Tổ chức Bạch Mê...
2024-12-29 18:49:28
Sự việc của Tô Xa đã giải quyết xong. Nhưng Cảnh Nghi chưa thể quay về dinh thự. Vẫn phải ở lại tổ chức thêm vài ngày để lên kế hoạch cho những lô hàng sắp tới. Những cuộc họp được diễn ra liên tục. Khiến anh mệt mỏi.
Ngồi trong phòng nghỉ ngơi, Cảnh Nghi tranh thủ uống một tách cà phê nóng để tỉnh táo đầu óc. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. Ông chú Vương Giả đến tìm anh. Nhưng ông không đi một mình mà dẫn theo một ông chú khác, có tên là Châu Điềm. Bên cạnh còn có một cô gái trẻ đẹp, với tên gọi mỹ miều Châu Giai Ý.
Ông chú Vương Giả vừa bước vào bên trong phòng, đã ra hiệu cho Châu Giai Ý đến ngồi bên cạnh Cảnh Nghi. Ông chú Châu Điềm với nét mặt niềm nở, đưa tay ra chào hỏi nhưng bị anh làm lơ. Không thích bị làm phiền trong thời gian nghỉ ngơi, anh tỏ thái độ không hài lòng. Nhưng vẫn tò mò, muốn nghe câu chuyện của họ.
- Các người có chuyện gì?
Ông Vương Giả lập tức đáp lời Cảnh Nghi. Ông đưa tay chỉ về hướng hai người còn lại và bắt đầu giới thiệu. Được biết, nhà họ Châu đã hợp tác, buôn bán chất cấm cùng với tổ chức được nhiều năm, kể từ khi bố anh còn sống. Cũng được xem như có mối quan hệ sâu sắc với tổ chức.
Gia đình họ Châu có một cô con gái xinh đẹp chính là Giai Ý. Nay đã đủ tuổi kết hôn. Ông Vương Giả cũng cảm thấy anh cần một người phụ nữ ở bên cạnh. Nên đã sắp xếp cho Châu Giai Ý và anh có cơ hội gặp mặt. Đến đây, Cảnh Nghi bắt đầu chau mày, tỏ ra dáng vẻ khó chịu kịch liệt.
- Từ khi nào chú được phép quản lý chuyện hôn nhân của tôi?
- Cảnh Nghi à... ba con mất sớm. Chú chỉ muốn thay anh hai chăm sóc con.
- Hừm... tốt vậy sao?
- Hôm nay bác Châu đặc biệt đưa Giai Ý đến đây, muốn cho hai đứa làm quen với nhau. Nếu thuận lợi thì tiến hành đăng ký kết hôn. Con cảm thấy như vậy có được không?
Cảnh Nghi không nói gì chỉ ngồi trầm ngâm thưởng thức tách cà phê, không quan tâm đến lời nói của ông chú. Thấy dáng vẻ dửng dưng của anh, bác Châu vội vàng tiếp lời.
- Cảnh Nghi à... bác biết là con có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng con nhìn xem Giai Ý xinh đẹp hơn hẳn bọn họ. Lại thông minh lanh lợi, rất thích hợp cùng con điều hành tổ chức. Hơn nữa, Giai Ý từ lâu đã rất thích con.
Ông Châu Điềm rót biết bao lời hay ý đẹp vào tai, nhưng Vương Cảnh Nghi một chút cũng không để tâm. Ngược lại còn ghét bỏ ra mặt. Châu Giai Ý ngồi ở bên cạnh, cảm thấy người lớn không thể thuyết phục được, nên chủ động tương tác. Cô ta cố tình đặt bàn tay lên cánh tay anh, nắm chặt lấy nó rồi nũng nịu.
- Cảnh Nghi... em thật sự thích anh lâu lắm rồi.
- Thích tôi thì tôi bắt buộc phải thích lại à?
Trở thành ông trùm của Bạch Mê Dược bao nhiêu lâu nay. Cảnh Nghi hiểu rất rõ tính cách của những người trong tổ chức, đặc biệt là ông chú Vương Giả. Ngoài mặt luôn tỏ ra dáng vẻ yêu thương, nhưng bên trong lại mưu mô, tính kế khó lường. Mọi người đều biết cái chết của bố anh là do mắc bệnh, chỉ có anh mới biết lý do thật sự đằng sau.
Chỉ vì danh xưng ông trùm mà có kẻ nào đó đã sát hại ba anh. Vốn dĩ kẻ đó cho rằng anh không có khả năng làm lãnh đạo, đã quá xem thường anh. Nhưng thật không ngờ, anh lại đưa tổ chức đi lên một tầm cao mới. Hiện tại anh vẫn chưa điều tra ra được kẻ đứng đằng sau. Nhưng anh có thể đánh hơi được, những kẻ muốn hạ bệ anh. Trong đó có cả chú Vương Giả.
Từ lâu anh luôn đoán được chú đang nhắm vào chiếc ghế anh đang ngồi. Việc giới thiệu Châu Giai Ý chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch. Tuy bản tính rất thích chơi đùa phụ nữ, nhưng anh tuyệt đối không để bản thân mất hết tất cả vì phụ nữ.
Thái độ quá kiên quyết của Cảnh Nghi, khiến ông Vương Giả có chút bực tức, dần bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc. Từ trạng thái nhỏ nhẹ ông chuyển sang cáu gắt.
- Cảnh Nghi... tổ chức cần được duy trì dài lâu. Con cần tạo ra người duy trì tổ chức. Nếu con không chịu kết hôn thì làm sao có thể làm việc đó?
- Chú à... không kết hôn tôi vẫn làm "việc đó" được mỗi ngày mà?
- Những đứa con gái mà con qua lại nếu có sinh con cho con, thì đứa trẻ đó cũng không đủ tư cách để duy trì tổ chức.
- Phải là cô Châu Giai Ý đây thì mới đủ tư cách à?
- Đúng vậy, Giai Ý hiểu rõ mọi thứ về tổ chức, con bé không thích hợp thì còn ai nữa.
- Thôi thôi... chú đừng có nhiều lời, tôi nói không kết hôn là không.
Cảnh Nghi chán ghét khung cảnh căng thẳng này, cũng như việc phải nhìn gương mặt của ba người họ. Anh không muốn nói thêm bất cứ điều gì, lập tức đứng dậy bỏ ra khỏi phòng. Thái độ đó càng làm ông chú sôi sục hơn. Cảnh Nghi vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì một tiếng động lớn níu chân anh lại. Ông chú vừa đập mạnh vào bàn để cảnh cáo anh.
- Cảnh Nghi... nếu không kết hôn thì trả cái ghế đó cho người khác ngồi. Kẻ không chịu duy trì nòi giống thì không xứng đáng ngồi nữa.
- Vậy... chỉ cần kết hôn là được đúng không?
- Kết hôn với Châu Giai Ý.
- Chú à... đừng có quá đáng, chỉ cần có người kế thừa là tốt rồi. Mẹ của đứa trẻ là ai đều không quan trọng, gen thông minh của tôi sẽ gánh hết. Chú không cần phải đau đầu suy nghĩ cho đời sống của tôi. Nếu có thời gian rảnh thì mau nghĩ xem, làm thế nào để vận chuyển hết lô hàng trong kho, đến người mua một cách thuận buồm xuôi gió phụ tôi. Tôi một mình tính kế cho các người cũng rất mệt đó. Việc cần nghĩ thì không nghĩ, lại nghĩ đến những việc dở hơi.
Cảnh Nghi bỏ ra khỏi phòng và không quên đóng cửa thật mạnh, để bộc lộ sự tức giận của bản thân.
Ngồi trong phòng nghỉ ngơi, Cảnh Nghi tranh thủ uống một tách cà phê nóng để tỉnh táo đầu óc. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. Ông chú Vương Giả đến tìm anh. Nhưng ông không đi một mình mà dẫn theo một ông chú khác, có tên là Châu Điềm. Bên cạnh còn có một cô gái trẻ đẹp, với tên gọi mỹ miều Châu Giai Ý.
Ông chú Vương Giả vừa bước vào bên trong phòng, đã ra hiệu cho Châu Giai Ý đến ngồi bên cạnh Cảnh Nghi. Ông chú Châu Điềm với nét mặt niềm nở, đưa tay ra chào hỏi nhưng bị anh làm lơ. Không thích bị làm phiền trong thời gian nghỉ ngơi, anh tỏ thái độ không hài lòng. Nhưng vẫn tò mò, muốn nghe câu chuyện của họ.
- Các người có chuyện gì?
Ông Vương Giả lập tức đáp lời Cảnh Nghi. Ông đưa tay chỉ về hướng hai người còn lại và bắt đầu giới thiệu. Được biết, nhà họ Châu đã hợp tác, buôn bán chất cấm cùng với tổ chức được nhiều năm, kể từ khi bố anh còn sống. Cũng được xem như có mối quan hệ sâu sắc với tổ chức.
Gia đình họ Châu có một cô con gái xinh đẹp chính là Giai Ý. Nay đã đủ tuổi kết hôn. Ông Vương Giả cũng cảm thấy anh cần một người phụ nữ ở bên cạnh. Nên đã sắp xếp cho Châu Giai Ý và anh có cơ hội gặp mặt. Đến đây, Cảnh Nghi bắt đầu chau mày, tỏ ra dáng vẻ khó chịu kịch liệt.
- Từ khi nào chú được phép quản lý chuyện hôn nhân của tôi?
- Cảnh Nghi à... ba con mất sớm. Chú chỉ muốn thay anh hai chăm sóc con.
- Hừm... tốt vậy sao?
- Hôm nay bác Châu đặc biệt đưa Giai Ý đến đây, muốn cho hai đứa làm quen với nhau. Nếu thuận lợi thì tiến hành đăng ký kết hôn. Con cảm thấy như vậy có được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Nghi không nói gì chỉ ngồi trầm ngâm thưởng thức tách cà phê, không quan tâm đến lời nói của ông chú. Thấy dáng vẻ dửng dưng của anh, bác Châu vội vàng tiếp lời.
- Cảnh Nghi à... bác biết là con có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng con nhìn xem Giai Ý xinh đẹp hơn hẳn bọn họ. Lại thông minh lanh lợi, rất thích hợp cùng con điều hành tổ chức. Hơn nữa, Giai Ý từ lâu đã rất thích con.
Ông Châu Điềm rót biết bao lời hay ý đẹp vào tai, nhưng Vương Cảnh Nghi một chút cũng không để tâm. Ngược lại còn ghét bỏ ra mặt. Châu Giai Ý ngồi ở bên cạnh, cảm thấy người lớn không thể thuyết phục được, nên chủ động tương tác. Cô ta cố tình đặt bàn tay lên cánh tay anh, nắm chặt lấy nó rồi nũng nịu.
- Cảnh Nghi... em thật sự thích anh lâu lắm rồi.
- Thích tôi thì tôi bắt buộc phải thích lại à?
Trở thành ông trùm của Bạch Mê Dược bao nhiêu lâu nay. Cảnh Nghi hiểu rất rõ tính cách của những người trong tổ chức, đặc biệt là ông chú Vương Giả. Ngoài mặt luôn tỏ ra dáng vẻ yêu thương, nhưng bên trong lại mưu mô, tính kế khó lường. Mọi người đều biết cái chết của bố anh là do mắc bệnh, chỉ có anh mới biết lý do thật sự đằng sau.
Chỉ vì danh xưng ông trùm mà có kẻ nào đó đã sát hại ba anh. Vốn dĩ kẻ đó cho rằng anh không có khả năng làm lãnh đạo, đã quá xem thường anh. Nhưng thật không ngờ, anh lại đưa tổ chức đi lên một tầm cao mới. Hiện tại anh vẫn chưa điều tra ra được kẻ đứng đằng sau. Nhưng anh có thể đánh hơi được, những kẻ muốn hạ bệ anh. Trong đó có cả chú Vương Giả.
Từ lâu anh luôn đoán được chú đang nhắm vào chiếc ghế anh đang ngồi. Việc giới thiệu Châu Giai Ý chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch. Tuy bản tính rất thích chơi đùa phụ nữ, nhưng anh tuyệt đối không để bản thân mất hết tất cả vì phụ nữ.
Thái độ quá kiên quyết của Cảnh Nghi, khiến ông Vương Giả có chút bực tức, dần bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc. Từ trạng thái nhỏ nhẹ ông chuyển sang cáu gắt.
- Cảnh Nghi... tổ chức cần được duy trì dài lâu. Con cần tạo ra người duy trì tổ chức. Nếu con không chịu kết hôn thì làm sao có thể làm việc đó?
- Chú à... không kết hôn tôi vẫn làm "việc đó" được mỗi ngày mà?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Những đứa con gái mà con qua lại nếu có sinh con cho con, thì đứa trẻ đó cũng không đủ tư cách để duy trì tổ chức.
- Phải là cô Châu Giai Ý đây thì mới đủ tư cách à?
- Đúng vậy, Giai Ý hiểu rõ mọi thứ về tổ chức, con bé không thích hợp thì còn ai nữa.
- Thôi thôi... chú đừng có nhiều lời, tôi nói không kết hôn là không.
Cảnh Nghi chán ghét khung cảnh căng thẳng này, cũng như việc phải nhìn gương mặt của ba người họ. Anh không muốn nói thêm bất cứ điều gì, lập tức đứng dậy bỏ ra khỏi phòng. Thái độ đó càng làm ông chú sôi sục hơn. Cảnh Nghi vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì một tiếng động lớn níu chân anh lại. Ông chú vừa đập mạnh vào bàn để cảnh cáo anh.
- Cảnh Nghi... nếu không kết hôn thì trả cái ghế đó cho người khác ngồi. Kẻ không chịu duy trì nòi giống thì không xứng đáng ngồi nữa.
- Vậy... chỉ cần kết hôn là được đúng không?
- Kết hôn với Châu Giai Ý.
- Chú à... đừng có quá đáng, chỉ cần có người kế thừa là tốt rồi. Mẹ của đứa trẻ là ai đều không quan trọng, gen thông minh của tôi sẽ gánh hết. Chú không cần phải đau đầu suy nghĩ cho đời sống của tôi. Nếu có thời gian rảnh thì mau nghĩ xem, làm thế nào để vận chuyển hết lô hàng trong kho, đến người mua một cách thuận buồm xuôi gió phụ tôi. Tôi một mình tính kế cho các người cũng rất mệt đó. Việc cần nghĩ thì không nghĩ, lại nghĩ đến những việc dở hơi.
Cảnh Nghi bỏ ra khỏi phòng và không quên đóng cửa thật mạnh, để bộc lộ sự tức giận của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro