Chương 40
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
2024-07-15 02:50:54
Trên đường về vẫn đi vòng qua vườn hoa Monet.
Phượng tím đã qua thời kì rực rỡ nhất, cánh hoa rụng lả tả. Lúc đi xuyên qua vườn hoa, Heinz mở cửa sổ, tốc độ xe cũng chậm lại, uốn lược dọc theo quỹ đạo hình vành khuyên kinh điển của Monet. Gió mơn man, ráng chiều nhẹ nhàng đánh rơi lăng kính màu hồng, tâm hồn Sầm Dao bị cảnh đẹp này hút mất, ngay cả nhịp thở cũng trở nên khẽ khàng.
Heinz tựa vào cửa sổ nhìn y. Đuôi tóc đen của Omega nhẹ nhàng rung rinh trong gió, cánh hoa chạm vào mặt, y khẽ hắt hơi. Dáng vẻ Sầm Dao cau mũi không hiểu sao trông thật giống mèo con, Heinz không nhịn được, cúi người hôn lê/n chóp mũi y một cái.
Sầm Dao sửng sốt, đối diện với đôi mắt xanh lam, y lầm bầm: "... Anh đừng có hở tí lại hôn tôi như vậy."
Hôn cái là người tôi sẽ lạ lắm. Sầm Dao sờ lên mũi, chủ động chuyển chủ đề: "Sắp tới sẽ bận lắm à?"
"Năm ngày sau sẽ tiến hành đàm phán lần thứ nhất với Đế Quốc ở Bụi Gai." Heinz duỗi tay nắm đuôi tóc y: "Lần đàm phán này đại khái sẽ không thành công, giao chiến là khó tránh khỏi. Một khi khai chiến, đoàn Thân Vệ Quân số 7 sẽ xuất quân đóng giữ toàn bộ biên giới Lĩnh Vực Hoa Hồng."
Chia ly là điều không thể tránh khỏi. Heinz cong tay quát mũi Sầm Dao: "Năm ngày sau anh đưa em về viện khoa học, vì an toàn, số lượng người bảo vệ em sẽ tăng thêm, thay phiên nhau."
"Có phải về sau tôi sẽ không được về nhà nữa không?" Sầm Dao biết đáp án của vấn đề này, nhưng vẫn ôm chút hi vọng.
"Muốn về nhà thì phải đợi anh từ Lĩnh Vực Hoa Hồng về đón em." Xe bay lái ra khỏi vườn hoa Monet, hương hoa chậm rãi nhạt đi. Heinz đóng cửa sổ, nói: "Lần đầu tiên Đế Quốc thấy anh điều khiển Huyền Quang đã ngầm tiếp xúc với viện khoa học, giáo sư Sầm đã nhận rất nhiều cành ô liu từ sở nghiên cứu cơ giáp của Đế Quốc."
Xe bay lái vào hồ Ba Lan ở khu B1, sóng gợn lăn tăn trên mặt nước được hoàng hôn chiếu rọi, sáng lấp lánh, phủ lên cho Heinz đang tựa lưng vào cửa sổ lớp viền vàng mềm mại, làm nhạt đi sự lạnh lẽo cứng rắn của Alpha. Mái tóc vàng được chải vuốt gọn gàng có vài sợi rơi xuống bên tai, Sầm Dao nhìn chúng chằm chằm, nghe Heinz nói: "Lần này Đế Quốc xâm nhập vào hệ thống tiến hành đe dọa em, chứng tỏ sự tồn tại của em đã bại lộ. Sầm Dao, giá trị và ý nghĩa của G18 quá lớn, an toàn của em quan trọng hơn mọi thứ, anh ---"
Heinz im lặng, Omega trước mặt vươn tay, dịu dàng nắn vuốt sợi tóc rủ bên tai hắn, sau đó vén ra sau cho hắn.
Hồ Ba Lan có nhóm chim giật mình bay lên, tiếng hét của đứa nhỏ trôi theo tiếng nước chảy. Xe bay tiến vào đường hầm, trong một vùng tăm tối, Heinz nghe được giọng nói có ý cười của Sầm Dao: "Tôi biết mà, anh không cần phải giải thích nhiều như vậy đâu. Tôi cũng đâu có giận, chẳng qua là tôi thấy mình như trẻ con ấy. Ờm." Sầm Dao tranh thủ bóng tối nhéo tai Heinz: "... Kiểu phải có phụ huynh đón mới được về nhà."
Đường hầm nhanh như tên bắn vụt qua, ánh sáng lại lần nữa chiếm lĩnh buồng xe. Sầm Dao nhìn chiếc mũ của Alpha, vành tai đỏ rực được che giấu bên dưới sợi tóc. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cong môi, như con mèo ăn trộm được cá.
Về đến nhà nắng chiều đã tắt, Adam rất biết nghe lời, đổi phong cách chào đón mới: "Hoan nghênh thiếu tướng về nhà, trò chơi của tôi không có ngài tham dự thật sự rất nhàm chán."
"Mua đồ ăn chưa?" Sầm Dao nhận áo khoác của Heinz, treo lên móc, sau đó cẩn thận đặt bó hồng trắng lên quầy bar: "Cả ngày chỉ biết chơi."
Adam: "... 30 phút trước đã đặt hàng. Có lẽ là cách chào đón của tôi không đúng, đáng lẽ tôi nên biểu thị kính nể và tán dương với biểu hiện của thiếu tướng ở sự kiện Bụi Gai."
"Không tới lượt mày." Sầm Dao nói: "Trưa nay mày bảo là hệ thống điều hòa không khí trong nhà hỏng rồi đúng không? Kiểm tra ra là vấn đề ở đâu chưa?"
"Thiếu tướng, ngài giúp tôi với." Adam nhìn sang: "Bây giờ lí trí của cậu chủ đã bị cảm xúc đánh chiếm, tôi nói gì cũng sai."
Heinz bất đắc dĩ cười, Sầm Dao rất thích đấu võ mồm với AI, hắn nói: "Adam, cậu phải biết, theo quan hệ của con người, Sầm Dao là Omega của tôi, em ấy nói gì trong mắt tôi cũng là đúng."
Adam: "..." Chàng trai à, tên của anh là thấy sắc mờ mắt.
Mạch điện của hệ thống điều hòa có trục trặc, ăn tối xong Sầm Dao cầm thùng dụng cụ đi sửa. Heinz huấn luyện xong đi ra, kinh ngạc hỏi: "Em biết làm cả cái này à?"
"Thiếu tướng Norman, tôi là kĩ sư đó." Sầm Dao nói: "Tôi thậm chí có thể làm kĩ sư bảo trì cho tinh hạm Biển Sâu của đoàn Thân Vệ Quân số 7 các anh."
Heinz rót cốc nước ấm, gõ chiếc bình cắm hoa hồng trắng trên bàn ăn: "Không được, thế thì thành không biết trọng dụng nhân tài."
"Lại nói, đại bác chung mạch năm ngoái tinh hạm các anh đổi là do tôi thiết kế đó." Sầm Dao ra hiệu cho Adam mở hệ thống: "Heinz, anh kiếm của tôi hơi bị nhiều đấy."
"Vinh hạnh của anh." Heinz dựa vào bàn ăn nhìn Sầm Dao bận rộn. Adam lại bật nhạc, gần đây con AI này say mê với Bach, tiếng đàn phong cầm sục sôi huy hoàng, cành lá trong vườn theo gió rì rào. Tâm tư lắng lại, ấm áp bình yên như mặt nước dần bao trùm lấy hắn, cảm giác này Heinz đã rất quen thuộc. Sau khi kết hôn với Sầm Dao, mỗi lần về nhà, hắn đều sẽ cảm nhận được chúng.
Thậm chí trong giây phút đó, Heinz sẽ mất phương hướng để tiến lên và ý chí chiến đấu. Thời cuộc rung chuyển bất an và chiến tranh tàn khốc sẽ bị hắn lãng quên; đàm phán dối trá, nghị hòa trống rỗng bị hắn vứt bỏ; những thứ đó chẳng mang lại ý nghĩa gì. Heinz bỗng thấy khổ sở, Sầm Dao yêu mến nhà mình như vậy, em ấy trồng đủ loại hoa trong vườn, tỉ mỉ thiết kế các loại đồ điện gia dụng, mỗi ngày đấu võ mồm với AI, cuộc sống vui sướng và giản đơn đến thế. Hắn có chiến công hiển hách và đội quân hùng mạnh, lại vẫn không thể cho Sầm Dao một cuộc sống yên bình trong căn nhà y thích.
Trục trặc của hệ thống điều hòa chỉ là chuyện nhỏ với Sầm Dao, nhưng giải quyết xong vẫn khiến y có cảm giác thỏa mãn cực lớn. Sầm Dao hài lòng đi tắm rồi pha tách trà nhài, nhìn đồng hồ, Heinz đã huấn luyện hai tiếng rồi.
Lượng huấn luyện này hơi sai, Sầm Dao lo cho vết thương của Heinz, nhắn tin giục hắn đi tắm.
Lúc ở trên giường đọc báo cáo Sầm Dao mới nhận ra, hình như tinh thần Heinz hơi sa sút.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo như sương, mang theo chút hương hoa. Sầm Dao và Adam nghiên cứu nửa giờ xem làm thế nào để dỗ người đang buồn. Đang tập trung nhìn EP, màn hình của Adam bỗng hiện dấu chấm than, Sầm Dao lập tức đổi giao diện, quay lại nói với Heinz mặc áo choàng tắm ra ngoài: "Sao hôm nay ngủ trễ vậy?"
Y và Heinz đều có lịch sinh hoạt rất quy luật, trừ lúc làm hoạt động về đêm thì cơ bản là cứ 10 rưỡi họ sẽ ngủ.
"Suy nghĩ vài chuyện." Cơ thể cường tráng của Heinz còn mang theo hơi nước, áo choàng tắm lỏng lẻo. Hắn lên giường, bảo Adam tắt đèn: "Về sau không cần chờ đâu, em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi."
Bóng tối đột nhiên ập xuống khiến Sầm Dao chưa kịp quen. Y cảm nhận được cơ thể nóng ẩm của Alpha, hỏi: "Thế đã nghĩ ra chưa?"
Heinz bắt lấy tay y đặt lên miệng hôn: "Chỉ thêm đau đầu thôi, không có ý nghĩa gì."
Sầm Dao rút dây áo choàng tắm của Heinz, chui vào lòng hắn, nắm vai Alpha hôn lên. Heinz sửng sốt mất mấy giây, sau đó thuận thế ôm y, lật người đặt Sầm Dao xuống dưới.
Adam ngắt kết nối. Nhánh hoa dưới ánh trăng đung đưa, tiếng nước khe khẽ, tiếng nghẹn ngào và thở dốc vỡ vụn. Chóp mũi cao thẳng của Heinz cọ bên gáy Sầm Dao, vỗ về Omega xong, hắn định bứt ra xuống giường, lại bị Sầm Dao kéo về: "Lấy rồi."
Tay Sầm Dao hơi run, loay hoay mãi mới bóc được vỏ. Heinz lại rất kiên nhẫn, pheromone đàn hương quấn quít ở ngón tay Omega. Hắn tựa vào đầu giường, co chân nhìn nửa ngày, bỗng nói: "Dao Dao, ngón tay em đỏ quá."
Thứ trong tay Sầm Dao rơi mất, không biết là vì Heinz hay là vì tiếng Dao Dao kia.
Sau nửa đêm, ánh trăng chao nghiêng lành lạnh soi vào phòng. Trên nửa phần giường có ánh trăng, tay Sầm Dao rơi giữa phần giao của ánh sáng và bóng tối, ngón tay thật sự rất đỏ, trên ngón áp út còn có nửa dấu răng chưa biến mất.
Adam ước lượng thời gian, sau nửa đêm lại mở máy, im lặng hai giây, tiếp tục ngắt kết nối.
[Tác giả có lời muốn nói]:
Sầm Dao rung rinh sắp không chống đỡ được: "... Anh đừng có hở tí là hôn tôi."
Sầm Dao đã rơi vào bể tình: "Mau hôn em, hôm nay vẫn chưa hôn!"
Phượng tím đã qua thời kì rực rỡ nhất, cánh hoa rụng lả tả. Lúc đi xuyên qua vườn hoa, Heinz mở cửa sổ, tốc độ xe cũng chậm lại, uốn lược dọc theo quỹ đạo hình vành khuyên kinh điển của Monet. Gió mơn man, ráng chiều nhẹ nhàng đánh rơi lăng kính màu hồng, tâm hồn Sầm Dao bị cảnh đẹp này hút mất, ngay cả nhịp thở cũng trở nên khẽ khàng.
Heinz tựa vào cửa sổ nhìn y. Đuôi tóc đen của Omega nhẹ nhàng rung rinh trong gió, cánh hoa chạm vào mặt, y khẽ hắt hơi. Dáng vẻ Sầm Dao cau mũi không hiểu sao trông thật giống mèo con, Heinz không nhịn được, cúi người hôn lê/n chóp mũi y một cái.
Sầm Dao sửng sốt, đối diện với đôi mắt xanh lam, y lầm bầm: "... Anh đừng có hở tí lại hôn tôi như vậy."
Hôn cái là người tôi sẽ lạ lắm. Sầm Dao sờ lên mũi, chủ động chuyển chủ đề: "Sắp tới sẽ bận lắm à?"
"Năm ngày sau sẽ tiến hành đàm phán lần thứ nhất với Đế Quốc ở Bụi Gai." Heinz duỗi tay nắm đuôi tóc y: "Lần đàm phán này đại khái sẽ không thành công, giao chiến là khó tránh khỏi. Một khi khai chiến, đoàn Thân Vệ Quân số 7 sẽ xuất quân đóng giữ toàn bộ biên giới Lĩnh Vực Hoa Hồng."
Chia ly là điều không thể tránh khỏi. Heinz cong tay quát mũi Sầm Dao: "Năm ngày sau anh đưa em về viện khoa học, vì an toàn, số lượng người bảo vệ em sẽ tăng thêm, thay phiên nhau."
"Có phải về sau tôi sẽ không được về nhà nữa không?" Sầm Dao biết đáp án của vấn đề này, nhưng vẫn ôm chút hi vọng.
"Muốn về nhà thì phải đợi anh từ Lĩnh Vực Hoa Hồng về đón em." Xe bay lái ra khỏi vườn hoa Monet, hương hoa chậm rãi nhạt đi. Heinz đóng cửa sổ, nói: "Lần đầu tiên Đế Quốc thấy anh điều khiển Huyền Quang đã ngầm tiếp xúc với viện khoa học, giáo sư Sầm đã nhận rất nhiều cành ô liu từ sở nghiên cứu cơ giáp của Đế Quốc."
Xe bay lái vào hồ Ba Lan ở khu B1, sóng gợn lăn tăn trên mặt nước được hoàng hôn chiếu rọi, sáng lấp lánh, phủ lên cho Heinz đang tựa lưng vào cửa sổ lớp viền vàng mềm mại, làm nhạt đi sự lạnh lẽo cứng rắn của Alpha. Mái tóc vàng được chải vuốt gọn gàng có vài sợi rơi xuống bên tai, Sầm Dao nhìn chúng chằm chằm, nghe Heinz nói: "Lần này Đế Quốc xâm nhập vào hệ thống tiến hành đe dọa em, chứng tỏ sự tồn tại của em đã bại lộ. Sầm Dao, giá trị và ý nghĩa của G18 quá lớn, an toàn của em quan trọng hơn mọi thứ, anh ---"
Heinz im lặng, Omega trước mặt vươn tay, dịu dàng nắn vuốt sợi tóc rủ bên tai hắn, sau đó vén ra sau cho hắn.
Hồ Ba Lan có nhóm chim giật mình bay lên, tiếng hét của đứa nhỏ trôi theo tiếng nước chảy. Xe bay tiến vào đường hầm, trong một vùng tăm tối, Heinz nghe được giọng nói có ý cười của Sầm Dao: "Tôi biết mà, anh không cần phải giải thích nhiều như vậy đâu. Tôi cũng đâu có giận, chẳng qua là tôi thấy mình như trẻ con ấy. Ờm." Sầm Dao tranh thủ bóng tối nhéo tai Heinz: "... Kiểu phải có phụ huynh đón mới được về nhà."
Đường hầm nhanh như tên bắn vụt qua, ánh sáng lại lần nữa chiếm lĩnh buồng xe. Sầm Dao nhìn chiếc mũ của Alpha, vành tai đỏ rực được che giấu bên dưới sợi tóc. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cong môi, như con mèo ăn trộm được cá.
Về đến nhà nắng chiều đã tắt, Adam rất biết nghe lời, đổi phong cách chào đón mới: "Hoan nghênh thiếu tướng về nhà, trò chơi của tôi không có ngài tham dự thật sự rất nhàm chán."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mua đồ ăn chưa?" Sầm Dao nhận áo khoác của Heinz, treo lên móc, sau đó cẩn thận đặt bó hồng trắng lên quầy bar: "Cả ngày chỉ biết chơi."
Adam: "... 30 phút trước đã đặt hàng. Có lẽ là cách chào đón của tôi không đúng, đáng lẽ tôi nên biểu thị kính nể và tán dương với biểu hiện của thiếu tướng ở sự kiện Bụi Gai."
"Không tới lượt mày." Sầm Dao nói: "Trưa nay mày bảo là hệ thống điều hòa không khí trong nhà hỏng rồi đúng không? Kiểm tra ra là vấn đề ở đâu chưa?"
"Thiếu tướng, ngài giúp tôi với." Adam nhìn sang: "Bây giờ lí trí của cậu chủ đã bị cảm xúc đánh chiếm, tôi nói gì cũng sai."
Heinz bất đắc dĩ cười, Sầm Dao rất thích đấu võ mồm với AI, hắn nói: "Adam, cậu phải biết, theo quan hệ của con người, Sầm Dao là Omega của tôi, em ấy nói gì trong mắt tôi cũng là đúng."
Adam: "..." Chàng trai à, tên của anh là thấy sắc mờ mắt.
Mạch điện của hệ thống điều hòa có trục trặc, ăn tối xong Sầm Dao cầm thùng dụng cụ đi sửa. Heinz huấn luyện xong đi ra, kinh ngạc hỏi: "Em biết làm cả cái này à?"
"Thiếu tướng Norman, tôi là kĩ sư đó." Sầm Dao nói: "Tôi thậm chí có thể làm kĩ sư bảo trì cho tinh hạm Biển Sâu của đoàn Thân Vệ Quân số 7 các anh."
Heinz rót cốc nước ấm, gõ chiếc bình cắm hoa hồng trắng trên bàn ăn: "Không được, thế thì thành không biết trọng dụng nhân tài."
"Lại nói, đại bác chung mạch năm ngoái tinh hạm các anh đổi là do tôi thiết kế đó." Sầm Dao ra hiệu cho Adam mở hệ thống: "Heinz, anh kiếm của tôi hơi bị nhiều đấy."
"Vinh hạnh của anh." Heinz dựa vào bàn ăn nhìn Sầm Dao bận rộn. Adam lại bật nhạc, gần đây con AI này say mê với Bach, tiếng đàn phong cầm sục sôi huy hoàng, cành lá trong vườn theo gió rì rào. Tâm tư lắng lại, ấm áp bình yên như mặt nước dần bao trùm lấy hắn, cảm giác này Heinz đã rất quen thuộc. Sau khi kết hôn với Sầm Dao, mỗi lần về nhà, hắn đều sẽ cảm nhận được chúng.
Thậm chí trong giây phút đó, Heinz sẽ mất phương hướng để tiến lên và ý chí chiến đấu. Thời cuộc rung chuyển bất an và chiến tranh tàn khốc sẽ bị hắn lãng quên; đàm phán dối trá, nghị hòa trống rỗng bị hắn vứt bỏ; những thứ đó chẳng mang lại ý nghĩa gì. Heinz bỗng thấy khổ sở, Sầm Dao yêu mến nhà mình như vậy, em ấy trồng đủ loại hoa trong vườn, tỉ mỉ thiết kế các loại đồ điện gia dụng, mỗi ngày đấu võ mồm với AI, cuộc sống vui sướng và giản đơn đến thế. Hắn có chiến công hiển hách và đội quân hùng mạnh, lại vẫn không thể cho Sầm Dao một cuộc sống yên bình trong căn nhà y thích.
Trục trặc của hệ thống điều hòa chỉ là chuyện nhỏ với Sầm Dao, nhưng giải quyết xong vẫn khiến y có cảm giác thỏa mãn cực lớn. Sầm Dao hài lòng đi tắm rồi pha tách trà nhài, nhìn đồng hồ, Heinz đã huấn luyện hai tiếng rồi.
Lượng huấn luyện này hơi sai, Sầm Dao lo cho vết thương của Heinz, nhắn tin giục hắn đi tắm.
Lúc ở trên giường đọc báo cáo Sầm Dao mới nhận ra, hình như tinh thần Heinz hơi sa sút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo như sương, mang theo chút hương hoa. Sầm Dao và Adam nghiên cứu nửa giờ xem làm thế nào để dỗ người đang buồn. Đang tập trung nhìn EP, màn hình của Adam bỗng hiện dấu chấm than, Sầm Dao lập tức đổi giao diện, quay lại nói với Heinz mặc áo choàng tắm ra ngoài: "Sao hôm nay ngủ trễ vậy?"
Y và Heinz đều có lịch sinh hoạt rất quy luật, trừ lúc làm hoạt động về đêm thì cơ bản là cứ 10 rưỡi họ sẽ ngủ.
"Suy nghĩ vài chuyện." Cơ thể cường tráng của Heinz còn mang theo hơi nước, áo choàng tắm lỏng lẻo. Hắn lên giường, bảo Adam tắt đèn: "Về sau không cần chờ đâu, em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi."
Bóng tối đột nhiên ập xuống khiến Sầm Dao chưa kịp quen. Y cảm nhận được cơ thể nóng ẩm của Alpha, hỏi: "Thế đã nghĩ ra chưa?"
Heinz bắt lấy tay y đặt lên miệng hôn: "Chỉ thêm đau đầu thôi, không có ý nghĩa gì."
Sầm Dao rút dây áo choàng tắm của Heinz, chui vào lòng hắn, nắm vai Alpha hôn lên. Heinz sửng sốt mất mấy giây, sau đó thuận thế ôm y, lật người đặt Sầm Dao xuống dưới.
Adam ngắt kết nối. Nhánh hoa dưới ánh trăng đung đưa, tiếng nước khe khẽ, tiếng nghẹn ngào và thở dốc vỡ vụn. Chóp mũi cao thẳng của Heinz cọ bên gáy Sầm Dao, vỗ về Omega xong, hắn định bứt ra xuống giường, lại bị Sầm Dao kéo về: "Lấy rồi."
Tay Sầm Dao hơi run, loay hoay mãi mới bóc được vỏ. Heinz lại rất kiên nhẫn, pheromone đàn hương quấn quít ở ngón tay Omega. Hắn tựa vào đầu giường, co chân nhìn nửa ngày, bỗng nói: "Dao Dao, ngón tay em đỏ quá."
Thứ trong tay Sầm Dao rơi mất, không biết là vì Heinz hay là vì tiếng Dao Dao kia.
Sau nửa đêm, ánh trăng chao nghiêng lành lạnh soi vào phòng. Trên nửa phần giường có ánh trăng, tay Sầm Dao rơi giữa phần giao của ánh sáng và bóng tối, ngón tay thật sự rất đỏ, trên ngón áp út còn có nửa dấu răng chưa biến mất.
Adam ước lượng thời gian, sau nửa đêm lại mở máy, im lặng hai giây, tiếp tục ngắt kết nối.
[Tác giả có lời muốn nói]:
Sầm Dao rung rinh sắp không chống đỡ được: "... Anh đừng có hở tí là hôn tôi."
Sầm Dao đã rơi vào bể tình: "Mau hôn em, hôm nay vẫn chưa hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro