Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Có cần chịu trá...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên, không bao lâu sau Bác Duệ đi ra khỏi phòng ngủ của mình, lần này, bé đeo thêm một chiếc balo trên lưng, vẫn giẫm mạnh lên trên sàn nhà.
Cẩm Dương ung dung ngồi ở trên ghế sa lon, thờ ơ nhìn Bác Duệ giận dỗi như đứa trẻ ba tuổi.
Bác Duệ nặng nề bước từng bước đi tới trước mặt Cẩm Dương, sau đó xòe bàn tay ra, nói: "Cha, cho con năm trăm đồng!"
Cẩm Dương nhìn lướt qua bàn tay của con trai mình, cầm lấy tập tài liệu liên quan tới xí nghiệp Lâm thị mình mang về nhà hồi chiều từ trên chiếc ghế sa lon bên cạnh lên, vừa xem tài liệu, vừa tùy ý hỏi: "Xin tiền làm gì?"
"Bỏ nhà ra đi!" Bác Duệ ngẩng cao đầu lên, đặc biệt có cốt khí trả lời.
Cẩm Dương đảo cặp mắt trắng dã, không thèm nhìn con trai mình.
Bác Duệ nghĩ, bé tuyệt đối không thể để cha cướp chị Thâm Thâm của bé đi được, vì vậy lại tiếp tục mở miệng, xin: "Cho con một ngàn đồng!"
Còn biết tăng thêm năm trăm đồng?
Cẩm Dương cúi thấp đầu nhìn tài liệu, vẫn không thèm liếc nhìn con trai mình, tiếp tục lật một trang lại một trang tài liệu trước mặt.
"Cha đưa cho con năm trăm đồng lúc trước đi!" Bác Duệ tiếp tục nói.
"..." Lúc này Cẩm Dương mới chậm rãi khép tập tài liệu trước mặt lại, nhìn về phía con trai mình, vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi nói, nhưng từng chữ đều mang theo sự châm chọc: "Bác Duệ, con có thấy ai bỏ nhà ra đi, còn phải báo cáo với người lớn trong nhà không?"
Bác Duệ trợn to hai mắt, nhìn Cẩm Dương, im lặng không nói gì.
"Còn nữa, quan trọng hơn là..." Cẩm Dương ngừng nói, rồi nhấn mạnh từng chữ một: "Con có thể có tiền đồ được không, đã đòi tiền người khác, mà đòi thêm năm trăm đồng à? Chẳng có chút quyết đoán nào cả! Phụ nữ sẽ không thích đàn ông không quyết đoán, chị Thâm Thâm mà con thích cũng giống như vậy."
Vẻ mặt của Bác Duệ lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng, bé thận trọng nhìn Cẩm Dương, mở miệng nói: "Cha, vậy cha cho con thêm sáu trăm, như vậy có quyết đoán hơn không?"
Thành công di dời sự chú ý đi rồi? Chỉ có chút bản lĩnh này, mà còn đòi đấu với cha, Bác Duệ, con vẫn còn non lắm...
Cẩm Dương bình tĩnh cầm tài liệu lên lần nữa, nghiêm túc xem nội dung trong tài liệu, rồi vừa lật tài liệu, vừa đáp lại con trai mình: "Bác Duệ, bây giờ đừng nói là sáu trăm, cho dù có là sáu triệu, con vẫn là người đàn ông không có quyết đoán."
"Tại sao?"
Cẩm Dương cầm bút lên, đánh dấu những vấn đề có lợi liên quan tới sự tồn tại của xí nghiệp Lâm thị, đến khi viết xong một hàng chữ, anh mới mở miệng, đáp lại con trai mình: "Bởi vì con còn chưa phải là đàn ông, nhiều nhất, cũng chỉ được coi là bé trai mà thôi."
Nghe thấy Cẩm Dương nói như vậy, Bác Duệ lập tức cúi gằm đầu nhỏ xuống, thậm chí bé còn quên mất chuyện mình muốn bỏ nhà ra đi, tháo balo trên lưng xuống, ôm vào trong vòng tay, ngồi ở bên cạnh Cẩm Dương, học cách kể lể tâm sự của người lớn, dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối nói với Cẩm Dương: "Cha à, thật ra chỉ cần chị Thâm Thâm nguyện ý chờ con, con có thể nhanh chóng lớn lên, cưới chị ấy. Chỉ là không biết, chị Thâm Thâm có thể chờ con hay không."
Cẩm Dương khẽ hừ bằng giọng mũi, lười đáp lại mấy chuyện vớ vẩn của con trai mình, chỉ chuyên chú nhìn tập tài liệu trước mặt mình.
Bác Duệ không quan tâm Cẩm Dương phớt lờ mình, trong lúc bất chợt bé nghiêm túc nói: "Thật ra, chỉ cần chị Thâm Thâm nguyện ý chờ con lớn lên, bây giờ con cũng có thể ở bên chị ấy luôn."
Rốt cuộc Cẩm Dương không thể nào chịu được nữa, anh đặt bút xuống, nói: "Bác Duệ, cha nghĩ bây giờ con nên đi tắm rồi đi ngủ đi thì hơn."
Tuy nhiên, không bao lâu sau Bác Duệ đi ra khỏi phòng ngủ của mình, lần này, bé đeo thêm một chiếc balo trên lưng, vẫn giẫm mạnh lên trên sàn nhà.
Cẩm Dương ung dung ngồi ở trên ghế sa lon, thờ ơ nhìn Bác Duệ giận dỗi như đứa trẻ ba tuổi.
Bác Duệ nặng nề bước từng bước đi tới trước mặt Cẩm Dương, sau đó xòe bàn tay ra, nói: "Cha, cho con năm trăm đồng!"
Cẩm Dương nhìn lướt qua bàn tay của con trai mình, cầm lấy tập tài liệu liên quan tới xí nghiệp Lâm thị mình mang về nhà hồi chiều từ trên chiếc ghế sa lon bên cạnh lên, vừa xem tài liệu, vừa tùy ý hỏi: "Xin tiền làm gì?"
"Bỏ nhà ra đi!" Bác Duệ ngẩng cao đầu lên, đặc biệt có cốt khí trả lời.
Cẩm Dương đảo cặp mắt trắng dã, không thèm nhìn con trai mình.
Bác Duệ nghĩ, bé tuyệt đối không thể để cha cướp chị Thâm Thâm của bé đi được, vì vậy lại tiếp tục mở miệng, xin: "Cho con một ngàn đồng!"
Còn biết tăng thêm năm trăm đồng?
Cẩm Dương cúi thấp đầu nhìn tài liệu, vẫn không thèm liếc nhìn con trai mình, tiếp tục lật một trang lại một trang tài liệu trước mặt.
"Cha đưa cho con năm trăm đồng lúc trước đi!" Bác Duệ tiếp tục nói.
"..." Lúc này Cẩm Dương mới chậm rãi khép tập tài liệu trước mặt lại, nhìn về phía con trai mình, vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi nói, nhưng từng chữ đều mang theo sự châm chọc: "Bác Duệ, con có thấy ai bỏ nhà ra đi, còn phải báo cáo với người lớn trong nhà không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Duệ trợn to hai mắt, nhìn Cẩm Dương, im lặng không nói gì.
"Còn nữa, quan trọng hơn là..." Cẩm Dương ngừng nói, rồi nhấn mạnh từng chữ một: "Con có thể có tiền đồ được không, đã đòi tiền người khác, mà đòi thêm năm trăm đồng à? Chẳng có chút quyết đoán nào cả! Phụ nữ sẽ không thích đàn ông không quyết đoán, chị Thâm Thâm mà con thích cũng giống như vậy."
Vẻ mặt của Bác Duệ lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng, bé thận trọng nhìn Cẩm Dương, mở miệng nói: "Cha, vậy cha cho con thêm sáu trăm, như vậy có quyết đoán hơn không?"
Thành công di dời sự chú ý đi rồi? Chỉ có chút bản lĩnh này, mà còn đòi đấu với cha, Bác Duệ, con vẫn còn non lắm...
Cẩm Dương bình tĩnh cầm tài liệu lên lần nữa, nghiêm túc xem nội dung trong tài liệu, rồi vừa lật tài liệu, vừa đáp lại con trai mình: "Bác Duệ, bây giờ đừng nói là sáu trăm, cho dù có là sáu triệu, con vẫn là người đàn ông không có quyết đoán."
"Tại sao?"
Cẩm Dương cầm bút lên, đánh dấu những vấn đề có lợi liên quan tới sự tồn tại của xí nghiệp Lâm thị, đến khi viết xong một hàng chữ, anh mới mở miệng, đáp lại con trai mình: "Bởi vì con còn chưa phải là đàn ông, nhiều nhất, cũng chỉ được coi là bé trai mà thôi."
Nghe thấy Cẩm Dương nói như vậy, Bác Duệ lập tức cúi gằm đầu nhỏ xuống, thậm chí bé còn quên mất chuyện mình muốn bỏ nhà ra đi, tháo balo trên lưng xuống, ôm vào trong vòng tay, ngồi ở bên cạnh Cẩm Dương, học cách kể lể tâm sự của người lớn, dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối nói với Cẩm Dương: "Cha à, thật ra chỉ cần chị Thâm Thâm nguyện ý chờ con, con có thể nhanh chóng lớn lên, cưới chị ấy. Chỉ là không biết, chị Thâm Thâm có thể chờ con hay không."
Cẩm Dương khẽ hừ bằng giọng mũi, lười đáp lại mấy chuyện vớ vẩn của con trai mình, chỉ chuyên chú nhìn tập tài liệu trước mặt mình.
Bác Duệ không quan tâm Cẩm Dương phớt lờ mình, trong lúc bất chợt bé nghiêm túc nói: "Thật ra, chỉ cần chị Thâm Thâm nguyện ý chờ con lớn lên, bây giờ con cũng có thể ở bên chị ấy luôn."
Rốt cuộc Cẩm Dương không thể nào chịu được nữa, anh đặt bút xuống, nói: "Bác Duệ, cha nghĩ bây giờ con nên đi tắm rồi đi ngủ đi thì hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro