Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Hôn nhân bất đắ...

2024-12-29 18:49:28

 Sau khi nhận được câu hỏi đầy sự vô tình của Cảnh Nghi. Tiếu Tiếu đau đớn khóc lóc, không biết nên trả lời như thế nào. Chỉ có thể nắm lấy phần cổ tay anh rồi gật nhẹ đầu, thể hiện ngụ ý muốn được sống.

Được thôi... nhưng muốn yên ổn trong cái dinh thự này, phải biết thân biết phận một chút. Ba ngày tiếp theo, cô chỉ được phép ở ngoài sân, không có cơm ăn, không có nước uống. Nắng hay mưa đều không được vào nhà. Nếu cô vượt qua được tôi sẽ để cho cô... sống yên.

Chính vào thời khắc quan trọng này, dì Đinh từ bên dưới vội vã chạy đến. Nhìn Tiếu Tiếu thương tích đầy người, dì mếu máo tỏ lòng thương xót. Quỳ xuống rồi nắm lấy tay Cảnh Nghi cầu xin.

  - Cảnh Nghi... con tha cho Tiếu Tiếu đi. Nó còn nhỏ không biết gì đâu, để dì khuyên nhủ nó thêm. Xin con đừng phạt tội nghiệp nó...

  - Không được... nếu muốn tha thứ. Trừ phi... dì chịu phạt thay cô ta, đồng ý không?

  - Được... nếu con muốn thì dì sẽ chịu phạt thay, đừng đánh Tiếu Tiếu nữa.

  - Hừm... dì nuông chiều cô ta đến ngu ngốc rồi... 

Vương Cảnh Nghi cảm thấy khó chịu khi dì Đinh đưa ra quyết định này. Vốn dĩ anh sẽ để dì chịu phạt thay. Nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh quyết định bỏ qua lần này. Tất cả đều là vì nể mặt dì Đinh.

...----------------...

  Ngược về quá khứ một chút, dì Đinh đã sống ở dinh thự này, kể từ khi Cảnh Nghi bắt đầu kế thừa tổ chức "Bạch Mê Dược". Dì đã chăm sóc cho anh từng bữa cơm, vun vén từng chút cho dinh thự này.

Cho dù có là người lạnh lùng, vô tình đến mấy. Cảnh Nghi vẫn còn tính người ở sâu thẩm bên trong. Hơn nữa, dì cũng đã bước sang ngưỡng trung niên. Làm sao có thể chịu được sự trừng phạt này. Đến cuối cùng Cảnh Nghi vẫn chọn cách bỏ qua.

  - Tiếu Tiếu... lần này tôi bỏ qua cho cô. Nếu lần sau còn không biết điều, thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.

  Vương Cảnh Nghi bỏ đi, để nỗi sợ bao trùm ba người còn lại. Tiếu Tiếu ngồi dưới sàn ôm dì Đinh mà khóc nức nở. Lưu Tư Mỹ ở trong bồn tắm cũng không khá hơn, lần này cô thoát khỏi sự dày vò về thể xác.

Nhưng tinh thần đã bị ám ảnh. Nếu một ngày nào đó, cô vô tình làm sai ý, không phải cũng sẽ bị bạo hành như thế sao. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

...----------------...

  Cảnh Nghi tức giận bỏ xuống tầng dưới, ngồi ở ghế sofa xem chương trình truyền hình trên tivi. Được một lúc thì ông chú Vương Giả tìm đến, ghé xe ở trước cổng dinh thự.

Ông đến một mình và sắc mặt không có gì đặc biệt, không vui cũng không buồn. Ông hiên ngang bước vào cứ như dinh thự là nhà của mình. Rồi tiến đến ghế sofa, ngồi xuống ngay bên cạnh Cảnh Nghi mà thở dài.

  - Vừa mới gặp nhau ở tổ chức không lâu, chú lại nhớ tôi đến mức phải đến tận nhà thăm sao?

  - Đến thăm cháu của mình... như thế không được à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  - Bình thường thôi... chỉ là có chút kỳ lạ. Mau nói đi, có chuyện gì quan trọng mà phải đích thân đến đây?

  - Hừm... đúng là không có gì qua mắt được Cảnh Nghi.

  - Hừm... nói đi...

  - Tổ chức và chú đã cùng nhau bàn bạc. Quyết định cho con thời hạn là hết tuần này, nhất định phải đi đăng ký kết hôn. Nếu không làm được thì mau nhường ghế. Hôm nay chú đặc biệt tới đây là để thông báo cho con biết mà lo liệu.

  - Hừm... là chú và tổ chức thống nhất, hay chú và ông Châu Điềm?

  - Đương nhiên là tổ chức rồi...

  Sở dĩ Vương Giả luôn thôi thúc Cảnh Nghi kết hôn, bởi vì ông biết rõ tính cách của anh. Có thể chơi đùa với phụ nữ, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ chịu bị ràng buộc bởi họ.

Theo quy định của tổ chức, người đứng đầu sau khi kết hôn, nếu vẫn chưa tạo ra người có thể duy trì tổ chức, tuyệt đối không được qua lại với phụ nữ khác.

  Bản tính của Cảnh Nghi thích được tự do, nếu phải chung tình với kẻ mà anh không yêu thì thật là khó chịu. Biết được điều này, ông chú đã thẳng tay xoáy vào nó. Nhằm ép buộc Cảnh Nghi nhường ghế ông trùm lại cho mình.

   Từ lâu ông đã khao khát có được vị trí tối thượng đó. Để hạ bệ anh, chỉ có một cách duy nhất, đó là ép anh kết hôn. Ngoài chuyện này ra, những chuyện khác ông đều không phải là đối thủ của anh.

  Kế hoạch của Vương Giả, đó là hợp tác cùng nhà họ Châu. Gả Châu Giai Ý cho Vương Cảnh Nghi. Để Giai Ý trở thành gián điệp đồng thời trói chân anh lại, nằm trọn trong tầm kiểm soát.

Phải như vậy, ông mới có thể điều khiển được suy nghĩ của anh. Nhưng thật tồi tệ khi anh đã nhìn thấu mưu kế này.

  - Chú muốn con kết hôn với Châu Giai Ý sao?

  - Giai Ý có gì không tốt? Con bé rất thích con, hơn nữa dáng vóc tròn đầy. Rất nhanh thôi sẽ sinh ra người nối nghiệp. Như vậy chiếc ghế mà con đang ngồi sẽ không ai dám nhắm vào nữa.

  - Được thôi... chú đã thúc giục đến vậy, thì tôi sẽ kết hôn. Nhưng tôi nói cho chú biết... tôi sẽ kết hôn với một cô gái khác, không phải là Châu Giai Ý.

Ông Vương Giả khựng lại suy nghĩ một chút, bày ra dáng vẻ đăm chiêu. Đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc, dường như có mưu đồ gì đó.

  - Cũng được... có kết hôn là được.

  - Hừm... được... vậy hẹn chú và tổ chức, cuối tuần này chào đón bà chủ của Bạch Mê Dược.

...----------------...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Để ngồi vững trên chiếc ghế ông trùm. Cảnh Nghi buộc phải đăng ký kết hôn với một cô gái. Để có thể tự do ăn chơi, anh phải nhanh chóng tạo ra người nối nghiệp.

Vì quy định này anh đã suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, không biết phải kết hôn tạm thời với cô gái nào. Xung quanh anh, diễn viên, người mẫu, ca sĩ xinh đẹp không thiếu. Nhưng anh không yêu, cũng không thích, tất cả chỉ là món đồ chơi.

  Bất giác anh nghĩ đến Lưu Diệp Tiên, nhưng rồi suy nghĩ này nhanh chóng vụt tắt. Nếu để cô ta biết đến tổ chức ngầm, thì coi như mọi thứ đều tiêu tan. Chứ đừng nói đến việc có thể giúp anh giữ được chiếc ghế.

  Một suy nghĩ khác chợt loé lên, anh nhớ đến cô gái nô lệ mình đã mua. Sắc vóc cô ta cũng xinh đẹp và hơn tất cả, cô ta biết nghe lời. Chỉ cần như thế là đủ.

Trằn trọc suy nghĩ bao lâu, cuối cùng Cảnh Nghi quyết định sẽ kết hôn tạm thời cùng Lưu Tư Mỹ, với mục đích giữ vững chiếc ghế ông trùm của Bạch Mê Dược.

...----------------...

Thế rồi vào một buổi sáng đẹp trời, Vương Cảnh Nghi vứt cho Lưu Tư Mỹ, một bộ váy vừa đẹp lại vừa sang trọng. Người mặc sẽ toát lên khí chất vương giả. Anh ngạc nhiên khi không ngờ bộ váy lại phù hợp đến vậy. Trông cô xinh đẹp, không thua kém ngôi sao hạng A của làng giải trí.

  Cảnh Nghi đưa cô ra xe, lần này anh tự mình lái. Chiếc xe chỉ có hai ghế ngồi, anh cầm lái còn cô ngồi bên cạnh.

  - Anh muốn đưa tôi đi đâu?

  - Cứ đi rồi sẽ biết.

  Không cho Tư Mỹ biết địa điểm đi đến, anh im lặng lái xe một mạch đến công an thành phố. Tư Mỹ cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu trở nên quan ngại, rồi đặt ra rất nhiều câu hỏi.

  - Sao lại đưa tôi đến đây? Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?

  - Muốn đăng kí kết hôn.

  - Gì chứ? Với tôi?

  - Tôi cần nó để làm việc quan trọng, cô nên biết thân biết phận, chỉ là một nô lệ thì không nên cãi lời.

  - Nhưng... tại sao lại thành ra như thế này? Tôi không muốn...

  - Không đến lượt cô đồng ý...

Không cần đợi Lưu Tư Mỹ chấp thuận, Vương Cảnh Nghi đã tự ý mở cửa xe, kéo cô ra ngoài. Anh nắm lấy bắp tay mà lôi sền sệt trong sự không hợp tác của cô, mọi người xung quanh đều nhìn họ với sự khó hiểu.

  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân: Nữ Chủ Nhân Đấu Giá

Số ký tự: 0