Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Hôn nhân bất đắ...

2024-12-29 18:49:28

Tiếu Tiếu ăn hết những thứ dì Đinh mang đến, rồi rời khỏi nhà kho trong trạng thái sảng khoái. Cô phấn khích quay lại dinh thự với những nụ cười lớn, nụ cười của kẻ chiến thắng.

...----------------...

  Đến buổi tối cùng ngày, sau khi trở về và no nê với bữa tối. Vương Cảnh Nghi nhận ra thời hạn dẫn người trở về tổ chức không còn nhiều.

Không thể để thái độ của Tư Mỹ phá hỏng chuyện quan trọng. Cô ta chính là quân cờ hữu dụng nhất mà Cảnh Nghi cần phải có.

Vào lúc này, bên ngoài trời đang mưa. Tuy không lớn nhưng đủ làm ướt cơ thể. Vương Cảnh Nghi với chiếc dù lặng lẽ đi về phía nhà kho.

Lưu Tư Mỹ đang ngồi co người ở một góc, vừa đói, vừa khát lại còn vừa lạnh. Không gian tối tăm và bẩn thỉu càng làm tăng thêm sự rùng rợn, nó mang đến cho Tư Mỹ một cảm giác ảm đạm như đang ở địa ngục. Bất giác nỗi sợ bao trùm lấy nội tâm mạnh mẽ, cô oà khóc thúc thít thương xót cho chính mình.

  Vương Cảnh Nghi bất ngờ bước đến, trên gương mặt vô cảm, anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Vài giây đầu anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến bên cạnh. Túm mái tóc dài, giật ngược về phía sau, rồi hất giọng mà tra hỏi.

  - Nô lệ bé nhỏ của tôi đã suy nghĩ tới đâu rồi?

  - Anh có thể trả lời câu hỏi của tôi không?

  - Lại còn câu hỏi, cô muốn biết cái gì?

  - Tại sao lại muốn kết hôn với tôi? Tôi chỉ là một nô lệ do anh mua về, làm như thế không phải chúng ta sẽ bị ràng buộc vào nhau hay sao?

  - Chuyện này cô không cần phải lo lắng làm gì cho mệt. Bản thân cô đang là nô lệ, tôi muốn sử dụng như thế nào là chuyện của tôi. Tôi thích thì tôi kết hôn, không thích thì ly hôn. Với lại, cô nghĩ có thể ràng buộc được tôi sao?

  - Nhưng tôi... tôi không muốn kết hôn với anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  - Hừm... kết hôn với tôi thì có gì không tốt chứ? Cô sẽ được sống trong dinh thự, được ăn ngon mặc đẹp, ngủ chăn ấm nệm êm. Như vậy thì khổ sở lắm à?

  - Tôi... tôi muốn được tự do...

  - Như thế này nhé... tôi không ép cô phải ở dinh thự cả ngày. Nếu thích... có thể kêu tài xế đưa đi đâu tùy thích. Hơn nữa... khoảng tiền năm trăm tỷ còn lại. Tôi sẽ trừ đi thêm hai trăm. Cô chỉ cần trả thêm ba trăm nữa là đủ tiền chuộc thân, chúng ta ly hôn.

Anh nói thật không?

Tôi lừa cô làm gì?

  Trước những quyền lợi hậu hĩnh mà Cảnh Nghi đưa ra. Lưu Tư Mỹ không biết phải trả lời thế nào, chỉ ngồi cúi mặt nhìn xuống. Cảnh Nghi không phải là một người kiên nhẫn, không thể chờ đợi cô suy nghĩ quá lâu. Anh nóng nảy tiếp tục cất giọng.

  - Thôi được rồi... nếu còn phải suy nghĩ thì cứ ở đây mà nghĩ. Sáng ngày mai nếu đồng ý thì tự giác đi đến phòng tôi. Còn nếu không đồng ý thì cô cứ chờ chết mòn ở đây đi.

  Vương Cảnh Nghi nói xong liền quay trở lại dinh thự. Bỏ mặc Lưu Tư Mỹ ở lại nhà kho một mình.

...----------------...

  Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, chỉ mới tờ mờ. Cảnh Nghi còn đang say giấc trên chiếc giường êm ái của mình. Lưu Tư Mỹ đã từ nhà kho di chuyển vào dinh thự và tìm đến phòng anh.

Tiếng mở cửa lạch cạch khiến anh bừng tỉnh. Nhìn thấy cô anh có chút hài lòng. Lưu Tư Mỹ đứng ở bên cạnh giường với vẻ mặt vui vẻ, nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, không ngần ngại mà nói ra quyết định của mình.

  - Hôm nay tôi với anh đi đăng ký kết hôn...

  - Hừm...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Vương Cảnh Nghi tặng cho Tư Mỹ một nụ cười khẩy, rồi bước xuống giường. Anh sai người chuẩn bị cho cô một chiếc váy thật xinh đẹp, vừa thanh lịch lại toát lên khí chất sang trọng.

  Hôm nay Lưu Tư Mỹ lại trở nên xinh đẹp và sánh bước bên cạnh ông chủ Vương Cảnh Nghi. Điều đó khiến Tiếu Tiếu vừa bất ngờ lại vừa không vui, cô đưa ánh nhìn cay nghiệt dõi theo bước chân của hai người. Tư Mỹ cũng không nhân nhượng, cô đáp trả Tiếu Tiếu bằng một cái nhìn đầy thách thức.

  Cả hai ngồi vào xe rồi di chuyển đến cơ quan pháp luật. Tiến hành làm thủ tục đăng ký kết hôn. Đến nơi, vừa bước xuống xe Lưu Tư Mỹ đã nhạy bén nắm bắt tình hình, cô ríu rít chạy đến câu tay Cảnh Nghi, cười cười nói nói, trông dáng vẻ thật hạnh phúc. Cả hai cứ như vậy mà vượt qua được cái nhìn của nữ cán bộ.

  Bởi vì lần trước thông tin của hai người đã được lưu trữ. Cho nên lần này họ không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần ngồi xuống đặt bút ký tên vào, là đã hoàn thành thủ tục.

  Chỉ trong vòng nửa ngày, mọi thứ đều đã hoàn tất. Nữ cán bộ gửi trả kết quả, mỗi người một tờ giấy bìa cứng, trên đó có ghi thông tin kết hôn và chữ ký ở cuối trang. Kèm theo đó là những lời chúc mừng cho cặp đôi mới.

  Như vậy là Cảnh Nghi đã bước đầu thành công trong việc giữ vững chiếc ghế ông trùm, bây giờ chỉ còn đưa Lưu Tư Mỹ về ra mắt tổ chức là xem như êm đẹp.

Tư Mỹ sau khi đồng ý kết hôn cũng có một cuộc sống tốt hơn, đồng thời khoảng tiền nợ còn lại phải trả, đã giảm xuống chỉ còn ba trăm tỷ.

  Trên đường quay trở về dinh thự, cả hai ngồi trên xe nhưng không ai nói lời nào. Khác với bộ dạng hạnh phúc của một cặp đôi mới cưới, mà họ đã diễn cho nữ cán bộ xem khi ở cơ quan pháp luật. Giờ đây, lại trở về với khung cảnh ảm đạm thường ngày.

  Rồi một tiếng chuông điện thoại kéo dài vang lên. Với dòng chữ hiện lên tên của ông chú Vương Giả, đã phá tan bầu không khí yên lặng. Cảnh Nghi trạch lưỡi tỏ ra vẻ chán nản, anh nhấc máy trong sự khó chịu.

  - Cảnh Nghi... hôm nay là ngày cuối cùng cho thời hạn. Ngày mai quay về tổ chức hi vọng con không đi một mình.

  - Hừm... chú à... không cần phải nhắc nhở đâu. Tôi tự biết quản lý thời gian của mình.

  - Được... vậy chú và tổ chức đều chờ con đưa bà chủ về ra mắt.

  - Ngày mai sẽ được gặp... đừng vội vàng...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Số ký tự: 0