rồi ngất lịm đi lúc nào không hay.

  Đến khi Lưu Tư Mỹ nằm im không còn phản kháng, Vương Cảnh Nghi mới chịu buông tha. Nhưng cơ thể anh ta khoẻ mạnh như vậy, thật sự là vẫn chưa thỏa mãn.

  - Tôi đã bảo cô ăn nhiều vào rồi mà. Còn đang vui thì lại ngất đi, đúng là làm mất hứng.

...----------------...

  Sáng hôm sau Lưu Tư Mỹ tỉnh dậy trong trạng thái cả cơ thể đều ê ẩm, các khớp xương thì uể oải, cơ bắp thì đau nhức. Da thịt từ phần cổ đến ngực, kể cả phía sau gáy đều chi chít những vết đỏ. Đêm qua đúng là một đêm kinh hoàng.

  Cô nhìn sang bên cạnh, Vương Cảnh Nghi vẫn còn đang ngủ say. Anh ta có vẻ rất thoải mái, không mệt mỏi gì sau khi đã hành hạ người khác gần như cả đêm. Lưu Tư Mỹ định rời khỏi giường trước, cô khổ sở chịu đựng sự đau nhối ở phần hông, bỏ hai chân xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Số ký tự: 0