Hợp Đồng Hôn Nhân: Ông Xã Thần Bí Nhẹ Chút Thôi!
Bác Sĩ Cận
Cao Khảo Địa Lý 150
2024-03-15 00:25:36
Người giới thiệu đã miêu tả với Tống Vãn Tinh về đối tượng xem mắt như vậy: Dáng người cao, đeo kính, nho nhã thành thật, vẻ ngoài còn đẹp trai hơn cả minh tinh.
Quan trọng nhất là công việc còn tốt, là bác sĩ nằm trong biên chế, sau này trong nhà có người sinh bệnh khỏi cần lo phải rút số xếp hàng.
Cho nên trong buổi sáng ngày thứ năm ấy, Tống Vãn Tinh đã tới quán cà phê mà người giới thiệu nói.
Người giới thiệu bảo bác sĩ Cận chỉ được nghỉ vào sáng thứ năm thôi, cho nên cô đành xin nghỉ để tới đây.
Tầm này không phải giờ trà chiều cho nên trong quán cà phê không có đến mấy người, Tống Vãn Tình vừa liếc mắt nhìn một cái đã trông thấy đối tượng xem mắt mà người giới thiệu miêu tả đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Lúc trông thấy người, cô hơi sững sờ.
Không ngờ bác sĩ Cận mà người giới thiệu nhắc tới lại là Cận Trạch, đồng nghiệp tại một bệnh viện của bạn trai cũ của cô.
Người đàn ông mặc độc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo được xắn gọn đến khuỷu tay, đường nét cánh tay rõ ràng.
Ngón tay thon dài đang đánh đánh chữ trên màn hình, trông rất nhã nhặn.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, lớn lên rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt cũng đẹp.
Chắc là rất cao cho nên tuy đang ngồi trên ghế nhưng khoảng cách giữa bàn và ghế khiến chân anh phải co lại rất nhiều.
Lúc này, màn hình điện thoại của cô sáng lên, là tin nhắn Wechat mà đối tượng xem mắt gửi, nói: Tôi đã tới rồi.
Lúc Tống Vãn Tinh ngẩng đầu thì người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ kia cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, người kia gật nhẹ đầu như đang chào hỏi cô.
Nếu đã tìm được đối tượng xem mắt rồi vậy Tống Vãn Tinh cũng không trả lời tin nhắn nữa, cô cất điện thoại vào trong túi xách, đi thẳng qua bên bàn đó.
Tống Vãn Tinh kéo cái ghế đối diện với người đàn ông ra rồi ngồi xuống dưới ánh mắt nhìn qua của anh.
Không vòng vèo nhiều, cô nói rất thẳng thắn: “Bác sĩ Cận, chào anh, tôi là Tống Vãn Tinh. Tôi nói trước về điều kiện của mình nhé. Tôi làm giáo viên ở Thất Trung, tiền lương một tháng khoảng tám nghìn. Mẹ ruột tôi còn có một gia đình khác, bà ấy và cha dượng có với nhau với một đứa con cho nên không thể cho tôi của hồi môn gì cả.
Tôi cũng không yêu cầu sính lễ, nếu anh có nhà riêng đã trả hết tiền vậy tôi sẽ không yêu cầu thêm tên mình vào. Còn nếu là nhà trả góp, sau khi kết hôn có thể cùng nhau trả nhưng nhất định phải dựa theo phần trăm mà thêm tên tôi vào.”
Người đàn ông phía đối diện nghe cô nói chuyện cũng không ngắt lời, ngược lại còn lắng nghe một cách rất nghiêm túc.
Khuỷu tay của anh tỳ lên tay vịn ghế, hai bàn tay chồng lên nhau để trước người.
Tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, cầm dao phẫu thuật chắc chắn rất đẹp mắt.
Tống Vãn Tình nói một hơi hết điều kiện của mình, cảm thấy có khả năng quá đường đột nên bảo: “Thật ngại quá, có lẽ tôi hơi thẳng nhưng tôi cảm thấy nếu đã đi xem mắt, vậy tốt nhất nên nói cho rõ ràng, tránh cho lại lãng phí thời gian của đối phương.”
Người đàn ông phía đối diện nhếch môi, cũng không để lộ ra bất cứ vẻ phản cảm nào cả, anh đánh giá: “Rất có lý.”
Tống Vãn Tinh cảm thấy đối tượng này chắc hẳn cũng tán đồng với suy nghĩ trên của cô nên hỏi: “Vậy bác sĩ Cận, anh có yêu cầu gì đối với người sẽ kết hôn với mình không?”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc đáp: “Biết nấu cơm, ăn ở bên ngoài không hợp vệ sinh.”
Quan trọng nhất là công việc còn tốt, là bác sĩ nằm trong biên chế, sau này trong nhà có người sinh bệnh khỏi cần lo phải rút số xếp hàng.
Cho nên trong buổi sáng ngày thứ năm ấy, Tống Vãn Tinh đã tới quán cà phê mà người giới thiệu nói.
Người giới thiệu bảo bác sĩ Cận chỉ được nghỉ vào sáng thứ năm thôi, cho nên cô đành xin nghỉ để tới đây.
Tầm này không phải giờ trà chiều cho nên trong quán cà phê không có đến mấy người, Tống Vãn Tình vừa liếc mắt nhìn một cái đã trông thấy đối tượng xem mắt mà người giới thiệu miêu tả đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Lúc trông thấy người, cô hơi sững sờ.
Không ngờ bác sĩ Cận mà người giới thiệu nhắc tới lại là Cận Trạch, đồng nghiệp tại một bệnh viện của bạn trai cũ của cô.
Người đàn ông mặc độc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo được xắn gọn đến khuỷu tay, đường nét cánh tay rõ ràng.
Ngón tay thon dài đang đánh đánh chữ trên màn hình, trông rất nhã nhặn.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, lớn lên rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt cũng đẹp.
Chắc là rất cao cho nên tuy đang ngồi trên ghế nhưng khoảng cách giữa bàn và ghế khiến chân anh phải co lại rất nhiều.
Lúc này, màn hình điện thoại của cô sáng lên, là tin nhắn Wechat mà đối tượng xem mắt gửi, nói: Tôi đã tới rồi.
Lúc Tống Vãn Tinh ngẩng đầu thì người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ kia cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, người kia gật nhẹ đầu như đang chào hỏi cô.
Nếu đã tìm được đối tượng xem mắt rồi vậy Tống Vãn Tinh cũng không trả lời tin nhắn nữa, cô cất điện thoại vào trong túi xách, đi thẳng qua bên bàn đó.
Tống Vãn Tinh kéo cái ghế đối diện với người đàn ông ra rồi ngồi xuống dưới ánh mắt nhìn qua của anh.
Không vòng vèo nhiều, cô nói rất thẳng thắn: “Bác sĩ Cận, chào anh, tôi là Tống Vãn Tinh. Tôi nói trước về điều kiện của mình nhé. Tôi làm giáo viên ở Thất Trung, tiền lương một tháng khoảng tám nghìn. Mẹ ruột tôi còn có một gia đình khác, bà ấy và cha dượng có với nhau với một đứa con cho nên không thể cho tôi của hồi môn gì cả.
Tôi cũng không yêu cầu sính lễ, nếu anh có nhà riêng đã trả hết tiền vậy tôi sẽ không yêu cầu thêm tên mình vào. Còn nếu là nhà trả góp, sau khi kết hôn có thể cùng nhau trả nhưng nhất định phải dựa theo phần trăm mà thêm tên tôi vào.”
Người đàn ông phía đối diện nghe cô nói chuyện cũng không ngắt lời, ngược lại còn lắng nghe một cách rất nghiêm túc.
Khuỷu tay của anh tỳ lên tay vịn ghế, hai bàn tay chồng lên nhau để trước người.
Tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, cầm dao phẫu thuật chắc chắn rất đẹp mắt.
Tống Vãn Tình nói một hơi hết điều kiện của mình, cảm thấy có khả năng quá đường đột nên bảo: “Thật ngại quá, có lẽ tôi hơi thẳng nhưng tôi cảm thấy nếu đã đi xem mắt, vậy tốt nhất nên nói cho rõ ràng, tránh cho lại lãng phí thời gian của đối phương.”
Người đàn ông phía đối diện nhếch môi, cũng không để lộ ra bất cứ vẻ phản cảm nào cả, anh đánh giá: “Rất có lý.”
Tống Vãn Tinh cảm thấy đối tượng này chắc hẳn cũng tán đồng với suy nghĩ trên của cô nên hỏi: “Vậy bác sĩ Cận, anh có yêu cầu gì đối với người sẽ kết hôn với mình không?”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc đáp: “Biết nấu cơm, ăn ở bên ngoài không hợp vệ sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro