Hôn nhân bất đắ...
2024-12-29 18:49:28
Vương Cảnh Nghi ở tổ chức được hơn một tuần. Hôm nay mọi thứ đều được sắp xếp và lên kế hoạch ổn định. Anh bắt đầu di chuyển trở về thành phố A, nơi có dinh thự của mình.
Chiếc xe ngừng lăn bánh trước cổng dinh thự vào buổi sáng sớm. Điều đầu tiên đập vào mắt, đó là hoạt động sớm của những người trong nhà. Dì Đinh đang tưới cây ở khu vườn, cách đó không xa Tiếu Tiếu đang quét sân.
Nhưng có vẻ Cảnh Nghi không quan tâm đến họ, người anh muốn tìm ngay lúc này chính là Tư Mỹ. Anh lo sợ cô sẽ bỏ trốn trong khoảng thời gian anh vắng nhà.
Dì Đinh... Tư Mỹ cô ta bỏ trốn rồi à?
Không có... con bé đang ở trên tầng hai.
- Làm gì ở trên đó vậy, ngủ chưa thức à?
- Con bé không khoẻ một chút, muốn ngủ thêm...
Cảnh Nghi gật nhẹ đầu, rồi đi thẳng lên tầng hai. Tiếu Tiếu ở gần đó đã nghe ngóng được cuộc trò chuyện chóng vánh giữa hai người.
Tư Mỹ được anh quan tâm và nhắc đến tên, điều đó khiến Tiếu Tiếu càng ghen ghét hơn. Cô ta luôn ấp ủ suy nghĩ, muốn làm một điều gì đó, để Lưu Tư Mỹ phải biến mất khỏi dinh thự này.
...----------------...
Ở trên tầng hai, Cảnh Nghi hấp tấp đi tìm Tư Mỹ. Không nhìn thấy cô trên giường ngủ, tìm khắp nơi đều không thấy. Anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách phát ra từ bên trong phòng tắm, biết ngay là cô đang ở trong đó.
Không gõ cửa cũng không lên tiếng, Cảnh Nghi cứ như thế mở cửa bước vào, khiến Tư Mỹ bất ngờ kèm theo đó là sự hoang mang.
- Anh trở về khi nào vậy?
- Cô thấy lạ à? Đây là nhà tôi mà, thích về lúc nào thì về.
- Anh luôn thích xông vào phòng tắm khi người khác đang sử dụng như thế sao?
- Cô có quyền không hài lòng khi đang ở dinh thự này à?
Vương Cảnh Nghi nhìn thấy Lưu Tư Mỹ đang khỏa thân trong bồn tắm, anh không kiềm lòng được mà bước đến. Ngồi trên thành bồn đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Bị thu hút bởi khung cảnh trần trụi trước mắt, Cảnh Nghi đưa tay ra nâng gương mặt còn đang dính đầy nước của Tư Mỹ lên. Nhìn chăm chú vào rồi cười nhếch mép.
- Hừm... tôi đi hơn một tuần lễ mà cô không béo lên được một chút nào sao?
- Tôi không phải là dạng người dễ tăng cân.
- Không sao... như thế này cũng cuốn hút lắm rồi.
Vương Cảnh Nghi hướng người về phía trước, mặt kề sát mặt Tư Mỹ. Nó gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp điệu trong từng hơi thở. Anh nhìn lướt qua bờ môi, rồi từ từ chạm vào nó, bắt đầu phê pha trong sự mền mại đầy mê hoặc. Anh không ngần ngại vòng tay ra phía sau, ôm chặt Tư Mỹ hơn, rồi dồn sức cắn vào khuôn miệng xinh đẹp.
Không phải lần đầu tiên trải qua tình huống này cùng Cảnh Nghi, cô đã dần quen thuộc với nó. Xem nó như một điều bình thường mà kẻ làm nô lệ phải thực hiện. Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu thì mọi thứ không có gì đáng sợ lắm. Chỉ là đời sống sinh lý của Cảnh Nghi quá mãnh liệt. Anh không những tàn bạo trên thương trường mà còn cả trên giường ngủ.
Anh không bao giờ cảm thấy hài lòng, cho dù là bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Dày vò người khác cho đến đau điếng cả cơ thể cũng không chịu dừng lại. Nếu không làm theo ý muốn, kết cục phải trả sẽ rất đáng sợ. Tư Mỹ vẫn còn muốn được sống yên ổn, nên luôn cố gắng cam chịu.
- Nếu làm việc đó ở trong phòng tắm... chắc sẽ vui lắm nhỉ?
- Bây... bây giờ là buổi sáng, tôi còn rất nhiều việc phải phụ dì Đinh.
- Tôi mua cô về không phải để làm hầu gái, việc ở nhà không tới lượt cô làm. Việc của cô chỉ có một, đó là khiến tôi cảm thấy hài lòng.
- Tôi...
- Sao... hôm nay cô muốn vùng dậy chống đối lại tôi rồi à?
- Không có... tùy anh. Là anh mua tôi về, muốn làm gì thì làm nhanh đi.
- Hừm... suy nghĩ được như thế là tốt.
Vương Cảnh Nghi tiếp tục câu chuyện còn đang dang dỡ. Anh cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, tháo cà vạt xuống, sử dụng nó để trói tay Tư Mỹ. Gỡ bỏ ba chiếc cúc áo ở phần trên, để lộ ra bờ ngực săn chắc. Rồi lao tới hôn ngấu nghiến Tư Mỹ, vừa hôn vừa ôm phần eo, vừa vuốt ve làn da mềm mịn.
Đúng lúc chế độ sinh lý đang dâng lên cao trào. Tiếu Tiếu lại từ đâu xông vào, trở thành kỳ đà cản mũi. Cô mở toang cửa phòng tắm. Sớn sa sớn sát không gõ cửa trước, miệng mồm lại còn oang oang.
- Lưu Tư Mỹ... cô tận hưởng lâu quá rồi đó, mau xuống tầng dưới giặt quần áo cho tôi.
Có tiếng người, Cảnh Nghi dừng vội hoạt động đang diễn ra. Đưa mắt nhìn về phía cửa kèm theo đó là sự khó chịu. Tiếu Tiếu không ngờ lần gây khó Tư Mỹ này, lại đe dọa tinh thần đến vậy.
Một đôi mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm. Tiếu Tiếu run rẩy, bất giác cơ thể tự nhiên phản ứng. Đôi chân tự động di chuyển, lùi từng bước ngắn về phía sau, rồi không cẩn thận bước hụt mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
Chạy không kịp nữa rồi, Vương Cảnh Nghi đã đến và đứng ở ngay trước mặt. Ánh mắt mỗi lúc một sắc lạnh hơn, nó như một con dao sắc nhọn, sẵn sàng ghim vào Tiếu Tiếu bất cứ lúc nào. Tiếu Tiếu không dám nhìn thẳng, chỉ dám gục mặt nhìn xuống.
Cảnh Nghi bắt đầu chất vấn cô bằng một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người nghe phải rùng mình.
- Cô phá hỏng chuyện vui của tôi rồi. Hay là muốn xem cảnh nô lệ đang mua vui cho tôi?
Trước câu hỏi đầy ẩn ý, Tiếu Tiếu không dám trả lời, cô lấp bấp mãi không nói được câu nào. Cảnh Nghi lại tiếp tục thúc giục.
- Nói mau...
- Thiếu gia... tôi... tôi không dám...
- Cô... đã hiên ngang xông thẳng vào bên trong, còn không biết gõ cửa, như vậy là không dám? Lại còn cả gan sai nô lệ của tôi đi giặt quần áo? Tôi mua cô ta về... để làm nô lệ cho cô à?
- Xin... xin lỗi thiếu gia... Tiếu Tiếu... thật... thật sự không dám...
- Hừm...
Tiếu Tiếu cả người đổ mồ hôi, cơ thể run lên bần bật, ngồi ở bên dưới ngay cả việc thở cũng không dám. Nhưng Cảnh Nghi không lấy làm thương hại. Thậm chí còn ngồi xuống túm lấy cổ áo, bắt buộc cô phải đứng lên.
Anh tàn bạo đến mức, dùng tay tát mạnh vào má phải, khiến một bên miệng bị chảy máu. Chưa dừng lại ở đó, Cảnh Nghi càng ra tay nặng hơn khi dứt khoát ném mạnh cô sang một bên. Tiếu Tiếu tựa như một bao cát, mặc cho Cảnh Nghi xử lý.
Cú ném mạnh khiến vùng trán bị trầy xước, da thịt hở ra dẫn đến máu cũng tuôn rơi. Tình trạng của Tiếu Tiếu đã trở nên tồi tệ, nhưng cơn thịnh nộ của Cảnh Nghi vẫn chưa kết thúc. Anh tiếp tục sấn tới, túm lấy phần tóc phía sau của Tiếu Tiếu, rồi giật mạnh khiến đầu cô ngửa hẳn ra sau.
- Tiếu Tiếu... cô có còn muốn sống không?
Chiếc xe ngừng lăn bánh trước cổng dinh thự vào buổi sáng sớm. Điều đầu tiên đập vào mắt, đó là hoạt động sớm của những người trong nhà. Dì Đinh đang tưới cây ở khu vườn, cách đó không xa Tiếu Tiếu đang quét sân.
Nhưng có vẻ Cảnh Nghi không quan tâm đến họ, người anh muốn tìm ngay lúc này chính là Tư Mỹ. Anh lo sợ cô sẽ bỏ trốn trong khoảng thời gian anh vắng nhà.
Dì Đinh... Tư Mỹ cô ta bỏ trốn rồi à?
Không có... con bé đang ở trên tầng hai.
- Làm gì ở trên đó vậy, ngủ chưa thức à?
- Con bé không khoẻ một chút, muốn ngủ thêm...
Cảnh Nghi gật nhẹ đầu, rồi đi thẳng lên tầng hai. Tiếu Tiếu ở gần đó đã nghe ngóng được cuộc trò chuyện chóng vánh giữa hai người.
Tư Mỹ được anh quan tâm và nhắc đến tên, điều đó khiến Tiếu Tiếu càng ghen ghét hơn. Cô ta luôn ấp ủ suy nghĩ, muốn làm một điều gì đó, để Lưu Tư Mỹ phải biến mất khỏi dinh thự này.
...----------------...
Ở trên tầng hai, Cảnh Nghi hấp tấp đi tìm Tư Mỹ. Không nhìn thấy cô trên giường ngủ, tìm khắp nơi đều không thấy. Anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách phát ra từ bên trong phòng tắm, biết ngay là cô đang ở trong đó.
Không gõ cửa cũng không lên tiếng, Cảnh Nghi cứ như thế mở cửa bước vào, khiến Tư Mỹ bất ngờ kèm theo đó là sự hoang mang.
- Anh trở về khi nào vậy?
- Cô thấy lạ à? Đây là nhà tôi mà, thích về lúc nào thì về.
- Anh luôn thích xông vào phòng tắm khi người khác đang sử dụng như thế sao?
- Cô có quyền không hài lòng khi đang ở dinh thự này à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Cảnh Nghi nhìn thấy Lưu Tư Mỹ đang khỏa thân trong bồn tắm, anh không kiềm lòng được mà bước đến. Ngồi trên thành bồn đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Bị thu hút bởi khung cảnh trần trụi trước mắt, Cảnh Nghi đưa tay ra nâng gương mặt còn đang dính đầy nước của Tư Mỹ lên. Nhìn chăm chú vào rồi cười nhếch mép.
- Hừm... tôi đi hơn một tuần lễ mà cô không béo lên được một chút nào sao?
- Tôi không phải là dạng người dễ tăng cân.
- Không sao... như thế này cũng cuốn hút lắm rồi.
Vương Cảnh Nghi hướng người về phía trước, mặt kề sát mặt Tư Mỹ. Nó gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp điệu trong từng hơi thở. Anh nhìn lướt qua bờ môi, rồi từ từ chạm vào nó, bắt đầu phê pha trong sự mền mại đầy mê hoặc. Anh không ngần ngại vòng tay ra phía sau, ôm chặt Tư Mỹ hơn, rồi dồn sức cắn vào khuôn miệng xinh đẹp.
Không phải lần đầu tiên trải qua tình huống này cùng Cảnh Nghi, cô đã dần quen thuộc với nó. Xem nó như một điều bình thường mà kẻ làm nô lệ phải thực hiện. Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu thì mọi thứ không có gì đáng sợ lắm. Chỉ là đời sống sinh lý của Cảnh Nghi quá mãnh liệt. Anh không những tàn bạo trên thương trường mà còn cả trên giường ngủ.
Anh không bao giờ cảm thấy hài lòng, cho dù là bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Dày vò người khác cho đến đau điếng cả cơ thể cũng không chịu dừng lại. Nếu không làm theo ý muốn, kết cục phải trả sẽ rất đáng sợ. Tư Mỹ vẫn còn muốn được sống yên ổn, nên luôn cố gắng cam chịu.
- Nếu làm việc đó ở trong phòng tắm... chắc sẽ vui lắm nhỉ?
- Bây... bây giờ là buổi sáng, tôi còn rất nhiều việc phải phụ dì Đinh.
- Tôi mua cô về không phải để làm hầu gái, việc ở nhà không tới lượt cô làm. Việc của cô chỉ có một, đó là khiến tôi cảm thấy hài lòng.
- Tôi...
- Sao... hôm nay cô muốn vùng dậy chống đối lại tôi rồi à?
- Không có... tùy anh. Là anh mua tôi về, muốn làm gì thì làm nhanh đi.
- Hừm... suy nghĩ được như thế là tốt.
Vương Cảnh Nghi tiếp tục câu chuyện còn đang dang dỡ. Anh cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, tháo cà vạt xuống, sử dụng nó để trói tay Tư Mỹ. Gỡ bỏ ba chiếc cúc áo ở phần trên, để lộ ra bờ ngực săn chắc. Rồi lao tới hôn ngấu nghiến Tư Mỹ, vừa hôn vừa ôm phần eo, vừa vuốt ve làn da mềm mịn.
Đúng lúc chế độ sinh lý đang dâng lên cao trào. Tiếu Tiếu lại từ đâu xông vào, trở thành kỳ đà cản mũi. Cô mở toang cửa phòng tắm. Sớn sa sớn sát không gõ cửa trước, miệng mồm lại còn oang oang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lưu Tư Mỹ... cô tận hưởng lâu quá rồi đó, mau xuống tầng dưới giặt quần áo cho tôi.
Có tiếng người, Cảnh Nghi dừng vội hoạt động đang diễn ra. Đưa mắt nhìn về phía cửa kèm theo đó là sự khó chịu. Tiếu Tiếu không ngờ lần gây khó Tư Mỹ này, lại đe dọa tinh thần đến vậy.
Một đôi mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm. Tiếu Tiếu run rẩy, bất giác cơ thể tự nhiên phản ứng. Đôi chân tự động di chuyển, lùi từng bước ngắn về phía sau, rồi không cẩn thận bước hụt mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
Chạy không kịp nữa rồi, Vương Cảnh Nghi đã đến và đứng ở ngay trước mặt. Ánh mắt mỗi lúc một sắc lạnh hơn, nó như một con dao sắc nhọn, sẵn sàng ghim vào Tiếu Tiếu bất cứ lúc nào. Tiếu Tiếu không dám nhìn thẳng, chỉ dám gục mặt nhìn xuống.
Cảnh Nghi bắt đầu chất vấn cô bằng một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người nghe phải rùng mình.
- Cô phá hỏng chuyện vui của tôi rồi. Hay là muốn xem cảnh nô lệ đang mua vui cho tôi?
Trước câu hỏi đầy ẩn ý, Tiếu Tiếu không dám trả lời, cô lấp bấp mãi không nói được câu nào. Cảnh Nghi lại tiếp tục thúc giục.
- Nói mau...
- Thiếu gia... tôi... tôi không dám...
- Cô... đã hiên ngang xông thẳng vào bên trong, còn không biết gõ cửa, như vậy là không dám? Lại còn cả gan sai nô lệ của tôi đi giặt quần áo? Tôi mua cô ta về... để làm nô lệ cho cô à?
- Xin... xin lỗi thiếu gia... Tiếu Tiếu... thật... thật sự không dám...
- Hừm...
Tiếu Tiếu cả người đổ mồ hôi, cơ thể run lên bần bật, ngồi ở bên dưới ngay cả việc thở cũng không dám. Nhưng Cảnh Nghi không lấy làm thương hại. Thậm chí còn ngồi xuống túm lấy cổ áo, bắt buộc cô phải đứng lên.
Anh tàn bạo đến mức, dùng tay tát mạnh vào má phải, khiến một bên miệng bị chảy máu. Chưa dừng lại ở đó, Cảnh Nghi càng ra tay nặng hơn khi dứt khoát ném mạnh cô sang một bên. Tiếu Tiếu tựa như một bao cát, mặc cho Cảnh Nghi xử lý.
Cú ném mạnh khiến vùng trán bị trầy xước, da thịt hở ra dẫn đến máu cũng tuôn rơi. Tình trạng của Tiếu Tiếu đã trở nên tồi tệ, nhưng cơn thịnh nộ của Cảnh Nghi vẫn chưa kết thúc. Anh tiếp tục sấn tới, túm lấy phần tóc phía sau của Tiếu Tiếu, rồi giật mạnh khiến đầu cô ngửa hẳn ra sau.
- Tiếu Tiếu... cô có còn muốn sống không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro