Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Có cần chịu trá...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm đứng thẳng người dậy, còn chưa xoay người lại, đã nghe thấy Cẩm Dương cũng lên tiếng nói theo: " Hẹn gặp lại Lâm tiểu thư."
"Hẹn gặp lại." Lâm Thâm Thâm cúi đầu chào, rồi xoay người đi về phía trước cánh cửa phòng nhà mình, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Sau khi cánh cửa căn hộ của Lâm Thâm Thâm khép lại, Cẩm Dương xoay người, mở cửa căn hộ của mình.
Đầu tiên là Cẩm Dương cúi người ném dép nhỏ của Bác Duệ tới trước mặt bé, rồi mới cởi giày của mình, thay dép, xách túi thuốc Lâm Thâm Thâm mua cho Bác Duệ, đi vào trong phòng khách.
Lúc Cẩm Dương đặt túi thuốc lên trên bàn trà, Bác Duệ đã thay dép xong, Cẩm Dương vừa đi về phía phòng bếp, vừa dặn dò con trai ở sau lưng mình: "Bác Duệ, con đang bị bệnh, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi ngủ đi."
Nói xong, Cẩm Dương mở tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước từ bên trong tủ lạnh, nghiêng người qua, chợt thấy Bác Duệ đứng trước mặt mình, mở to hai mắt nhìn anh, nói: "Cha, có phải cha thích chị Thâm Thâm của con hay không?"
Hai từ "Của con" trong lời nói của Bác Duệ, làm Cẩm Dương cảm thấy dư thừa, chói tai đến dị thương. Anh hơi cau mày lại, không quan tâm đến con trai mình, trực tiếp đi vòng qua người con trai, trở về phòng khách, vừa đi, vừa mở nắp chai nước, uống một ngụm nước.
Bác Duệ xoay người, đi theo phía sau mông của Cẩm Dương, không phục nói tiếp: "Con biết chị Thâm Thâm rất xinh đẹp, là người tốt, còn dẫn con đến bệnh viện, ai gặp chị ấy đều sẽ thích, nhưng cha à, con gặp chị chị Thâm Thâm trước. Vì vậy chị Thâm Thâm là của con. Cha không thể cướp chị Thâm Thâm của con được!"
Cẩm Dương không hiểu tại sao mà con trai mình nghĩ ra được những ý tưởng kỳ lạ như vậy ở trong đầu, anh không biết nên nói gì nghiêng đầu qua, nhìn Bác Duệ cao chưa bằng nửa người mình, giễu cợt nói: "Bác Duệ, lúc cha biết Lâm Thâm Thâm, con còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!"
"Cái gì?" Bác Duệ lập tức nhảy cỡn lên: "Cha nói trước kia cha đã từng gặp chị Thâm Thâm rồi?"
Cẩm Dương chợt cảm thấy mình quá nóng vội, nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên, tiếp tục uống nước.
"Cha ơi, cha thật sự đã biết chị Thâm Thâm từ trước rồi à?"
Bác Duệ là một đứa trẻ cố chấp, Cẩm Dương biết, nếu mình không xua tan những ý niệm trong lòng Bác Duệ, bé nhất định sẽ hỏi không ngừng nghỉ, vì vậy anh đáp lại qua loa lấy lệ, hàm hàm hồ hồ nói: "Con nghe nhầm rồi."
"Không đâu?" Bác Duệ nhìn Cẩm Dương bằng vẻ mặt không thể nào tin nổi: "Vừa rồi, con rõ ràng nghe được, cha nói là lúc cha biết Lâm Thâm Thâm, con còn chưa xuất hiện trên đời này đâu..."
Cẩm Dương đặt chai nước đang cầm trong tay lên trên bàn, anh cố gắng đặt mạnh chai nước lên, mặc dù chai nước bị đặt mạnh xuống bàn không phát ra tiếng " Ầm" vang dội, nhưng vẫn gây ra tiếng vang trầm thấp, nghe thấy tiếng động này, Bác Duệ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Lúc này Cẩm Dương mới cảm thấy bên tai mình yên tĩnh lại, anh chỉ chỉ về phía phòng ngủ của Bác Duệ, nói: "Con mau đi ngủ cho cha."
Bác Duệ rất không hài lòng với cách thức đe dọa độc tài chuyên chế như của bạo quân của Cẩm Dương, nhưng bé không có can đảm tạo phản. Tuy nhiên bây giờ có liên quan đến chị Thâm Thâm, vì vậy Bác Duệ " Hừ " với Cẩm Dương, rồi xoay người, đi về phía phòng ngủ của mình, cố tình giẫm mạnh lên sàn nhà, trút cơn bất mãn trong lòng mình ra.
Tuy nhiên, không bao lâu sau Bác Duệ đi ra khỏi phòng ngủ của mình, lần này, bé đeo thêm một chiếc balo trên lưng, vẫn giẫm mạnh lên trên sàn nhà.
Lâm Thâm Thâm đứng thẳng người dậy, còn chưa xoay người lại, đã nghe thấy Cẩm Dương cũng lên tiếng nói theo: " Hẹn gặp lại Lâm tiểu thư."
"Hẹn gặp lại." Lâm Thâm Thâm cúi đầu chào, rồi xoay người đi về phía trước cánh cửa phòng nhà mình, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Sau khi cánh cửa căn hộ của Lâm Thâm Thâm khép lại, Cẩm Dương xoay người, mở cửa căn hộ của mình.
Đầu tiên là Cẩm Dương cúi người ném dép nhỏ của Bác Duệ tới trước mặt bé, rồi mới cởi giày của mình, thay dép, xách túi thuốc Lâm Thâm Thâm mua cho Bác Duệ, đi vào trong phòng khách.
Lúc Cẩm Dương đặt túi thuốc lên trên bàn trà, Bác Duệ đã thay dép xong, Cẩm Dương vừa đi về phía phòng bếp, vừa dặn dò con trai ở sau lưng mình: "Bác Duệ, con đang bị bệnh, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi ngủ đi."
Nói xong, Cẩm Dương mở tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước từ bên trong tủ lạnh, nghiêng người qua, chợt thấy Bác Duệ đứng trước mặt mình, mở to hai mắt nhìn anh, nói: "Cha, có phải cha thích chị Thâm Thâm của con hay không?"
Hai từ "Của con" trong lời nói của Bác Duệ, làm Cẩm Dương cảm thấy dư thừa, chói tai đến dị thương. Anh hơi cau mày lại, không quan tâm đến con trai mình, trực tiếp đi vòng qua người con trai, trở về phòng khách, vừa đi, vừa mở nắp chai nước, uống một ngụm nước.
Bác Duệ xoay người, đi theo phía sau mông của Cẩm Dương, không phục nói tiếp: "Con biết chị Thâm Thâm rất xinh đẹp, là người tốt, còn dẫn con đến bệnh viện, ai gặp chị ấy đều sẽ thích, nhưng cha à, con gặp chị chị Thâm Thâm trước. Vì vậy chị Thâm Thâm là của con. Cha không thể cướp chị Thâm Thâm của con được!"
Cẩm Dương không hiểu tại sao mà con trai mình nghĩ ra được những ý tưởng kỳ lạ như vậy ở trong đầu, anh không biết nên nói gì nghiêng đầu qua, nhìn Bác Duệ cao chưa bằng nửa người mình, giễu cợt nói: "Bác Duệ, lúc cha biết Lâm Thâm Thâm, con còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì?" Bác Duệ lập tức nhảy cỡn lên: "Cha nói trước kia cha đã từng gặp chị Thâm Thâm rồi?"
Cẩm Dương chợt cảm thấy mình quá nóng vội, nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên, tiếp tục uống nước.
"Cha ơi, cha thật sự đã biết chị Thâm Thâm từ trước rồi à?"
Bác Duệ là một đứa trẻ cố chấp, Cẩm Dương biết, nếu mình không xua tan những ý niệm trong lòng Bác Duệ, bé nhất định sẽ hỏi không ngừng nghỉ, vì vậy anh đáp lại qua loa lấy lệ, hàm hàm hồ hồ nói: "Con nghe nhầm rồi."
"Không đâu?" Bác Duệ nhìn Cẩm Dương bằng vẻ mặt không thể nào tin nổi: "Vừa rồi, con rõ ràng nghe được, cha nói là lúc cha biết Lâm Thâm Thâm, con còn chưa xuất hiện trên đời này đâu..."
Cẩm Dương đặt chai nước đang cầm trong tay lên trên bàn, anh cố gắng đặt mạnh chai nước lên, mặc dù chai nước bị đặt mạnh xuống bàn không phát ra tiếng " Ầm" vang dội, nhưng vẫn gây ra tiếng vang trầm thấp, nghe thấy tiếng động này, Bác Duệ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Lúc này Cẩm Dương mới cảm thấy bên tai mình yên tĩnh lại, anh chỉ chỉ về phía phòng ngủ của Bác Duệ, nói: "Con mau đi ngủ cho cha."
Bác Duệ rất không hài lòng với cách thức đe dọa độc tài chuyên chế như của bạo quân của Cẩm Dương, nhưng bé không có can đảm tạo phản. Tuy nhiên bây giờ có liên quan đến chị Thâm Thâm, vì vậy Bác Duệ " Hừ " với Cẩm Dương, rồi xoay người, đi về phía phòng ngủ của mình, cố tình giẫm mạnh lên sàn nhà, trút cơn bất mãn trong lòng mình ra.
Tuy nhiên, không bao lâu sau Bác Duệ đi ra khỏi phòng ngủ của mình, lần này, bé đeo thêm một chiếc balo trên lưng, vẫn giẫm mạnh lên trên sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro