Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Đánh giá:
6.5
/10 từ 4 lượt
Đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều! ra chương mới nhất Chương 138, 139, 140 - DocTruyen.Pro. Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều! Rốt cuộc cô phải làm sao? Rồi câu chuyện ngôn tình giữa hai người sẽ như thế nào?
- Chắc ông làm việc giờ mệt rồi đúng không ạ? Đây là trà hoa cúc ông thích nhất do chính tay con pha đó. Ông nhân lúc còn nóng thì mau uống đi ạ!
Khóe miệng của ông ngoại cô nhếch lên, cười dịu dàng. Lấy tay xoa đầu Hạ Thi Văn đang ôm chặt lấy cánh tay của mình, nói:
- Cảm ơn cháu, Thi Thi. Nhưng mà ông đã chăm sóc cháu hơn 15 năm nay rồi, ông chả lẽ không hiểu cháu ư? Lại muốn gì nữa đây ?
Cô nghe ông ngoại nói xong mà giật mình một hồi, sau bình tĩnh lại rồi nhưng trên nét mặt cô đã thoáng có sự lúng túng.
Sao ông lại biết được?
Bình thường cô vào thư phòng của ông chỉ biết lấy những tập truyện tranh ở trên giá sách xuống ngồi đọc, hôm nay cô lại tự tay mang trà vào, ông ngoại cô thấy bất bình thường là chuyện đương nhiên!
Cô thả hai bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay ông ra, đứng phắt lên, cô khoanh hai tay lại, nói với vẻ mặt phụng phịu:
- Tại sao chưa gì ông đã biết rồi vậy ?
Ông cô ngồi ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại, vẫn trả lời cô bằng giọng ung dung:
- Ai bảo ông là ông của cháu chứ ? Mẹ cháu đã sang Hà Lan làm việc, ở đây chỉ có ông gần gũi cháu nhất, vậy rốt cuộc cháu qua đây vì cái gì ?
Mặt Hạ Thi Văn lúc này đã dịu đi, không còn phụng phịu nữa. Cô nũng nịu, tỏ vẻ xin xỏ:
- Ông ngoại, chỉ còn mùa hè này là con lên đại học rồi. Con cũng đã thi xong rồi, có kết quả rồi, mà kết quả của con đã đủ để vào trường Tinh Tú rồi. Ông cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ ạ ?
- Chắc ông làm việc giờ mệt rồi đúng không ạ? Đây là trà hoa cúc ông thích nhất do chính tay con pha đó. Ông nhân lúc còn nóng thì mau uống đi ạ!
Khóe miệng của ông ngoại cô nhếch lên, cười dịu dàng. Lấy tay xoa đầu Hạ Thi Văn đang ôm chặt lấy cánh tay của mình, nói:
- Cảm ơn cháu, Thi Thi. Nhưng mà ông đã chăm sóc cháu hơn 15 năm nay rồi, ông chả lẽ không hiểu cháu ư? Lại muốn gì nữa đây ?
Cô nghe ông ngoại nói xong mà giật mình một hồi, sau bình tĩnh lại rồi nhưng trên nét mặt cô đã thoáng có sự lúng túng.
Sao ông lại biết được?
Bình thường cô vào thư phòng của ông chỉ biết lấy những tập truyện tranh ở trên giá sách xuống ngồi đọc, hôm nay cô lại tự tay mang trà vào, ông ngoại cô thấy bất bình thường là chuyện đương nhiên!
Cô thả hai bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay ông ra, đứng phắt lên, cô khoanh hai tay lại, nói với vẻ mặt phụng phịu:
- Tại sao chưa gì ông đã biết rồi vậy ?
Ông cô ngồi ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại, vẫn trả lời cô bằng giọng ung dung:
- Ai bảo ông là ông của cháu chứ ? Mẹ cháu đã sang Hà Lan làm việc, ở đây chỉ có ông gần gũi cháu nhất, vậy rốt cuộc cháu qua đây vì cái gì ?
Mặt Hạ Thi Văn lúc này đã dịu đi, không còn phụng phịu nữa. Cô nũng nịu, tỏ vẻ xin xỏ:
- Ông ngoại, chỉ còn mùa hè này là con lên đại học rồi. Con cũng đã thi xong rồi, có kết quả rồi, mà kết quả của con đã đủ để vào trường Tinh Tú rồi. Ông cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ ạ ?