Chương 41
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
2024-07-15 02:50:54
Ngày quân đội nhân dân là ngày nghỉ lễ theo quy định, Sầm Dao ngủ tới trưa hôm sau. Bên ngoài trời sáng choang, gió se lạnh xuyên qua lớp màn lụa, tử la lan đong đưa chực ngã. Heinz tựa ở đầu giường, co chân nhìn màn hình EP. Sầm Dao trở mình, nửa tỉnh nửa mơ gối lên đùi hắn.
Heinz không giục y, ngón tay luồn vào tóc Sầm Dao, nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa. Sầm Dao mất hơn 10 phút mới tỉnh, cảm giác buồn ngủ bị đói bụng xâm chiếm, chân và hông cũng không quá dễ chịu.
Nhưng Heinz xoa dễ chịu quá, Sầm Dao cầm tay Alpha đặt lên eo, Alpha cũng rất hiểu ý, bàn tay ấm áp vén áo ngủ, bắt đầu nắ.n bóp.
"Xem gì thế." Buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Sầm Dao gác cằm lên đùi Heinz, mắt khép hờ, giọng điệu uể oải.
"Bản thảo thiết kế của em." Heinz hủy chế độ riêng tư: "Đây là hệ thống bọc thép của G18 à?"
Sầm Dao nhìn thử, duỗi ngón tay chấm một cái: "Cái này là bản thảo thiết kế ban đầu, lúc ấy còn đang sử dụng lồng năng lượng của G17, là để giảm xóc và tạo kết cấu phòng hộ độc lập cho cơ giáp." Sầm Dao khựng lại, nhìn thấy dấu răng trên ngón áp út, mảnh vỡ hoang đường đêm qua điên cuồng hiện lên trong não. Y mất tự nhiên, nói nhỏ hơn: "... Lúc thiết kế Huyền Quang tôi bỏ lồng năng lượng, đổi thành bộ đẩy."
Heinz nắm chặt tay y, mười ngón đan xen, lại chỉ trong một chớp mắt đã buông ra, đổi sang giao diện khác: "Cái này thì sao, chữ này không phải chữ của em."
Trái tim Sầm Dao lỡ nhịp vì động tác của Heinz, lẳng lặng nắm chặt tay, trả lời: "... Đây là bản thảo của cha tôi, ông ấy thích dùng giấy viết."
Cha nuôi của Sầm Dao, ông Kitahara Sosuke, người phát minh ra cơ giáp G17, kĩ sư cao cấp của viện khoa học. Trong sự kiện Sao Lăng Vân 10 năm trước, phi hành khí chở ông bị Đế Quốc bắn rơi.
Hai người im lặng một hồi, Heinz nâng cằm Sầm Dao, ngón tay xoa gương mặt y. Sầm Dao nghiêng đầu: "Tay anh có kén sờ khó chịu lắm."
"Yếu ớt vậy." Heinz nói rất bình thản, không nghe ra được tâm tình. Sầm Dao lại không hài lòng hừ một tiếng: "Câu này anh nói trên giường đủ nhiều rồi."
Bầu không khí trở nên đặc dính và mập mờ. Heinz vẫn đang bóp eo cho Sầm Dao, hai người không ai nói tiếp, tiếc là AI ngu ngốc không hiểu được bầu không khí tế nhị vòng vo của con người, mở miệng: "Cậu chủ, tài khoản chính thức của viện khoa học đăng tải một văn bản liên quan tới cậu, hiện đang rất hot, có xu hướng tiếp tục tăng trưởng."
Bầu không khí nóng dần bị cắt ngang, Sầm Dao ngồi dậy tựa vào đầu giường: "Văn bản giải thích chi tiết dự án G18 à?"
Adam nói vâng. Heinz mở mạng xã hội, thông báo hiện lên trước mắt cả hai.
Văn bản này được đăng tải trên trang thông tin chính thức của viện khoa học, tiêu đề là: Giải thích chi tiết dự án nghiên cứu phát minh hệ thống trung tâm G18 Thiên Xu.
Vẫn là từ ngữ ngắn gọn quy củ, nghiêm túc chi tiết đến mức tạo thành thái độ kiểu hệ thống G18 cũng chỉ thế thôi. Nhưng thái độ hờ hững này với một dự án vượt thời đại, mới càng bật lên được sự... Khoe mẽ.
Mở đầu rất là đường hoàng giới thiệu hệ thống trung tâm G18 đời mới nhất, sau đó là phân tích số liệu của Huyền Quang. Trước giờ đã có rất nhiều bài phân tích về Huyền Quang, viện khoa học một lần nữa phát huy đầy đủ bản chất thích flex của mình, chỉ nói sơ lược, như thể Huyền Quang cũng chẳng có gì ghê gớm. Cuối cùng là một tràng dài giới thiệu về Sầm Dao.
"Sầm Dao, nam Omega, 20 tuổi, người thiết kế chính đồng thời là người phụ trách dự án hệ thống trung tâm G18 Thiên Xu. 16 tuổi nhờ vào G18 đã nhận được thư mời do hội nghị khoa học biểu quyết, gia nhập sở nghiên cứu vật lý năng lượng cao của viện khoa học. Cân nhắc tới tuổi Sầm Dao còn nhỏ, thư mời được gửi tới danh nghĩa viện sĩ Sầm Thủ Linh. Cùng năm, Sầm Dao nhận được giải đặc biệt của viện khoa học nhờ thí nghiệm điện ly β. Năm sau, Sầm Dao đảm nhiệm công việc chỉ đạo nghiên cứu hệ thống vũ khí của tinh hạm Biển Sâu. Do thời cuộc biến đổi, hai năm sau Sầm Dao chuyển tới sở nghiên cứu và thiết kế cơ giáp, đảm nhiệm vai trò phụ trách chính của dự án hệ thống trung tâm G18 Thiên Xu..."
Bên dưới toàn là giới thiệu về thành tựu của Sầm Dao, thậm chí còn ngược dòng tới năm 14 tuổi y nhận được giải Tân Tinh khoa học kĩ thuật nhờ chế tạo ra người máy quét dọn. Viết ròng rã hai trang dài, phối hợp với giọng văn tự sự hờ hững, tài năng và nhuệ khí của Sầm Dao được phơi bày rõ rệt trên từng con chữ, chỉ thiếu điều viết thẳng: "Anh đây là thiên tài."
Sầm Dao vừa đọc vừa cười: "Khoe mẽ thật sự, tôi rất thích."
Heinz nắ.n bóp tai y, sau đó chia sẻ bài viết về tài khoản của mình. Sầm Dao rất hài lòng trước hành động này, giục Heinz mau đi xem bình luận.
Lượng bình luận không ngừng gia tăng, cái đầu tiên là: Sự thật chứng minh, gu thẩm mỹ của Heinz Norman rất bình thường, không chỉ bình thường mà còn cao tới độ không ai với được. Tôi đọc được một nửa sơ yếu lí lịch của Sầm Dao đã có cảm giác ôi giồi ôi đừng chém nữa ảo quá bạn ơi, nhưng ảo nhất là tất cả cái đống này đù má là thật hết ạ.
Sầm Dao lại càng vui, lúm đồng tiền hiện rõ, Heinz chọc chọc lúm đồng tiền của y, cùng Sầm Dao đọc bình luận một hồi mới xuống giường lấy đồ ăn.
Ăn trưa xong ngày lại thong thả trôi. Có lẽ là cả hai đều ý thức được thời gian yên bình như vậy về sau rất hiếm có, nên đều rất trân trọng. Ăn xong Heinz giúp Sầm Dao đi cắt tỉa vườn hoa, rồi nhổ cỏ dại, giữa chừng thấy con kiến dọn nhà con giun ủi đất, cả hai lại như thấy gì mới lạ lắm, cùng ngồi xổm nhìn hết nửa tiếng.
Adam biểu thị rất là khó hiểu với loại hành vi này, lẳng lặng đăng bài lên diễn đàn hỏi, vài giây sau đã có dân mạng nhiệt tình trả lời: "Yêu vào đều ngu đi như vậy đấy, thấy nhiều là quen à."
Adam đã hiểu.
Đến khi hoàng hôn, lễ phục Sầm Dao đặt may cho bữa tiệc đêm nay được giao tới, còn có nhà tạo mẫu đi cùng. Đương nhiên là Sầm Dao không bao giờ nghĩ đến mấy thứ này, toàn do Adam xử lý.
Sầm Dao có tính cách rất độc đáo, đây có lẽ là tật xấu chung của hầu hết các thiên tài. Y không thích xã giao, chỉ thích yên tĩnh ngồi một chỗ. Nếu không có Adam mỗi tuần giục y ra ngoài tiếp xúc giao lưu với loài người một lần, Sầm Dao có thể dùng dịch dinh dưỡng và thức ăn nhanh ở nhà cho tới chết. Thế nên Sầm Dao thoải mái đồng ý dự tiệc với Heinz khiến Adam rất thắc mắc, nó chỉ có thể giải nghĩa là con người yêu vào sẽ thay đổi.
Nhà tạo mẫu là nữ Beta, lúc thấy Heinz mở cửa còn hít một hơi, sau đó giật mình hiểu ra ngài Sầm trong đơn đặt hàng là ai.
Trang điểm luôn tốn thời gian, Heinz tiếp tục vào phòng huấn luyện đấm bao cát. Sầm Dao tắm rửa xong, nghe nhà tạo mẫu giới thiệu đủ kiểu tóc.
Nghe hai phút Sầm Dao đã thấy nhức đầu: "Chị gì ơi, xin lỗi vì cắt ngang nhé." Sầm Dao nhìn cô thông qua tấm gương, dịu dàng cười: "Phương diện này chị là dân chuyên, cứ làm cái gì chị thấy tốt là được, cái nào đẹp thì làm cái đó đi."
Nhà tạo mẫu ôm miệng, hít vào thở ra một hồi mới nói: "Cậu Sầm, khuôn mặt của cậu có trang điểm như thế nào cũng sẽ rất đẹp."
Sự thật chứng minh, nhà tạo mẫu này rất xứng đáng với số tiền cao ngất ngưởng trả theo giờ của mình. Khi Sầm Dao mặc bộ âu phục màu trắng trang nhã, đeo khuyên tai đứng trước gương, ngay cả Adam cũng phải than thở: "Cậu chủ, cậu thật sự rất hợp với phong cách này."
Nhà tạo mẫu vỗ tay, cười nói: "Cậu Sầm, màu trắng thật sự rất xứng với cậu, đậm chất quý công tử."
Sầm Dao cài măng sét đá quý màu lam, cười nói cảm ơn.
Tiệc tối bắt đầu lúc 8 giờ, màn đêm lặng yên buông xuống. Heinz mặc bộ lễ phục quân đội trang nghiêm, đứng ở bậc thang ngoài vườn hoa đợi, sau đó, Sầm Dao xuất hiện trước mắt hắn.
Sinh hoạt của Sầm Dao luôn đơn giản và thoải mái, bao gồm cả cách ăn mặc, hàng ngày ở nhà y chỉ mặc đồ thường như hoodie. Nhưng giờ phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Omega, Heinz rất may mắn vừa rồi mình đã hái đóa hồng đỏ diễm lệ nhất trong vườn hoa.
Bộ âu phục được cắt may rất tinh tế tôn dáng, phác họa vòng eo nhỏ của Omega, đôi chân thẳng thon dài, tóc đen được chải vuốt cẩn thận để lộ ngũ quan tinh xảo, bông tai phải và măng sét đều là đá quý màu lam, sáng lấp lánh. Y mỉm cười đứng trên bậc cao nhất.
Đôi ủng chiến bước lên cầu thang, đứng ở nơi thấp hơn Omega một bậc, tua rua kim tuyến đung đưa. Heinz cúi người cài bông hoa vào túi áo trước ngực Sầm Dao, sau đó hết sức lịch thiệp vươn bàn tay đeo găng trắng, trầm giọng: "Thưa quý ngài, liệu có thể mời ngài cùng tham dự tiệc tối với tôi không?"
Sầm Dao làm vẻ suy tư rồi mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Heinz, nghiêng đầu cười với hắn: "Vinh hạnh cho anh đó."
Heinz không giục y, ngón tay luồn vào tóc Sầm Dao, nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa. Sầm Dao mất hơn 10 phút mới tỉnh, cảm giác buồn ngủ bị đói bụng xâm chiếm, chân và hông cũng không quá dễ chịu.
Nhưng Heinz xoa dễ chịu quá, Sầm Dao cầm tay Alpha đặt lên eo, Alpha cũng rất hiểu ý, bàn tay ấm áp vén áo ngủ, bắt đầu nắ.n bóp.
"Xem gì thế." Buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Sầm Dao gác cằm lên đùi Heinz, mắt khép hờ, giọng điệu uể oải.
"Bản thảo thiết kế của em." Heinz hủy chế độ riêng tư: "Đây là hệ thống bọc thép của G18 à?"
Sầm Dao nhìn thử, duỗi ngón tay chấm một cái: "Cái này là bản thảo thiết kế ban đầu, lúc ấy còn đang sử dụng lồng năng lượng của G17, là để giảm xóc và tạo kết cấu phòng hộ độc lập cho cơ giáp." Sầm Dao khựng lại, nhìn thấy dấu răng trên ngón áp út, mảnh vỡ hoang đường đêm qua điên cuồng hiện lên trong não. Y mất tự nhiên, nói nhỏ hơn: "... Lúc thiết kế Huyền Quang tôi bỏ lồng năng lượng, đổi thành bộ đẩy."
Heinz nắm chặt tay y, mười ngón đan xen, lại chỉ trong một chớp mắt đã buông ra, đổi sang giao diện khác: "Cái này thì sao, chữ này không phải chữ của em."
Trái tim Sầm Dao lỡ nhịp vì động tác của Heinz, lẳng lặng nắm chặt tay, trả lời: "... Đây là bản thảo của cha tôi, ông ấy thích dùng giấy viết."
Cha nuôi của Sầm Dao, ông Kitahara Sosuke, người phát minh ra cơ giáp G17, kĩ sư cao cấp của viện khoa học. Trong sự kiện Sao Lăng Vân 10 năm trước, phi hành khí chở ông bị Đế Quốc bắn rơi.
Hai người im lặng một hồi, Heinz nâng cằm Sầm Dao, ngón tay xoa gương mặt y. Sầm Dao nghiêng đầu: "Tay anh có kén sờ khó chịu lắm."
"Yếu ớt vậy." Heinz nói rất bình thản, không nghe ra được tâm tình. Sầm Dao lại không hài lòng hừ một tiếng: "Câu này anh nói trên giường đủ nhiều rồi."
Bầu không khí trở nên đặc dính và mập mờ. Heinz vẫn đang bóp eo cho Sầm Dao, hai người không ai nói tiếp, tiếc là AI ngu ngốc không hiểu được bầu không khí tế nhị vòng vo của con người, mở miệng: "Cậu chủ, tài khoản chính thức của viện khoa học đăng tải một văn bản liên quan tới cậu, hiện đang rất hot, có xu hướng tiếp tục tăng trưởng."
Bầu không khí nóng dần bị cắt ngang, Sầm Dao ngồi dậy tựa vào đầu giường: "Văn bản giải thích chi tiết dự án G18 à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Adam nói vâng. Heinz mở mạng xã hội, thông báo hiện lên trước mắt cả hai.
Văn bản này được đăng tải trên trang thông tin chính thức của viện khoa học, tiêu đề là: Giải thích chi tiết dự án nghiên cứu phát minh hệ thống trung tâm G18 Thiên Xu.
Vẫn là từ ngữ ngắn gọn quy củ, nghiêm túc chi tiết đến mức tạo thành thái độ kiểu hệ thống G18 cũng chỉ thế thôi. Nhưng thái độ hờ hững này với một dự án vượt thời đại, mới càng bật lên được sự... Khoe mẽ.
Mở đầu rất là đường hoàng giới thiệu hệ thống trung tâm G18 đời mới nhất, sau đó là phân tích số liệu của Huyền Quang. Trước giờ đã có rất nhiều bài phân tích về Huyền Quang, viện khoa học một lần nữa phát huy đầy đủ bản chất thích flex của mình, chỉ nói sơ lược, như thể Huyền Quang cũng chẳng có gì ghê gớm. Cuối cùng là một tràng dài giới thiệu về Sầm Dao.
"Sầm Dao, nam Omega, 20 tuổi, người thiết kế chính đồng thời là người phụ trách dự án hệ thống trung tâm G18 Thiên Xu. 16 tuổi nhờ vào G18 đã nhận được thư mời do hội nghị khoa học biểu quyết, gia nhập sở nghiên cứu vật lý năng lượng cao của viện khoa học. Cân nhắc tới tuổi Sầm Dao còn nhỏ, thư mời được gửi tới danh nghĩa viện sĩ Sầm Thủ Linh. Cùng năm, Sầm Dao nhận được giải đặc biệt của viện khoa học nhờ thí nghiệm điện ly β. Năm sau, Sầm Dao đảm nhiệm công việc chỉ đạo nghiên cứu hệ thống vũ khí của tinh hạm Biển Sâu. Do thời cuộc biến đổi, hai năm sau Sầm Dao chuyển tới sở nghiên cứu và thiết kế cơ giáp, đảm nhiệm vai trò phụ trách chính của dự án hệ thống trung tâm G18 Thiên Xu..."
Bên dưới toàn là giới thiệu về thành tựu của Sầm Dao, thậm chí còn ngược dòng tới năm 14 tuổi y nhận được giải Tân Tinh khoa học kĩ thuật nhờ chế tạo ra người máy quét dọn. Viết ròng rã hai trang dài, phối hợp với giọng văn tự sự hờ hững, tài năng và nhuệ khí của Sầm Dao được phơi bày rõ rệt trên từng con chữ, chỉ thiếu điều viết thẳng: "Anh đây là thiên tài."
Sầm Dao vừa đọc vừa cười: "Khoe mẽ thật sự, tôi rất thích."
Heinz nắ.n bóp tai y, sau đó chia sẻ bài viết về tài khoản của mình. Sầm Dao rất hài lòng trước hành động này, giục Heinz mau đi xem bình luận.
Lượng bình luận không ngừng gia tăng, cái đầu tiên là: Sự thật chứng minh, gu thẩm mỹ của Heinz Norman rất bình thường, không chỉ bình thường mà còn cao tới độ không ai với được. Tôi đọc được một nửa sơ yếu lí lịch của Sầm Dao đã có cảm giác ôi giồi ôi đừng chém nữa ảo quá bạn ơi, nhưng ảo nhất là tất cả cái đống này đù má là thật hết ạ.
Sầm Dao lại càng vui, lúm đồng tiền hiện rõ, Heinz chọc chọc lúm đồng tiền của y, cùng Sầm Dao đọc bình luận một hồi mới xuống giường lấy đồ ăn.
Ăn trưa xong ngày lại thong thả trôi. Có lẽ là cả hai đều ý thức được thời gian yên bình như vậy về sau rất hiếm có, nên đều rất trân trọng. Ăn xong Heinz giúp Sầm Dao đi cắt tỉa vườn hoa, rồi nhổ cỏ dại, giữa chừng thấy con kiến dọn nhà con giun ủi đất, cả hai lại như thấy gì mới lạ lắm, cùng ngồi xổm nhìn hết nửa tiếng.
Adam biểu thị rất là khó hiểu với loại hành vi này, lẳng lặng đăng bài lên diễn đàn hỏi, vài giây sau đã có dân mạng nhiệt tình trả lời: "Yêu vào đều ngu đi như vậy đấy, thấy nhiều là quen à."
Adam đã hiểu.
Đến khi hoàng hôn, lễ phục Sầm Dao đặt may cho bữa tiệc đêm nay được giao tới, còn có nhà tạo mẫu đi cùng. Đương nhiên là Sầm Dao không bao giờ nghĩ đến mấy thứ này, toàn do Adam xử lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Dao có tính cách rất độc đáo, đây có lẽ là tật xấu chung của hầu hết các thiên tài. Y không thích xã giao, chỉ thích yên tĩnh ngồi một chỗ. Nếu không có Adam mỗi tuần giục y ra ngoài tiếp xúc giao lưu với loài người một lần, Sầm Dao có thể dùng dịch dinh dưỡng và thức ăn nhanh ở nhà cho tới chết. Thế nên Sầm Dao thoải mái đồng ý dự tiệc với Heinz khiến Adam rất thắc mắc, nó chỉ có thể giải nghĩa là con người yêu vào sẽ thay đổi.
Nhà tạo mẫu là nữ Beta, lúc thấy Heinz mở cửa còn hít một hơi, sau đó giật mình hiểu ra ngài Sầm trong đơn đặt hàng là ai.
Trang điểm luôn tốn thời gian, Heinz tiếp tục vào phòng huấn luyện đấm bao cát. Sầm Dao tắm rửa xong, nghe nhà tạo mẫu giới thiệu đủ kiểu tóc.
Nghe hai phút Sầm Dao đã thấy nhức đầu: "Chị gì ơi, xin lỗi vì cắt ngang nhé." Sầm Dao nhìn cô thông qua tấm gương, dịu dàng cười: "Phương diện này chị là dân chuyên, cứ làm cái gì chị thấy tốt là được, cái nào đẹp thì làm cái đó đi."
Nhà tạo mẫu ôm miệng, hít vào thở ra một hồi mới nói: "Cậu Sầm, khuôn mặt của cậu có trang điểm như thế nào cũng sẽ rất đẹp."
Sự thật chứng minh, nhà tạo mẫu này rất xứng đáng với số tiền cao ngất ngưởng trả theo giờ của mình. Khi Sầm Dao mặc bộ âu phục màu trắng trang nhã, đeo khuyên tai đứng trước gương, ngay cả Adam cũng phải than thở: "Cậu chủ, cậu thật sự rất hợp với phong cách này."
Nhà tạo mẫu vỗ tay, cười nói: "Cậu Sầm, màu trắng thật sự rất xứng với cậu, đậm chất quý công tử."
Sầm Dao cài măng sét đá quý màu lam, cười nói cảm ơn.
Tiệc tối bắt đầu lúc 8 giờ, màn đêm lặng yên buông xuống. Heinz mặc bộ lễ phục quân đội trang nghiêm, đứng ở bậc thang ngoài vườn hoa đợi, sau đó, Sầm Dao xuất hiện trước mắt hắn.
Sinh hoạt của Sầm Dao luôn đơn giản và thoải mái, bao gồm cả cách ăn mặc, hàng ngày ở nhà y chỉ mặc đồ thường như hoodie. Nhưng giờ phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Omega, Heinz rất may mắn vừa rồi mình đã hái đóa hồng đỏ diễm lệ nhất trong vườn hoa.
Bộ âu phục được cắt may rất tinh tế tôn dáng, phác họa vòng eo nhỏ của Omega, đôi chân thẳng thon dài, tóc đen được chải vuốt cẩn thận để lộ ngũ quan tinh xảo, bông tai phải và măng sét đều là đá quý màu lam, sáng lấp lánh. Y mỉm cười đứng trên bậc cao nhất.
Đôi ủng chiến bước lên cầu thang, đứng ở nơi thấp hơn Omega một bậc, tua rua kim tuyến đung đưa. Heinz cúi người cài bông hoa vào túi áo trước ngực Sầm Dao, sau đó hết sức lịch thiệp vươn bàn tay đeo găng trắng, trầm giọng: "Thưa quý ngài, liệu có thể mời ngài cùng tham dự tiệc tối với tôi không?"
Sầm Dao làm vẻ suy tư rồi mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Heinz, nghiêng đầu cười với hắn: "Vinh hạnh cho anh đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro