Ra mắt tổ chức...
2024-12-29 18:49:28
Không muốn bọn người ở tổ chức có cơ hội đắc ý thêm. Cảnh Nghi sau khi lấy được giấy kết hôn, lập tức xoay vô lăng một trăm tám mươi độ. Bẻ lái quay về hướng ngược lại, di chuyển tới thành phố B. Tất nhiên là Lưu Tư Mỹ cũng phải đi cùng.
Chiếc xe cứ chạy băng băng trên con đường. Một bài nhạc với âm điệu du dương được mở lên, giúp xoa dịu tinh thần và khiến Tư Mỹ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã nhá nhem. Chiếc xe đã ngừng lăn bánh, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Cảnh Nghi ngồi bên cạnh đang phì phà điếu thuốc trên môi.
Bên ngoài thì đông đúc nhộn nhịp. Tư Mỹ đưa mắt nhìn qua cửa sổ, một quán cà phê sang trọng với tựa đề "Bạch Mê Coffee". Cô lấy làm lạ, không hiểu lý do tại sao Cảnh Nghi lại đưa cô đến đây.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đi uống cà phê à?
- Cô nghĩ tôi tốt đến vậy sao?
- Vậy... anh định làm gì?
Lưu Tư Mỹ có chút bất an, nhích người ra xa Cảnh Nghi tỏ vẻ sợ hãi. Gương mặt cô trở nên trắng bệch, ánh mắt thì hoang mang.
- Hừm... tôi không giết cô đâu, không cần phải sợ...
Cảnh Nghi mở cửa bước xuống xe, cô cũng bước xuống theo sau. Vẫn như mọi khi, nhìn thấy anh, người trong quán lập tức ngừng mọi công việc, hấp tấp xếp thành hai hàng dọc, cung kính lễ phép chào hỏi.
Anh và cô cùng đi vào thang máy. Anh lựa nút có tầng cao nhất mà ấn vào. Chờ khoảng vài phút, thang máy mở ra. Cả hai đã đi đến căn cứ bí mật của tổ chức.
Bởi vì Cảnh Nghi quay trở về trước thời hạn, nên căn cứ không có lấy một bóng người. Ngoại trừ anh và Tư Mỹ ra, xung quanh chỉ là một màu đen tối. Anh kéo Tư Mỹ đi đến một căn phòng, đây là nơi thường dùng để nghỉ ngơi, mỗi khi quay trở về tổ chức.
Sau đó cởi bỏ chiếc cà vạt vứt sang một bên, rồi ấn định cô nằm xuống giường. Lưu Tư Mỹ đến hiện tại vẫn chưa biết bản thân đang ở đâu, đến đây để làm gì. Khi Cảnh Nghi định hôn, cô đã dùng tay chặn lại sau đó hỏi cho ra lẽ.
- Anh... rốt cuộc là đưa tôi đi đâu?
- Cô cứ xem như là chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật đi.
- Ở đây không giống lắm...
- Đừng có thắc mắc nữa, im lặng mà phục vụ tôi cho tốt vào.
Vương Cảnh Nghi không quan tâm đến Lưu Tư Mỹ nữa. Hiện tại anh chỉ muốn giải quyết nhu cầu của bản thân. Anh sấn tới hôn vào cổ, rồi hôn ngấu nghiến vào môi. Xé toạc chiếc váy cô đang mặc rồi bắt đầu hành sự.
Vẫn như mọi khi anh ta thô bạo chiếm lấy mọi thứ từ đối phương, nhưng tuyệt nhiên không quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của họ. Anh ích kỷ luôn luôn chỉ biết đến niềm vui của chính mình.
- Anh có thể nhẹ nhàng với tôi một chút được không?
- Không được... tôi vẫn chưa thấy hài lòng.
Cứ như vậy, họ quấn lấy nhau cho đến tận khi trời gần sáng. Mặt trời đã lên cao, thời hạn tổ chức đặt ra cũng đã đến. Mọi thành phần quan trọng trong tổ chức đều đang dần có mặt, tề tựu về đây để xem dung mạo của bà chủ Bạch Mê Dược.
Ở trong phòng nghỉ, Cảnh Nghi và Tư Mỹ vẫn còn đang ngủ say. Vì đêm qua đã hoạt động quá nhiều, nên khi trời sáng cả hai không ai có thể dậy nổi.
Những âm thanh cười nói rôm rả của những người bên ngoài lọt vào tai. Cảnh Nghi nheo nheo đôi mắt, từ từ thức dậy. Anh lập tức đánh thức Lưu Tư Mỹ và nhanh chóng sửa soạn lại bản thân.
Lưu Tư Mỹ không biết chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Với một cơ thể chi chít những vết đỏ ở khắp nơi. Cô mệt mỏi, khổ sở bước xuống giường và chạy theo từng bước nặng nề phía sau Cảnh Nghi.
Anh và cô đi đến một căn phòng lớn, ở giữa đặt một chiếc bàn hình chữ u. Hai bên những gã đàn ông trung niên, trang phục áo vest, đeo cà vạt chỉnh tề. Tất cả đều ngồi kín cả hai hàng ghế.
Ở đoạn giữa bàn là vị trí độc nhất, chỉ có một chiếc ghế được đặt ở đó. Vị trí mà bao kẻ thèm khát, hiện tại Cảnh Nghi đang ngự trị, chiếc ghế ông trùm của tổ chức.
Cảnh Nghi nắm lấy bàn tay của Lưu Tư Mỹ, dẫn cô đi đến rồi đẩy cô ngồi xuống ghế, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Anh vỗ tay một tiếng thật lớn, với ngụ ý bảo mọi người tập trung nhìn về phía anh. Bởi vì anh sắp thông báo một điều vô cùng quan trọng.
- Mọi người vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây. Cô gái đang ngồi ở đây, bắt đầu từ bây giờ sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của nơi này, bà chủ của tổ chức Bạch Mê Dược.
Lưu Tư Mỹ nghe thật kỹ từng lời Cảnh Nghi đang nói, cảm thấy có gì đó không đúng. Bạch Mê Dược không phải là một tổ chức buôn bán phi pháp chất cấm, vô cùng nguy hiểm hay sao? Tại sao cô lại trở thành bà chủ của tổ chức này? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, cô không tài nào tự mình lý giải được.
Cô đưa đôi mắt đáng thương nhìn lên Cảnh Nghi. Vốn là người thông minh, anh dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của người khác. Anh lập tức đảo mắt nhìn xuống, nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô một lúc. Rồi nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống, ngang phần tai của cô mà thầm thì.
- Muốn sống thì im lặng...
Câu nói nhỏ nhẹ nhưng chứa độ sát thương cực cao. Lưu Tư Mỹ cảm thấy lành lạnh ở phía sau, rùng rợn hết cả người. Cô ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, không dám cử động mạnh, đến cả việc thở cũng phải khéo léo.
Đám người ở bên dưới nhìn thấy Tư Mỹ, họ bắt đầu xì xầm to nhỏ. Vô vàn những biểu cảm được hiện lên trên từng khuôn mặt. Có người bĩu môi chê bai, có người gật gù, tấm tắc khen ngợi. Duy nhất chỉ có hai gương mặt là bất biến giữa muôn trùng diễn biến.
Ông chú Vương Giả và ông Châu Điềm ngồi lặng lẽ không nói gì. Đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ mặt không hài lòng. Được một lúc thì bắt đầu lên tiếng, làm khó làm dễ Cảnh Nghi.
- Cảnh Nghi... cô gái này làm sao con quen biết?
- Mua ở buổi đấu giá...
- Cái gì?
Ông chú Vương Giả đứng lên phản đối kịch liệt. Ông không đồng ý để một cô gái, không có bất kỳ mối tương quan nào với tổ chức, trở thành bà chủ. Đối với ông, mọi cô gái bên ngoài đều không đáng tin.
Đây là tổ chức bí mật, việc làm ăn cũng là phi pháp. Nếu có người bên ngoài bước vào sẽ không tốt một chút nào. Nói tới nói lui, ông ta vẫn là muốn Cảnh Nghi kết hôn với Châu Giai Ý.
Chiếc xe cứ chạy băng băng trên con đường. Một bài nhạc với âm điệu du dương được mở lên, giúp xoa dịu tinh thần và khiến Tư Mỹ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã nhá nhem. Chiếc xe đã ngừng lăn bánh, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Cảnh Nghi ngồi bên cạnh đang phì phà điếu thuốc trên môi.
Bên ngoài thì đông đúc nhộn nhịp. Tư Mỹ đưa mắt nhìn qua cửa sổ, một quán cà phê sang trọng với tựa đề "Bạch Mê Coffee". Cô lấy làm lạ, không hiểu lý do tại sao Cảnh Nghi lại đưa cô đến đây.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đi uống cà phê à?
- Cô nghĩ tôi tốt đến vậy sao?
- Vậy... anh định làm gì?
Lưu Tư Mỹ có chút bất an, nhích người ra xa Cảnh Nghi tỏ vẻ sợ hãi. Gương mặt cô trở nên trắng bệch, ánh mắt thì hoang mang.
- Hừm... tôi không giết cô đâu, không cần phải sợ...
Cảnh Nghi mở cửa bước xuống xe, cô cũng bước xuống theo sau. Vẫn như mọi khi, nhìn thấy anh, người trong quán lập tức ngừng mọi công việc, hấp tấp xếp thành hai hàng dọc, cung kính lễ phép chào hỏi.
Anh và cô cùng đi vào thang máy. Anh lựa nút có tầng cao nhất mà ấn vào. Chờ khoảng vài phút, thang máy mở ra. Cả hai đã đi đến căn cứ bí mật của tổ chức.
Bởi vì Cảnh Nghi quay trở về trước thời hạn, nên căn cứ không có lấy một bóng người. Ngoại trừ anh và Tư Mỹ ra, xung quanh chỉ là một màu đen tối. Anh kéo Tư Mỹ đi đến một căn phòng, đây là nơi thường dùng để nghỉ ngơi, mỗi khi quay trở về tổ chức.
Sau đó cởi bỏ chiếc cà vạt vứt sang một bên, rồi ấn định cô nằm xuống giường. Lưu Tư Mỹ đến hiện tại vẫn chưa biết bản thân đang ở đâu, đến đây để làm gì. Khi Cảnh Nghi định hôn, cô đã dùng tay chặn lại sau đó hỏi cho ra lẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh... rốt cuộc là đưa tôi đi đâu?
- Cô cứ xem như là chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật đi.
- Ở đây không giống lắm...
- Đừng có thắc mắc nữa, im lặng mà phục vụ tôi cho tốt vào.
Vương Cảnh Nghi không quan tâm đến Lưu Tư Mỹ nữa. Hiện tại anh chỉ muốn giải quyết nhu cầu của bản thân. Anh sấn tới hôn vào cổ, rồi hôn ngấu nghiến vào môi. Xé toạc chiếc váy cô đang mặc rồi bắt đầu hành sự.
Vẫn như mọi khi anh ta thô bạo chiếm lấy mọi thứ từ đối phương, nhưng tuyệt nhiên không quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của họ. Anh ích kỷ luôn luôn chỉ biết đến niềm vui của chính mình.
- Anh có thể nhẹ nhàng với tôi một chút được không?
- Không được... tôi vẫn chưa thấy hài lòng.
Cứ như vậy, họ quấn lấy nhau cho đến tận khi trời gần sáng. Mặt trời đã lên cao, thời hạn tổ chức đặt ra cũng đã đến. Mọi thành phần quan trọng trong tổ chức đều đang dần có mặt, tề tựu về đây để xem dung mạo của bà chủ Bạch Mê Dược.
Ở trong phòng nghỉ, Cảnh Nghi và Tư Mỹ vẫn còn đang ngủ say. Vì đêm qua đã hoạt động quá nhiều, nên khi trời sáng cả hai không ai có thể dậy nổi.
Những âm thanh cười nói rôm rả của những người bên ngoài lọt vào tai. Cảnh Nghi nheo nheo đôi mắt, từ từ thức dậy. Anh lập tức đánh thức Lưu Tư Mỹ và nhanh chóng sửa soạn lại bản thân.
Lưu Tư Mỹ không biết chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Với một cơ thể chi chít những vết đỏ ở khắp nơi. Cô mệt mỏi, khổ sở bước xuống giường và chạy theo từng bước nặng nề phía sau Cảnh Nghi.
Anh và cô đi đến một căn phòng lớn, ở giữa đặt một chiếc bàn hình chữ u. Hai bên những gã đàn ông trung niên, trang phục áo vest, đeo cà vạt chỉnh tề. Tất cả đều ngồi kín cả hai hàng ghế.
Ở đoạn giữa bàn là vị trí độc nhất, chỉ có một chiếc ghế được đặt ở đó. Vị trí mà bao kẻ thèm khát, hiện tại Cảnh Nghi đang ngự trị, chiếc ghế ông trùm của tổ chức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Nghi nắm lấy bàn tay của Lưu Tư Mỹ, dẫn cô đi đến rồi đẩy cô ngồi xuống ghế, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Anh vỗ tay một tiếng thật lớn, với ngụ ý bảo mọi người tập trung nhìn về phía anh. Bởi vì anh sắp thông báo một điều vô cùng quan trọng.
- Mọi người vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây. Cô gái đang ngồi ở đây, bắt đầu từ bây giờ sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của nơi này, bà chủ của tổ chức Bạch Mê Dược.
Lưu Tư Mỹ nghe thật kỹ từng lời Cảnh Nghi đang nói, cảm thấy có gì đó không đúng. Bạch Mê Dược không phải là một tổ chức buôn bán phi pháp chất cấm, vô cùng nguy hiểm hay sao? Tại sao cô lại trở thành bà chủ của tổ chức này? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, cô không tài nào tự mình lý giải được.
Cô đưa đôi mắt đáng thương nhìn lên Cảnh Nghi. Vốn là người thông minh, anh dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của người khác. Anh lập tức đảo mắt nhìn xuống, nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô một lúc. Rồi nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống, ngang phần tai của cô mà thầm thì.
- Muốn sống thì im lặng...
Câu nói nhỏ nhẹ nhưng chứa độ sát thương cực cao. Lưu Tư Mỹ cảm thấy lành lạnh ở phía sau, rùng rợn hết cả người. Cô ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, không dám cử động mạnh, đến cả việc thở cũng phải khéo léo.
Đám người ở bên dưới nhìn thấy Tư Mỹ, họ bắt đầu xì xầm to nhỏ. Vô vàn những biểu cảm được hiện lên trên từng khuôn mặt. Có người bĩu môi chê bai, có người gật gù, tấm tắc khen ngợi. Duy nhất chỉ có hai gương mặt là bất biến giữa muôn trùng diễn biến.
Ông chú Vương Giả và ông Châu Điềm ngồi lặng lẽ không nói gì. Đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ mặt không hài lòng. Được một lúc thì bắt đầu lên tiếng, làm khó làm dễ Cảnh Nghi.
- Cảnh Nghi... cô gái này làm sao con quen biết?
- Mua ở buổi đấu giá...
- Cái gì?
Ông chú Vương Giả đứng lên phản đối kịch liệt. Ông không đồng ý để một cô gái, không có bất kỳ mối tương quan nào với tổ chức, trở thành bà chủ. Đối với ông, mọi cô gái bên ngoài đều không đáng tin.
Đây là tổ chức bí mật, việc làm ăn cũng là phi pháp. Nếu có người bên ngoài bước vào sẽ không tốt một chút nào. Nói tới nói lui, ông ta vẫn là muốn Cảnh Nghi kết hôn với Châu Giai Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro