Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Sàn Đấu Giá {p2...

2024-12-29 18:49:28

   Câu nói đó đã lọt vào tai Vương Cảnh Nghi và nó cứ chạy quanh trong đầu anh.

   Phiên đấu giá vẫn tiếp tục, một người đàn ông trung niên trong giới tài phiệt, với thân hình mập mạp. Những đường nét háo sắc hiện rõ trên gương mặt. Lão ra giá năm trăm tỷ để có được nô lệ bé nhỏ. Mức giá được thốt lên, cả căn phòng đột ngột trở nên im lặng. Tất cả ai nấy đều cho rằng phần thắng đã thuộc về lão ta. Người đấu giá bắt đầu đếm ngược.

    - Ba... hai...

   Tiếng đếm thứ hai vừa dứt, một giọng nói quyền lực vang lên. Không ai khác đó chính là Vương Cảnh Nghi.

    - Tám trăm tỷ...

    Một câu nói ngắn gọn nhưng đủ làm thay đổi kết quả chung cuộc. Người đấu giá lại bắt đầu đếm giờ và lần này không còn ai có thể đưa ra mức giá cao hơn. Như vậy, nô lệ nhỏ bé đã trở thành tài sản của Vương Cảnh Nghi.

    Đưa chiến lợi phẩm rời khỏi sàn đấu giá, anh ở phía trước khoác áo vest lịch lãm, đeo kính râm, phì phà trên môi điếu thuốc mới châm. Cô gái ở phía sau bước theo gót chân, được hai tên vệ sĩ hộ tống. Những chống cự yếu ớt và những cái vùng vẫy không có đủ sức lực, không thể giúp cô thoát khỏi tình thế gọng kìm của hai tên vệ sĩ.

   Từ đằng xa một tên tài xế lái chiếc xe bốn bánh bạc tỷ đến, dừng lại ngay trước Cảnh Nghi. Vệ sĩ lập tức mở cửa ghế sau, đẩy nô lệ bé nhỏ vào bên trong. Đến lượt Cảnh Nghi đặt chân lên thì tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo rung lên.

   Đó là cuộc gọi từ tổ chức Bạch Mê Dược. Anh nghe điện thoại với vẻ mặt không vui, càng nghe càng trở nên cáu bẩn. Hẳn là có việc quan trọng cần giải quyết. Đứng tần ngần một lúc, anh xua bàn tay, ra hiệu cho chiếc xe cô gái đang ngồi chạy đi trước, các tên vệ sĩ cũng không được ở lại.

   Không lâu sau đó, một chiếc xe khác phóng nhanh tới, anh lập tức chui vào bên trong với vẻ mặt đăm chiêu khó chịu và xe bắt đầu di chuyển nhanh.

...----------------...



  Quay lại với cô gái nhỏ, sau khi xe chạy được khoảng ba mươi phút thì dừng lại trước một dinh thự rộng lớn, nằm vuông vức trên một mảnh đất của khu nhà tài phiệt.

  Cô được bàn giao cho hai người hầu gái, một người phụ nữ trung niên và một thiếu nữ tuổi đôi mươi, chạc tuổi với cô. Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt thân thương, trìu mến bao nhiêu, thì cô thiếu nữ lại nhìn bằng ánh mắt săm soi, phán xét bấy nhiêu.

  Nô lệ bé nhỏ được người phụ nữ đưa lên tầng trên, bà ta ân cần pha nước cho cô tắm, chu đáo chuẩn bị đầy đủ các loại xà phòng và dụng cụ làm sạch cần thiết.

  - Thiếu gia đã dặn dò chúng tôi thông qua điện thoại, phải cho cô tắm rửa sạch sẽ và ăn thật no trước khi cậu ấy quay về.

  - Tôi có thể hỏi... thiếu gia của dì đã đi đâu không?

  - Chuyện này tôi không biết. Nước đã được pha xong, cô mau tắm đi. Một tí nữa Tiếu Tiếu sẽ mang quần áo đến cho cô.

  - Cảm ơn dì...

  Làm xong nhiệm vụ người phụ nữ hầu gái với tên gọi là dì Đinh lập tức rời đi. Bà ta không nói thêm bất kì điều gì với cô gái nữa.

  Giờ đây bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình, cô gái nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc đầm hoa trên cơ thể xuống. Để lộ ra những đường cong xinh đẹp và những vết bầm tím trải dài chằng chịt, trên khắp tấm lưng gầy gò. Đó chính là những vết tích đau đớn, mà bọn bắt cóc và buôn người đã để lại.

  Cô bước vào chiếc bồn tắm được rải đầy hoa hồng. Làn nước mát dịu quấn trọn lấy cơ thể, mùi hương thơm nhè nhẹ của hoa hồng khiến tinh thần trở nên thật sảng khoái. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô được nếm thử cảm giác xa xỉ như thế.

  Cô gái mơ màng thả lỏng bản thân, đắm mình vào dòng nước, bắt đầu để đầu óc được thư giãn sau bao nhiêu câu chuyện tồi tệ đã xảy ra.



  "Cộc... cộc", có tiếng người gõ cửa ở bên ngoài. Cô gái giật mình ngồi bật dậy, lúc này Tiếu Tiếu đã tự ý di chuyển vào bên trong căn phòng. Nhìn thấy nô lệ bé nhỏ đang khỏa thân trong bồn tắm. Tiếu Tiếu với gương mặt kênh kênh, ánh mắt thì lườm lườm nhìn cô gái nô lệ với thái độ khinh khỉnh.

  - Quần áo của cô đây. Mặc vào rồi đi xuống dưới nhà ăn cơm nhanh, không phải cứ ở đó mà tận hưởng đâu.

  - Được rồi... tôi cảm ơn cô. Tôi sẽ xuống ngay.

  - Cóc ghẻ ở đâu chui vào đây, không biết dùng mưu hèn kế bẩn gì để được thiếu gia đưa về nhà.

  - Cô nói như vậy là có ý gì?

  - Còn giả vờ ngây thơ không hiểu, tôi nói cho cô biết. Cô cũng chỉ là một món đồ chơi thôi. Đừng tưởng vào được đây thì sẽ có tất cả, nữ chủ nhân thật sự của dinh thự này phải là tôi mới đúng.

  - Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì...

  - Từ từ rồi sẽ hiểu thôi, tôi chỉ nhắc nhở cho cô biết trước...

  Sau những lời cảnh cáo đầy đai nghiến, Tiếu Tiếu quay lưng bỏ ra bên ngoài. Trước khi hoàn toàn mất bóng, cô không quên tặng cho cô gái bé nhỏ một cái lườm xéo sắc và một cái đóng cửa thật mạnh, ngụ ý dằn mặt cô nàng đáng thương.

  Nô lệ tội nghiệp vẫn chưa hiểu hết được câu chuyện. Nhưng cũng không mấy để tâm đến, bởi vì cô không hề có ý định trở thành nữ chủ nhân của dinh thự giống như những lời Tiếu Tiếu đã nói.

  Cô mặc hết tất cả những thứ mà Tiếu Tiếu mang lên. Đó là một bộ quần áo dành cho hầu gái và nhanh chóng di chuyển xuống dưới nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Số ký tự: 0