Ra mắt tổ chức...
2024-12-29 18:49:28
Về phần Cảnh Nghi, anh nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt được, cô gái có tên Châu Giai Ý kia. Hơn nữa đã biết quá rõ tính toán của bọn họ, điều đó càng làm Cảnh Nghi chán ghét hơn.
Ông chú càng nói tốt về Giai Ý, Cảnh Nghi càng bực tức hơn. Anh lấy ra hai tờ giấy bìa cứng, đó là giấy kết hôn vừa làm xong của hai người, quăng lên giữa bàn.
- Các người nói... tôi chỉ cần kết hôn là được, không phải sao? Bây giờ giấy kết hôn đã có đầy đủ, các người lại không hài lòng. Rốt cuộc thì các người muốn gì?
- Cảnh Nghi... con qua lại với phụ nữ bên ngoài thì chú không nói, nhưng con lại còn kết hôn rồi dẫn về tổ chức như thế. Nhỡ đâu đó là công an ngầm giả dạng, trà trộn vào tổ chức thì... chúng ta phải làm sao?
- Việc đó chú không cần lo, tôi đã điều tra qua lai lịch của cô ta trước rồi. Từ trước đến nay, Cảnh Nghi này làm việc chưa bao giờ có sai sót.
- Cảnh Nghi... dù thế nào đi nữa, chú vẫn không đồng ý.
Ông chú Vương Giả tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng. Nhưng không thể làm gì được nữa, bởi vì giấy kết hôn đã có, gạo đã nấu chín. Bây giờ ông có đồng ý hay không, không còn quan trọng. Ông dùng tay đấm mạnh xuống bàn, để bày tỏ sự tức giận của mình.
Vốn dĩ ông không nghĩ, Cảnh Nghi sẽ có gan kết hôn với một cô gái bên ngoài tổ chức. Bởi vì ông biết anh thận trọng hơn bất kì ai.
Lúc đầu ông chỉ muốn khiêu khích, để anh kết hôn cùng với Châu Giai Ý. Nhưng thật không ngờ, anh lại đi nước cờ này. Khiến bao nhiêu kế hoạch điều tan biến.
Ông Châu Điềm ngồi bên cạnh, dù biết không thể thay đổi được kết cục. Nhưng cảm thấy không cam tâm, chỉ còn một bước nữa, ông đã trở thành cha vợ của ông trùm tổ chức.
Một bước nữa thôi, ông Châu Điềm đã vươn lên trở thành người quyền lực nhất tổ chức. Vậy mà đến cuối cùng vẫn chỉ có thể ngồi ở ghế dưới, nghe theo lệnh của Cảnh Nghi. Rất khó chịu trong lòng nhưng không thể làm gì được, ông ta chỉ có thể buông ra một vài câu nói, ngụ ý trách móc anh.
- Cảnh Nghi... con nhìn Giai Ý mà xem, con bé đáng thương như thế này? Rất thích con nhưng lại bị con từ chối. Con bé có đầy đủ yếu tố để trở thành bà chủ, hơn hết lại là người của tổ chức.
Châu Giai Ý ngồi bên cạnh ba mình, khi nghe những lời nói này. Cô bắt đầu giả vờ đáng thương, ánh mắt thất thần, gương mặt buồn bã nhìn xa xăm, tựa như sắp khóc đến nơi.
Sau đó đưa đôi mắt lóng lánh, đang ứ đọng những giọt nước mắt sắp tuôn trào. Nhìn Cảnh Nghi rồi nấc lên từng cơn, trách móc anh tại sao lại phụ tấm chân tình của mình.
- Cảnh Nghi... tại sao anh lại kết hôn với cô ta. Em rất yêu anh... anh cũng biết điều đó mà... hức hức...
- Hừm... cô khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn. Cho dù phụ nữ trên thế giới này có chết hết, tôi cũng không muốn chạm vào cô.
- Anh... anh thật quá đáng...
Những lời nói này đã xé tan nát trái tim nhỏ bé của một cô gái. Châu Giai Ý đau đớn, gào khóc. Cô vội vàng đứng dậy rời khỏi ghế, bỏ chạy ra khỏi căn phòng. Mặc cho những người xung quanh gọi theo, nhưng cô vẫn không quay lại.
Một người trong tổ chức nhìn thấy cô đáng thương. Cảm thấy Cảnh Nghi quả thật là, đã buông ra những lời quá vô tình. Ông ta đứng dậy, mạnh mẽ khiển trách Cảnh Nghi.
- Ông chủ... dù sao thì Giai Ý cũng còn nhỏ, ông chủ nói những lời như vậy quả thật không hay. Tôi cũng như ông Vương Giả, cảm thấy Châu Giai Ý là phù hợp với vị trí bà chủ nhất.
Lòng thương cảm của ông ta, không những không giải quyết được gì. Ngược lại còn khiến tình hình trở nên tệ hơn. Càng chọc điên cơn thịnh nộ của Cảnh Nghi. Anh trừng mắt nhìn ông ta, đôi mắt sắc bén tỏ ra ám khí.
Ông ta có thể cảm nhận được con quỷ dữ bên trong Cảnh Nghi đang hiện hữu, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ông. Biết bản thân đã quá kích động, ông ta cố tình lẩn tránh, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống.
Nhưng mọi thứ đã trở nên tồi tệ từ khi nó bắt đầu, không thể cứu vãn được nữa. Đã quá muộn màng cho ông ta, Cảnh Nghi không nói một lời nào, dứt khoát lấy khẩu súng từ trong túi áo.
Trong tích tắc giơ cao nòng súng hướng về phía ông, rồi bóp cò mà không cần suy nghĩ. Một viên đạn xuyên thủng trái tim, ông ta ngã xuống trước sự run sợ của những người còn lại. Tất cả không ai dám cử động mạnh, bọn họ đều ngồi im như một bức tượng.
- Còn kẻ nào có ý kiến hay dám phản đối việc kết hôn của tôi không? Đứng lên cùng một lúc cho tôi xem mặt nào?
Cả căn phòng trở nên im bặt, đến một tiếng thở nhẹ cũng không có. Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên với dáng người gầy gò, ánh mắt láo liên. Ông ta nhanh nhẩu đứng dậy, khuôn miệng nịnh bợ nói không ngừng nghỉ.
- Ông chủ... ông chủ... bà chủ là do ông chọn, làm sao mà có ai dám phản đối. Mọi người ủng hộ còn không kịp nữa là...
- Hừm... không phải có rất nhiều kẻ đã phản đối sao?
- Những kẻ đó là đồ ngu ngốc, ông chủ không cần phải bận tâm.
Chưa dừng lại ở việc buông những lời có cánh nịnh bợ Cảnh Nghi. Ông ta còn sấn đến gần Lưu Tư Mỹ, quỳ xuống bên dưới chân cô. Vừa xoa bóp cánh tay vừa khen lấy khen để, gã ta nghĩ rằng lấy được lòng của Tư Mỹ, thì có thể trở thành cánh tay đắc lực của Cảnh Nghi.
Nhưng thật tiếc, anh sớm đã nhìn thấu được suy nghĩ. Anh nắm lấy cổ áo của gã mà quăng sang một góc. Sau đó tuyên bố kết thúc buổi họp.
Ông chú càng nói tốt về Giai Ý, Cảnh Nghi càng bực tức hơn. Anh lấy ra hai tờ giấy bìa cứng, đó là giấy kết hôn vừa làm xong của hai người, quăng lên giữa bàn.
- Các người nói... tôi chỉ cần kết hôn là được, không phải sao? Bây giờ giấy kết hôn đã có đầy đủ, các người lại không hài lòng. Rốt cuộc thì các người muốn gì?
- Cảnh Nghi... con qua lại với phụ nữ bên ngoài thì chú không nói, nhưng con lại còn kết hôn rồi dẫn về tổ chức như thế. Nhỡ đâu đó là công an ngầm giả dạng, trà trộn vào tổ chức thì... chúng ta phải làm sao?
- Việc đó chú không cần lo, tôi đã điều tra qua lai lịch của cô ta trước rồi. Từ trước đến nay, Cảnh Nghi này làm việc chưa bao giờ có sai sót.
- Cảnh Nghi... dù thế nào đi nữa, chú vẫn không đồng ý.
Ông chú Vương Giả tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng. Nhưng không thể làm gì được nữa, bởi vì giấy kết hôn đã có, gạo đã nấu chín. Bây giờ ông có đồng ý hay không, không còn quan trọng. Ông dùng tay đấm mạnh xuống bàn, để bày tỏ sự tức giận của mình.
Vốn dĩ ông không nghĩ, Cảnh Nghi sẽ có gan kết hôn với một cô gái bên ngoài tổ chức. Bởi vì ông biết anh thận trọng hơn bất kì ai.
Lúc đầu ông chỉ muốn khiêu khích, để anh kết hôn cùng với Châu Giai Ý. Nhưng thật không ngờ, anh lại đi nước cờ này. Khiến bao nhiêu kế hoạch điều tan biến.
Ông Châu Điềm ngồi bên cạnh, dù biết không thể thay đổi được kết cục. Nhưng cảm thấy không cam tâm, chỉ còn một bước nữa, ông đã trở thành cha vợ của ông trùm tổ chức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bước nữa thôi, ông Châu Điềm đã vươn lên trở thành người quyền lực nhất tổ chức. Vậy mà đến cuối cùng vẫn chỉ có thể ngồi ở ghế dưới, nghe theo lệnh của Cảnh Nghi. Rất khó chịu trong lòng nhưng không thể làm gì được, ông ta chỉ có thể buông ra một vài câu nói, ngụ ý trách móc anh.
- Cảnh Nghi... con nhìn Giai Ý mà xem, con bé đáng thương như thế này? Rất thích con nhưng lại bị con từ chối. Con bé có đầy đủ yếu tố để trở thành bà chủ, hơn hết lại là người của tổ chức.
Châu Giai Ý ngồi bên cạnh ba mình, khi nghe những lời nói này. Cô bắt đầu giả vờ đáng thương, ánh mắt thất thần, gương mặt buồn bã nhìn xa xăm, tựa như sắp khóc đến nơi.
Sau đó đưa đôi mắt lóng lánh, đang ứ đọng những giọt nước mắt sắp tuôn trào. Nhìn Cảnh Nghi rồi nấc lên từng cơn, trách móc anh tại sao lại phụ tấm chân tình của mình.
- Cảnh Nghi... tại sao anh lại kết hôn với cô ta. Em rất yêu anh... anh cũng biết điều đó mà... hức hức...
- Hừm... cô khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn. Cho dù phụ nữ trên thế giới này có chết hết, tôi cũng không muốn chạm vào cô.
- Anh... anh thật quá đáng...
Những lời nói này đã xé tan nát trái tim nhỏ bé của một cô gái. Châu Giai Ý đau đớn, gào khóc. Cô vội vàng đứng dậy rời khỏi ghế, bỏ chạy ra khỏi căn phòng. Mặc cho những người xung quanh gọi theo, nhưng cô vẫn không quay lại.
Một người trong tổ chức nhìn thấy cô đáng thương. Cảm thấy Cảnh Nghi quả thật là, đã buông ra những lời quá vô tình. Ông ta đứng dậy, mạnh mẽ khiển trách Cảnh Nghi.
- Ông chủ... dù sao thì Giai Ý cũng còn nhỏ, ông chủ nói những lời như vậy quả thật không hay. Tôi cũng như ông Vương Giả, cảm thấy Châu Giai Ý là phù hợp với vị trí bà chủ nhất.
Lòng thương cảm của ông ta, không những không giải quyết được gì. Ngược lại còn khiến tình hình trở nên tệ hơn. Càng chọc điên cơn thịnh nộ của Cảnh Nghi. Anh trừng mắt nhìn ông ta, đôi mắt sắc bén tỏ ra ám khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta có thể cảm nhận được con quỷ dữ bên trong Cảnh Nghi đang hiện hữu, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ông. Biết bản thân đã quá kích động, ông ta cố tình lẩn tránh, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống.
Nhưng mọi thứ đã trở nên tồi tệ từ khi nó bắt đầu, không thể cứu vãn được nữa. Đã quá muộn màng cho ông ta, Cảnh Nghi không nói một lời nào, dứt khoát lấy khẩu súng từ trong túi áo.
Trong tích tắc giơ cao nòng súng hướng về phía ông, rồi bóp cò mà không cần suy nghĩ. Một viên đạn xuyên thủng trái tim, ông ta ngã xuống trước sự run sợ của những người còn lại. Tất cả không ai dám cử động mạnh, bọn họ đều ngồi im như một bức tượng.
- Còn kẻ nào có ý kiến hay dám phản đối việc kết hôn của tôi không? Đứng lên cùng một lúc cho tôi xem mặt nào?
Cả căn phòng trở nên im bặt, đến một tiếng thở nhẹ cũng không có. Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên với dáng người gầy gò, ánh mắt láo liên. Ông ta nhanh nhẩu đứng dậy, khuôn miệng nịnh bợ nói không ngừng nghỉ.
- Ông chủ... ông chủ... bà chủ là do ông chọn, làm sao mà có ai dám phản đối. Mọi người ủng hộ còn không kịp nữa là...
- Hừm... không phải có rất nhiều kẻ đã phản đối sao?
- Những kẻ đó là đồ ngu ngốc, ông chủ không cần phải bận tâm.
Chưa dừng lại ở việc buông những lời có cánh nịnh bợ Cảnh Nghi. Ông ta còn sấn đến gần Lưu Tư Mỹ, quỳ xuống bên dưới chân cô. Vừa xoa bóp cánh tay vừa khen lấy khen để, gã ta nghĩ rằng lấy được lòng của Tư Mỹ, thì có thể trở thành cánh tay đắc lực của Cảnh Nghi.
Nhưng thật tiếc, anh sớm đã nhìn thấu được suy nghĩ. Anh nắm lấy cổ áo của gã mà quăng sang một góc. Sau đó tuyên bố kết thúc buổi họp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro