Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Tổ chức Bạch Mê...

2024-12-29 18:49:28

  Cảnh Nghi xuống xe, vừa bước vào tầng trệt, các nhân viên của "Bạch Mê Coffee" đã chào đón anh bằng nghi thức kính trọng nhất. Các nhân viên trong quán dừng hết mọi hoạt động, nhanh chóng xếp thành hai hàng dọc, đứng trải dài từ cổng vào bên trong, cúi đầu thấp xuống chín mươi độ. Còn hô to "Chào mừng ông chủ trở về".

  Vương Cảnh Nghi bước đi hiên ngang giữa hai hàng người, dưới sự trầm trồ và ngưỡng mộ của những khách hàng đến mua cà phê, ai nấy đều xao xuyến trước vẻ đẹp nam thần và khí chất cao ngời ngợi của quý ông Vương Cảnh Nghi.

  Anh bước vào thang máy, trong tích tắc đã di chuyển đến tầng sáu. Những người quan trọng đều đã có mặt đầy đủ. Tất cả đang ngồi xung quanh chiếc bàn hình chữ u. Vương Cảnh Nghi bước đến, mọi người đều đứng dậy chào. Trong số tất cả những người có mặt ở đây, Cảnh Nghi là kẻ tối thượng, quan trọng nhất và cũng là người trẻ tuổi nhất. Buổi họp được bắt đầu kể từ khi anh ngồi xuống ghế.

  - Mọi người cũng biết là lô hàng của chúng ta, đang trên đường vận chuyển đến khu vực biên giới thì bị cảnh sát tóm được. Tôi muốn biết ai chịu trách nhiệm cho lô hàng đó?

  Tất cả mọi người đều trở nên im lặng, cúi mặt nhìn xuống bàn trong trạng thái sợ hãi, lo lắng. Đối với họ, vào giây phút này, một tiếng động nhỏ cũng có thể bóp nát những trái tim yếu đuối đến chết. Không ai trả lời câu hỏi, Vương Cảnh Nghi nổi giận đập tay xuống bàn, rồi lại tiếp tục cất giọng.

  - Các người bị câm hết rồi à? Muốn tôi tự mình điều tra có đúng không?

  Vào thời khắc quan trọng này, một người đàn ông trung niên đứng dậy. Được biết, đây là chú của Cảnh Nghi, có tên là Vương Giả. Đứa em trai cùng cha khác mẹ của bố anh. Cũng là một người rất có tiếng nói trong tổ chức, chỉ xếp sau Vương Cảnh Nghi.

  Ông chú chịu trách nhiệm điều hành tổ chức, những khi anh vắng mặt. Bây giờ lại mạnh mẽ đứng lên, chỉ rõ đích danh của kẻ đã làm mất lô hàng bạc tỷ vào tay cảnh sát.

  - Chú biết người chịu trách nhiệm cho lô hàng biên giới tuần trước là ai.

  - Chú mau nói đi.

  - Tô Xa... anh định ngồi im ở đó đến bao giờ? Không chịu trách nhiệm sao?

  Vương Giả vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía một người đàn ông đầu hói. Dáng người mập mạp, tròn trịa đang ngồi rất gần Vương Cảnh Nghi. Mọi người trên bàn chữ u đều hướng mắt nhìn theo.

  Tô Xa sợ hãi đến mức cả người run lên cầm cập, nhưng vẫn cố tỏ ra phong thái bình thường, mặc cho mồ hôi đã tích tụ thành từng giọt, đọng lại trên trán. Ông ta vẫn ngồi yên trên ghế, các ngón tay đan xen vào nhau đặt lên bàn. Ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn xuống mặt bàn, mặc kệ chuyện xung quanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta muốn giả vờ không biết gì hòng chối bỏ trách nhiệm, nhưng không thể qua được đôi mắt tinh tường của Cảnh Nghi. Không đợi Tô Xa phản ứng, cũng không cần chính miệng thừa nhận nữa. Tất cả đã muộn màng kể từ lúc Tô Xa làm mất lô hàng vào tay cảnh sát.

  Vương Cảnh Nghi ánh mắt hung tàn, gương mặt sắc lạnh toát lên dáng vẻ thô bạo, tựa như một con quái vật không có tính người. Lặng lẽ rút khẩu súng được giấu ở nơi thiết kế đặc biệt, bên trong chiếc áo vest. Không do dự một chút nào, dứt khoát vươn tay chĩa thẳng nòng súng vào đầu Tô Xa.

  Nhận thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, lúc này Tô Xa mới bắt đầu phản ứng. Gương mặt dần trở nên hèn hạ. Đưa ánh mắt đáng thương nhìn Cảnh Nghi. Rồi mếu máo chấp tay, van xin lấy van xin để.

  Ông ta bắt đầu kể lể về người phụ nữ là vợ đang ở nhà, một mình gồng gánh nuôi dưỡng hai đứa con thơ. Hy vọng Cảnh Nghi rủ lòng thương hại mà tha cho một mạng. Sau đó vừa run rẩy vừa giải thích.

  - Ông chủ... lô hàng đó tôi đã tính toán đường đi rất cẩn thận. Nhưng không ngờ cảnh sát lại đánh hơi được... nên mới...

  - Theo kế hoạch lô hàng được vận chuyển đi bằng đường rừng, sau đó vòng qua thành phố A để đánh lạc hướng cảnh sát, rồi mới được phép vận chuyển đến biên giới. Ông đã bỏ qua bước nào rồi?

  - Tôi... tôi chỉ là cảm thấy đi vòng qua thành phố A sẽ mất thêm nhiều kinh phí và thời gian. Cho nên... đã tự ý bỏ qua...

  - Tôi đã tính toán đường đi nước bước cụ thể cho ông, chỉ cần làm theo thì mọi thứ đều trót lọt. Kinh phí di chuyển tôi đều cung cấp đầy đủ. Ông bỏ qua bước để ăn chặn khoảng đó có đúng không? Bây giờ mất đi lô hàng hai trăm tỷ của tôi, cái mạng già của ông có trả được không?

  - Tôi... tôi xin lỗi. Cầu xin ông chủ cho tôi một cơ hội nữa. Lần sau làm việc đều nghe theo kế hoạch, không bao giờ sai phạm nữa.

  Tô Xa lập tức rời khỏi ghế, quỳ gối xuống nền nhà, chống hai bàn tay xuống dưới rồi dập đầu liên tục, cho đến khi trán bị mẻ và máu rỉ ra. Nhưng chỉ nhận lại được cái nhìn lạnh lùng và nụ cười khẩy đầy khinh thường của Vương Cảnh Nghi.

  - Tổ chức Bạch Mê Dược do Cảnh Nghi này quản lý. Tuyệt đối không có chỗ cho bọn người vô dụng.

  Anh không nói thêm gì nữa, lập tức thẳng tay, hướng nòng súng về phía Tô Xa đang liên tục dập đầu than khóc bên dưới. Rồi "đoàng" một tiếng, trong tích tắc Tô Xa đã rời xa cõi đời. Một viên đạn được ghim vào giữa trán. Tô Xa ra đi đột ngột, trong trạng thái mắt vẫn còn mở.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Số ký tự: 0