Buổi chụp ảnh cưới bất ổn
Tg Mể Mể
2024-07-15 19:24:21
Hai người cứ đứng mỗi người một phía không ai chịu chủ động với ai, càng khiến cho người thợ chụp hình khó chịu, anh ta tự bản thân đi đến đó xử trí.
“Cô đứng vào đây, còn anh cũng đứng vào đây, sắp trở thành vợ chồng với nhau rồi còn ngại ngùng.”
Nói rồi anh ta đi lại vị trí ban đầu bắt đầu chụp hình, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được sự gượng gạo của hai người.
“Anh đưa tay ôm lấy eo của chị nhà, còn chị đặt tay lên ngực anh.”
Bảo Khuyên gượng gạo đặt tay lên ngực của Ngạn Thanh còn hắn cũng ôm lấy eo của cô, chỉ có một dáng đứng như thế mà nét mặt ai cũng không thích đối phương hiện hữu trên gương mặt hai người, người thợ chụp hình bất lực tiếp tục nói.
“Có thể tình cảm một chút có được không, nhìn nhau đầy trìu mến đi nào.”
Bảo Khuyên liếc nhìn Ngạn Thanh, hắn cũng nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói.
“Cố gắng một chút đi.”
Bảo Khuyên cũng chẳng phải dạng vừa.
“Người nên cố gắng là anh đấy, gương mặt như xịt keo lên cứ đứng đơ ra đó, mẹ anh đang không hài lòng vì anh chứ không phải tôi.”
Ngạn Thanh khó xử nói.
“Tôi thật sự không biết làm mấy chuyện này.”
Bảo Khuyên bắt đầu lên giọng chỉ dạy.
“Để tôi thực hiện cho anh xem, cứ làm theo những gì tôi đang làm.”
Đột nhiên Bảo Khuyên vươn tay lên kẹp vào cổ của Ngạn Thanh kéo hắn khom xuống, nét mặt của Ngạn Thanh vô cùng bất ngờ về hành động của Bảo Khuyên, người thợ bắt được khung cảnh đáng yêu này nên đã bấm máy liên tục, Bảo Khuyên tiếp tục ra lệnh cho Ngạn Thanh.
“Bế tôi lên.”
Hắn ngơ hết cả mặt ra.
“Hả.”
Chưa kịp nói gì Bảo Khuyên đã nhảy lên Ngạn Thanh đưa bàn tay ra đỡ lấy cô, cũng may là Bảo Khuyên gầy nên hắn còn trụ vững, không phải vì cô gầy do giảm cân mà là không có tiền ăn uống đủ chất và điều đặn, Bảo Khuyên ôm lấy cổ của Ngạn Thanh áp má của mình và má của hắn rồi mỉm cười thật tươi, người thợ tóm tắt khen ngợi.
“Tốt lắm đáng yêu lắm.”
Ngạn Thanh cảm thấy đây là một trò lố bịch nhất mà mình từng làm, nhưng nhìn thấy mẹ của mình vui cười hắn đã gạt bỏ tất cả mà phối hợp cùng Bảo Khuyên.
Người thợ chụp hình lên tiếng đề nghị.
“Đây là bức cuối từ nãy đến giờ có rất nhiều bức ảnh đẹp hai người rất xứng đôi, cố gắng hợp tác với nhau, khung cảnh hôn nhau lãng mạn nhé.”
Bảo Khuyên nghe xong liền tắt đi nụ cười, cô không thể nào trao nụ hôn đầu cho người mình ghét được. Nhưng Ngạn Thanh lại ôm lấy eo của cô, Bảo Khuyên đẩy hắn ra hói.
“Khoan đã tôi tôi…”
Ngạn Thanh lên tiếng chỉ trích.
“Nhanh lên đi, phiền phức quá.”
Hắn chỉ chạm nhẹ môi mình lên môi của Bảo Khuyên, cô chỉ muốn đâm đầu vào nơi nào đó để chết đi ngay lập tức danh dự của trinh nữ trong trắng đã không còn nữa, người thợ chụp ảnh cưới lên tiếng nói.
“Được rồi kết thúc buổi chụp hình tại đây.”
Ngạn Thanh liền buông Bảo Khuyên ra, cô nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn đau lòng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.
“Tiêu mình rồi, sau này còn kết hôn được với ai nữa.”
Ngạn Thanh cứ nghĩ cô bị đau đầu nên đã đi đến hỏi.
“Có vấn đề gì sao?”
Bảo Khuyên đứng lên nói.
“Tất cả là tại anh, anh là một vấn đề lớn đấy có biết không hả.”
Nói rồi cô định đi thay đổi, đột nhiên Bảo Khuyên có một suy nghĩ khác, cô gọi người thợ chụp ảnh lại.
“Anh ơi cho chúng tôi một tấm ảnh nữa có được không, tôi sẽ chụp với mẹ của mình.”
Ngạn Thanh không ngờ cô lại năng nổ đến như thế, Bảo Khuyên chạy đến chỗ của bà Hà Lý trong chiếc váy cưới rườm rà..
“Mẹ chụp cùng chúng con một bức làm kỷ niệm có được không?”
Bà Hà Lý lắc đầu từ chối.
“Không đâu hai đứa cứ chụp với nhau đi, mẹ như thế này vào khung hình sẽ xấu lắm.”
Bảo Khuyên mỉm cười cố gắng động viên bà.
“Chúng con không cảm thấy ngại tại sao mẹ phải ngại, vã lại mẹ và anh Thanh cũng đã lâu không đứng cùng khung ảnh với nhau có đúng không?”
“Sao con lại biết?”
Bảo Khuyên rất giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác vì cô là một y tá chuyên nghiệp.
“Là con đang đoán thôi mẹ.”
Ba người cùng đứng lại với nhau chụp chung khung ảnh, Bảo Khuyên lại chạy ra để Ngạn Thanh được chụp cùng mẹ của mình.
Buổi chụp hình đã kết thúc, Bảo Khuyên thay ra chiếc váy cưới mà thở phào nhẹ nhõm, cô đi ra bên ngoài, bụng đói cồn cào đến sắp ngất, Ngạn Thanh lại tin ý hắn đã lên tiếng đề nghị.
“Mẹ à hay là con gọi Nam Thành đến đưa mẹ về trước, con đưa Bảo Khuyên đi xem nhẫn cưới có được không mẹ?”
Bà Hà Lý cũng gật đầu nói.
“Được được! sáng giờ đi mẹ cũng đã cảm thấy khá mệt rồi, hai đứa cứ tiếp tục chuẩn bị đi.”
Nam Thành lái xe đến đã ồn ào.
“Xin chào cả nhà.”
Anh ta đi xuống nhìn Bảo Khuyên từ trên xuống dưới, cô rất lo lắng trước gương mặt biến thái của Nam Thành nên đã nắp sau lưng của Ngạn Thanh, hắn lên tiếng căn dặn Nam Thành.
“Đưa mẹ anh về cẩn thận.”
Nam Thành gật đầu nói.
“Tuân lệnh anh trai.”
Anh ta đi đến chỗ của Bảo Khuyên nói.
“Cô đúng là có tầm nhìn nên mới lọt vào mắt của anh Thanh, nhớ là diễn cho tốt vào.”
Bảo Khuyên không ngờ Ngạn Thanh đã nói chuyện của hai người cho Nam Thành biết, cô rất ghét thái độ của Nam Thành cứ như một tên điên không đứng đắn, cô mỉa mai nói.
“Anh đúng là đàn em của Ngạn Thanh, cả hai rất giống nhau.”
Nam Thành tò mò hỏi.
“Giống nhau sao?”
Bảo Khuyên gật đầu nói.
“Giống ở chỗ là thích thế hiện đấy.”
Cô bĩu môi ánh mắt vô cùng đanh đá, Nam Thành nhìn Ngạn Thanh lên tiếng chỉ trích.
“Anh à! Anh xem thái độ của cô ta kìa.”
Ngạn Thanh đẩy Nam Thành ra.
“Đưa mẹ của anh về đi đừng để bà đợi.”
Nam Thành rời đi còn không quên cảnh cáo Bảo Khuyên.
“Đợi khi hôn lễ được tổ chức xong tôi sẽ bảo anh Thanh đưa cô vào hộp đêm tiếp tục phục vụ mấy tên đàn ông.”
Bảo Khuyên nghe xong lại tức đến nổi đóa cô nhào đến chỗ của Nam Thành.
“Anh dám ăn nói như thế sao, đừng để tôi báo cảnh sát bắt anh đấy.”
Ngạn Thanh đưa tay ra vô tình chạm vào vòng một của Bảo Khuyên, nên đã vội vàng rụt tay về.
“Được rồi đừng gây chuyện nữa đi thôi.”
“Cô đứng vào đây, còn anh cũng đứng vào đây, sắp trở thành vợ chồng với nhau rồi còn ngại ngùng.”
Nói rồi anh ta đi lại vị trí ban đầu bắt đầu chụp hình, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được sự gượng gạo của hai người.
“Anh đưa tay ôm lấy eo của chị nhà, còn chị đặt tay lên ngực anh.”
Bảo Khuyên gượng gạo đặt tay lên ngực của Ngạn Thanh còn hắn cũng ôm lấy eo của cô, chỉ có một dáng đứng như thế mà nét mặt ai cũng không thích đối phương hiện hữu trên gương mặt hai người, người thợ chụp hình bất lực tiếp tục nói.
“Có thể tình cảm một chút có được không, nhìn nhau đầy trìu mến đi nào.”
Bảo Khuyên liếc nhìn Ngạn Thanh, hắn cũng nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói.
“Cố gắng một chút đi.”
Bảo Khuyên cũng chẳng phải dạng vừa.
“Người nên cố gắng là anh đấy, gương mặt như xịt keo lên cứ đứng đơ ra đó, mẹ anh đang không hài lòng vì anh chứ không phải tôi.”
Ngạn Thanh khó xử nói.
“Tôi thật sự không biết làm mấy chuyện này.”
Bảo Khuyên bắt đầu lên giọng chỉ dạy.
“Để tôi thực hiện cho anh xem, cứ làm theo những gì tôi đang làm.”
Đột nhiên Bảo Khuyên vươn tay lên kẹp vào cổ của Ngạn Thanh kéo hắn khom xuống, nét mặt của Ngạn Thanh vô cùng bất ngờ về hành động của Bảo Khuyên, người thợ bắt được khung cảnh đáng yêu này nên đã bấm máy liên tục, Bảo Khuyên tiếp tục ra lệnh cho Ngạn Thanh.
“Bế tôi lên.”
Hắn ngơ hết cả mặt ra.
“Hả.”
Chưa kịp nói gì Bảo Khuyên đã nhảy lên Ngạn Thanh đưa bàn tay ra đỡ lấy cô, cũng may là Bảo Khuyên gầy nên hắn còn trụ vững, không phải vì cô gầy do giảm cân mà là không có tiền ăn uống đủ chất và điều đặn, Bảo Khuyên ôm lấy cổ của Ngạn Thanh áp má của mình và má của hắn rồi mỉm cười thật tươi, người thợ tóm tắt khen ngợi.
“Tốt lắm đáng yêu lắm.”
Ngạn Thanh cảm thấy đây là một trò lố bịch nhất mà mình từng làm, nhưng nhìn thấy mẹ của mình vui cười hắn đã gạt bỏ tất cả mà phối hợp cùng Bảo Khuyên.
Người thợ chụp hình lên tiếng đề nghị.
“Đây là bức cuối từ nãy đến giờ có rất nhiều bức ảnh đẹp hai người rất xứng đôi, cố gắng hợp tác với nhau, khung cảnh hôn nhau lãng mạn nhé.”
Bảo Khuyên nghe xong liền tắt đi nụ cười, cô không thể nào trao nụ hôn đầu cho người mình ghét được. Nhưng Ngạn Thanh lại ôm lấy eo của cô, Bảo Khuyên đẩy hắn ra hói.
“Khoan đã tôi tôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngạn Thanh lên tiếng chỉ trích.
“Nhanh lên đi, phiền phức quá.”
Hắn chỉ chạm nhẹ môi mình lên môi của Bảo Khuyên, cô chỉ muốn đâm đầu vào nơi nào đó để chết đi ngay lập tức danh dự của trinh nữ trong trắng đã không còn nữa, người thợ chụp ảnh cưới lên tiếng nói.
“Được rồi kết thúc buổi chụp hình tại đây.”
Ngạn Thanh liền buông Bảo Khuyên ra, cô nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn đau lòng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.
“Tiêu mình rồi, sau này còn kết hôn được với ai nữa.”
Ngạn Thanh cứ nghĩ cô bị đau đầu nên đã đi đến hỏi.
“Có vấn đề gì sao?”
Bảo Khuyên đứng lên nói.
“Tất cả là tại anh, anh là một vấn đề lớn đấy có biết không hả.”
Nói rồi cô định đi thay đổi, đột nhiên Bảo Khuyên có một suy nghĩ khác, cô gọi người thợ chụp ảnh lại.
“Anh ơi cho chúng tôi một tấm ảnh nữa có được không, tôi sẽ chụp với mẹ của mình.”
Ngạn Thanh không ngờ cô lại năng nổ đến như thế, Bảo Khuyên chạy đến chỗ của bà Hà Lý trong chiếc váy cưới rườm rà..
“Mẹ chụp cùng chúng con một bức làm kỷ niệm có được không?”
Bà Hà Lý lắc đầu từ chối.
“Không đâu hai đứa cứ chụp với nhau đi, mẹ như thế này vào khung hình sẽ xấu lắm.”
Bảo Khuyên mỉm cười cố gắng động viên bà.
“Chúng con không cảm thấy ngại tại sao mẹ phải ngại, vã lại mẹ và anh Thanh cũng đã lâu không đứng cùng khung ảnh với nhau có đúng không?”
“Sao con lại biết?”
Bảo Khuyên rất giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác vì cô là một y tá chuyên nghiệp.
“Là con đang đoán thôi mẹ.”
Ba người cùng đứng lại với nhau chụp chung khung ảnh, Bảo Khuyên lại chạy ra để Ngạn Thanh được chụp cùng mẹ của mình.
Buổi chụp hình đã kết thúc, Bảo Khuyên thay ra chiếc váy cưới mà thở phào nhẹ nhõm, cô đi ra bên ngoài, bụng đói cồn cào đến sắp ngất, Ngạn Thanh lại tin ý hắn đã lên tiếng đề nghị.
“Mẹ à hay là con gọi Nam Thành đến đưa mẹ về trước, con đưa Bảo Khuyên đi xem nhẫn cưới có được không mẹ?”
Bà Hà Lý cũng gật đầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được được! sáng giờ đi mẹ cũng đã cảm thấy khá mệt rồi, hai đứa cứ tiếp tục chuẩn bị đi.”
Nam Thành lái xe đến đã ồn ào.
“Xin chào cả nhà.”
Anh ta đi xuống nhìn Bảo Khuyên từ trên xuống dưới, cô rất lo lắng trước gương mặt biến thái của Nam Thành nên đã nắp sau lưng của Ngạn Thanh, hắn lên tiếng căn dặn Nam Thành.
“Đưa mẹ anh về cẩn thận.”
Nam Thành gật đầu nói.
“Tuân lệnh anh trai.”
Anh ta đi đến chỗ của Bảo Khuyên nói.
“Cô đúng là có tầm nhìn nên mới lọt vào mắt của anh Thanh, nhớ là diễn cho tốt vào.”
Bảo Khuyên không ngờ Ngạn Thanh đã nói chuyện của hai người cho Nam Thành biết, cô rất ghét thái độ của Nam Thành cứ như một tên điên không đứng đắn, cô mỉa mai nói.
“Anh đúng là đàn em của Ngạn Thanh, cả hai rất giống nhau.”
Nam Thành tò mò hỏi.
“Giống nhau sao?”
Bảo Khuyên gật đầu nói.
“Giống ở chỗ là thích thế hiện đấy.”
Cô bĩu môi ánh mắt vô cùng đanh đá, Nam Thành nhìn Ngạn Thanh lên tiếng chỉ trích.
“Anh à! Anh xem thái độ của cô ta kìa.”
Ngạn Thanh đẩy Nam Thành ra.
“Đưa mẹ của anh về đi đừng để bà đợi.”
Nam Thành rời đi còn không quên cảnh cáo Bảo Khuyên.
“Đợi khi hôn lễ được tổ chức xong tôi sẽ bảo anh Thanh đưa cô vào hộp đêm tiếp tục phục vụ mấy tên đàn ông.”
Bảo Khuyên nghe xong lại tức đến nổi đóa cô nhào đến chỗ của Nam Thành.
“Anh dám ăn nói như thế sao, đừng để tôi báo cảnh sát bắt anh đấy.”
Ngạn Thanh đưa tay ra vô tình chạm vào vòng một của Bảo Khuyên, nên đã vội vàng rụt tay về.
“Được rồi đừng gây chuyện nữa đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro