Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện?
Khanh Đại Tẩu 30 Triệu (2)
Thanh Phong Lãnh Nguyệt Dạ
2024-07-03 13:51:32
Chừng 15 phút sau, điện thoại của Mary vang lên.
Sau khi thông cuộc gọi, một giọng nói trầm thấp truyền tới lỗ tai ả.
“Cầm vali giao cho người nhân viên quét rác kia.”
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Quét ánh mắt một vòng, ả đã nhìn thấy tên quét rác ở đằng kia đang nhìn ả cười.
Lão già đi tới trước mặt Mary nói: “Tiểu thư, có người bảo ta tới lấy vali.”
Mặt Mary âm trầm, giao chiếc vali cho lão già đó.
Lão già cầm vali rồi xoay người rời đi.
Đi đến một góc tối, người đàn ông đeo mặt nạ đưa cho lão già ba trăm nhân dân tệ, lấy vali rồi lên taxi.
Taxi đi rồi, phía sau có một chiếc xe con màu đen bám theo.
Người lái xe là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, không ai khác chính là thanh tra Hoàng Chí Thành.
Sau khi Mary nhận được cuộc gọi tống tiền của Thẩm Đống, suy nghĩ một lúc lâu, vẫn đem chuyện kể cho Hoàng CHí Thành.
Hoàng Chí Thành cũng vô cùng sốt sắng.
Hắn ta biết rõ, một khi chuyên bị bại lộ, Nghê Vĩnh Hiếu của Tam Hợp Hội sẽ không tha cho hắn.
Hai người bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng quyết định Mary sẽ đưa tiền cho hắn, Hoàng Chí Thành sẽ bám đuôi.
Chỉ là Hoàng Chí Thành không ngờ tới hành tung của hắn ta đều nằm trong tầm mắt của Jimmy.
Thì ra kẻ đeo mặt nạ lấy tiền đó chính là Phi Cơ.
Chính Jimmy là người gọi cho Mary.
Một lần nữa Jimmy vào bốt điện thoại, nhấc máy gọi vào số của Mary.
“Ngươi cũng to gan, dám tìm người theo dõi ta.”
Sắc mặt Mary thay đổi, vội vàng nói: “Ta không có.”
Jimmy cười lạnh nói: “Xe con màu đen, số cuối trong biển số xe là 36. Mary tỷ, chúc mừng nhé, ngươi đã thành công chọc giận ta.”
Mary nói: “Ngươi đừng hiểu lầm.”
Jimmy trầm giọng nói: “Không có hiểu lầm gì ở đây hết. hiện tại ngươi phải làm hai chuyện, một là nói chiếc xe con đó dừng lại, hai là sáng mai trước mười hai giờ, hai là quyên góp năm triệu cho Quỹ từ thiện trẻ em ở Hồng Kông. Nếu không làm được, đừng trách ta khách khí.”
Nói xong, Jimmy cúp máy mà không đợi Mary trả lời.
Lúc mặt của Mary lúc này đã khó coi đạt tới cực điểm.
Ả lập tức gọi điện cho Hoàng Chí Thành.
“Hoàng thanh tra, đừng bám đuôi nữa.”
“Làm sao?”
“Hắn thậm chí còn biết rõ biển số xe của ngươi. Nếu thật sự còn theo dõi nữa, ngươi sẽ khiến hắn tức giận.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?’
“Hắn bảo ngươi lập tức dừng theo dõi, rồi nói ta phải quyên góp năm triệu coi như hình phạt.”
“Hắn có ý gì? Tại sao lại bảo ngươi quyên góp?”
“Không rõ, chỉ cần biết là đừng chọc điên hắn nữai.”
“Biết rồi.”
………
Sau một tiếng, Jimmy cùng Phi Cơ quay trở lại quán bar của Thẩm Đống.
Thẩm Đống nhận chiếc vali, không trực tiếp mở ra, hỏi: “Tình huống thế nào?”
Jimmy nói: "Đống ca, ngài quả thật là thần cơ diệu toán, Mary thật sự đã tìm được người theo dõi Phi Cơ, theo chỉ thị của ngươi, ta đã nói sáng mai ả phải quyên góp năm triệu cho Quỹ Nhi đồng ”.
Thẩm Đống nói: “Có bị nhìn thấy không?”
Jimmy cùng Phi Cơ nói: “Không có.”
Thẩm Đống thỏa mãn gật đầu, lấy trong ngắn kéo sáu vạn đồng, nói: “Mỗi người ba vạn. Đi ra ngoài đi.”
Phi Cơ ngạc nhiên nói: “Đống ca, không phải nói là một vạn sao?”
Thẩm Đống nói: “Hai vạn còn lại các ngươi ở nhà ổn định.”
Phi Cơ và Jimmy cùng nghe, nhất thời cả hai đều biểu lộ sự cảm kích, nói: “Cám ơn Đống ca.”
Sau khi hai người rời đi, Trầm Đống mở chiếc vali ra, bên trong toàn là tiền mặt còn mới tinh.
Kiểm tra lại đã đủ 30 triệu.
“Đúng là những tên bán ma túy, giàu có thật.”
Thẩm Đống cất tiền đi, âm thầm suy nghĩ số tiền quyên góp năm triệu của Mary sẽ cho hắn bao nhiêu điểm thiện công.
………
Trong một phòng ngủ của khách sạn.
Hoàng Chí Thành và Mary sắc mặt đều đã khó nhìn đến đỉnh điểm.
Mary đập bàn nói: “Rốt cuộc là ai đã biết chuyện của chúng ta?”
Sau khi mất đi 35 triệu trong vòng hai ngày, Mary cũng không biết phải giải thích sao với Hàn Sâm.
Hoàng Chí Thành nói: “Nhìn cách bọn chúng làm ăn, chắc chắn chỉ là những kẻ tống tiền. Chúng ta tạm thời an toàn.”
Mary tức giận nói: “Chỉ cần chuyện này còn nằm trong tay đối phương, chúng ta sẽ không dễ mà yên lành. Ngươi có biện pháp gì không?”
Hoàng Chí Thành trầm ngân nói: “Mau chóng trừ khử Nghê Vĩnh Hiếu. Chỉ cần hắn chết, chúng ta sẽ an toàn.”
Mary nói: “Ta sẽ hỗ trợ thu thập chứng cứ của Nghê Gia.”
Hoàng Chí Thành hỏi: “Ngươi dự định sẽ không nói gì với Hàn Sâm sao? Nếu không có sự giúp đỡ của hắn ta, chúng ta khó có thể làm lay chuyển Nghê Gia được.”
Mary nói: “Đợi thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho hắn biết.”
………
Ngày thứ hai, Mary nặc danh quyên góp năm triệu vào Quỹ nhi đồng, trở thành đầu bản tin tức được săn đón.
Thẩm Đống mở ra thanh thuộc tính của bản thân.
Khá lắm, điểm thiện công đã trực tiếp tăng lên hai vạn.
Thẩm Đống để lại một vạn, mặt khác đưa 15.000 điểm thiện công đem tăng điểm thuộc tính.
Sau khi thông cuộc gọi, một giọng nói trầm thấp truyền tới lỗ tai ả.
“Cầm vali giao cho người nhân viên quét rác kia.”
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Quét ánh mắt một vòng, ả đã nhìn thấy tên quét rác ở đằng kia đang nhìn ả cười.
Lão già đi tới trước mặt Mary nói: “Tiểu thư, có người bảo ta tới lấy vali.”
Mặt Mary âm trầm, giao chiếc vali cho lão già đó.
Lão già cầm vali rồi xoay người rời đi.
Đi đến một góc tối, người đàn ông đeo mặt nạ đưa cho lão già ba trăm nhân dân tệ, lấy vali rồi lên taxi.
Taxi đi rồi, phía sau có một chiếc xe con màu đen bám theo.
Người lái xe là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, không ai khác chính là thanh tra Hoàng Chí Thành.
Sau khi Mary nhận được cuộc gọi tống tiền của Thẩm Đống, suy nghĩ một lúc lâu, vẫn đem chuyện kể cho Hoàng CHí Thành.
Hoàng Chí Thành cũng vô cùng sốt sắng.
Hắn ta biết rõ, một khi chuyên bị bại lộ, Nghê Vĩnh Hiếu của Tam Hợp Hội sẽ không tha cho hắn.
Hai người bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng quyết định Mary sẽ đưa tiền cho hắn, Hoàng Chí Thành sẽ bám đuôi.
Chỉ là Hoàng Chí Thành không ngờ tới hành tung của hắn ta đều nằm trong tầm mắt của Jimmy.
Thì ra kẻ đeo mặt nạ lấy tiền đó chính là Phi Cơ.
Chính Jimmy là người gọi cho Mary.
Một lần nữa Jimmy vào bốt điện thoại, nhấc máy gọi vào số của Mary.
“Ngươi cũng to gan, dám tìm người theo dõi ta.”
Sắc mặt Mary thay đổi, vội vàng nói: “Ta không có.”
Jimmy cười lạnh nói: “Xe con màu đen, số cuối trong biển số xe là 36. Mary tỷ, chúc mừng nhé, ngươi đã thành công chọc giận ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mary nói: “Ngươi đừng hiểu lầm.”
Jimmy trầm giọng nói: “Không có hiểu lầm gì ở đây hết. hiện tại ngươi phải làm hai chuyện, một là nói chiếc xe con đó dừng lại, hai là sáng mai trước mười hai giờ, hai là quyên góp năm triệu cho Quỹ từ thiện trẻ em ở Hồng Kông. Nếu không làm được, đừng trách ta khách khí.”
Nói xong, Jimmy cúp máy mà không đợi Mary trả lời.
Lúc mặt của Mary lúc này đã khó coi đạt tới cực điểm.
Ả lập tức gọi điện cho Hoàng Chí Thành.
“Hoàng thanh tra, đừng bám đuôi nữa.”
“Làm sao?”
“Hắn thậm chí còn biết rõ biển số xe của ngươi. Nếu thật sự còn theo dõi nữa, ngươi sẽ khiến hắn tức giận.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?’
“Hắn bảo ngươi lập tức dừng theo dõi, rồi nói ta phải quyên góp năm triệu coi như hình phạt.”
“Hắn có ý gì? Tại sao lại bảo ngươi quyên góp?”
“Không rõ, chỉ cần biết là đừng chọc điên hắn nữai.”
“Biết rồi.”
………
Sau một tiếng, Jimmy cùng Phi Cơ quay trở lại quán bar của Thẩm Đống.
Thẩm Đống nhận chiếc vali, không trực tiếp mở ra, hỏi: “Tình huống thế nào?”
Jimmy nói: "Đống ca, ngài quả thật là thần cơ diệu toán, Mary thật sự đã tìm được người theo dõi Phi Cơ, theo chỉ thị của ngươi, ta đã nói sáng mai ả phải quyên góp năm triệu cho Quỹ Nhi đồng ”.
Thẩm Đống nói: “Có bị nhìn thấy không?”
Jimmy cùng Phi Cơ nói: “Không có.”
Thẩm Đống thỏa mãn gật đầu, lấy trong ngắn kéo sáu vạn đồng, nói: “Mỗi người ba vạn. Đi ra ngoài đi.”
Phi Cơ ngạc nhiên nói: “Đống ca, không phải nói là một vạn sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Đống nói: “Hai vạn còn lại các ngươi ở nhà ổn định.”
Phi Cơ và Jimmy cùng nghe, nhất thời cả hai đều biểu lộ sự cảm kích, nói: “Cám ơn Đống ca.”
Sau khi hai người rời đi, Trầm Đống mở chiếc vali ra, bên trong toàn là tiền mặt còn mới tinh.
Kiểm tra lại đã đủ 30 triệu.
“Đúng là những tên bán ma túy, giàu có thật.”
Thẩm Đống cất tiền đi, âm thầm suy nghĩ số tiền quyên góp năm triệu của Mary sẽ cho hắn bao nhiêu điểm thiện công.
………
Trong một phòng ngủ của khách sạn.
Hoàng Chí Thành và Mary sắc mặt đều đã khó nhìn đến đỉnh điểm.
Mary đập bàn nói: “Rốt cuộc là ai đã biết chuyện của chúng ta?”
Sau khi mất đi 35 triệu trong vòng hai ngày, Mary cũng không biết phải giải thích sao với Hàn Sâm.
Hoàng Chí Thành nói: “Nhìn cách bọn chúng làm ăn, chắc chắn chỉ là những kẻ tống tiền. Chúng ta tạm thời an toàn.”
Mary tức giận nói: “Chỉ cần chuyện này còn nằm trong tay đối phương, chúng ta sẽ không dễ mà yên lành. Ngươi có biện pháp gì không?”
Hoàng Chí Thành trầm ngân nói: “Mau chóng trừ khử Nghê Vĩnh Hiếu. Chỉ cần hắn chết, chúng ta sẽ an toàn.”
Mary nói: “Ta sẽ hỗ trợ thu thập chứng cứ của Nghê Gia.”
Hoàng Chí Thành hỏi: “Ngươi dự định sẽ không nói gì với Hàn Sâm sao? Nếu không có sự giúp đỡ của hắn ta, chúng ta khó có thể làm lay chuyển Nghê Gia được.”
Mary nói: “Đợi thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho hắn biết.”
………
Ngày thứ hai, Mary nặc danh quyên góp năm triệu vào Quỹ nhi đồng, trở thành đầu bản tin tức được săn đón.
Thẩm Đống mở ra thanh thuộc tính của bản thân.
Khá lắm, điểm thiện công đã trực tiếp tăng lên hai vạn.
Thẩm Đống để lại một vạn, mặt khác đưa 15.000 điểm thiện công đem tăng điểm thuộc tính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro