Mẹ chồng nàng dâu hòa hợp
Tg Mể Mể
2024-07-15 19:24:21
Bảo Khuyên mặc đồ lại chỉnh chu cô còn lấy túi xách của mình ấn điện thoại lên xem.
“Nhiều cuộc gọi nhỡ thật đấy.”
Ngạn Thanh càng nghe càng tức giận, hắn giật lấy điện thoại của Bảo Khuyên vô tình làm rơi điện thoại của Bảo Khuyên xuống sàn nhà, chiếc điện thoại đã 10 năm của cô cứ như thế mà tách ra thành hai mảnh, Ngạn Thanh không ngờ nó lại dễ dàng vỡ ra như thế, còn Bảo Khuyên lại mếu máo ngồi xuống ghép lại chiếc điện thoại.
“Anh bị điên hay sao vậy, đây là chiếc điện thoại duy nhất của tôi đấy, nếu nó hư thì tôi không có tiền mua nổi đâu.”
Ngạn Thanh kéo cánh tay của Bảo Khuyên lên lôi cô đi vừa đi vừa nói.
“Tôi sẽ mua cho cô cái mới, còn bây giờ hãy đến cửa hàng áo cưới thôi, mẹ tôi đang đợi cô đấy, không có nhiều thời gian đâu.”
Bảo Khuyên ôm theo chiếc điện thoại của mình lên xe hàn gắn lại, nhưng lại chẳng còn mở lên được nữa, cô đành bất lực nói.
“Thế là xong.”
Ngạn Thanh không ngờ Bảo Khuyên lại bủn xỉn đến như thế.
“Một chiếc điện thoại mà cô cũng mua không nổi nữa hay sao, tôi chưa từng nhìn thấy chiếc điện thoại nào mà vừa cũ vừa lỗi thời như điện thoại của cô.”
Bảo Khuyên để điện thoại lại vào túi bực tức đáp lời.
“Phải rồi tôi là không có tiền mua một bát phở để ăn đừng nói đến chuyện mua điện thoại, không ai giàu có rồi lại lên mặt với người khác giống như anh cả, đừng nói thêm điều gì nữa nếu không tôi sẽ càng ghét anh hơn thôi, đồ ngạo mạng.”
Ngạn Thanh cũng không muốn đôi co nhiều chỉ im lặng lái xe đến cửa hàng áo cưới, đến nơi Bảo Khuyên tự mở cửa xe bước vào bên trong trước, cô chẳng cần đến tên đàn ông chỉ biết gây ồn ào và phiền phức cho mình, Bảo Khuyên đi vào đã nhìn thấy bà Hà Lý đang ngồi đó, cô vội vàng chạy đến chào hỏi.
“Con xin lỗi đã đến trễ vì đêm qua thứ khá khuya nên con đã ngủ quên mong bác thông cảm cho con.”
Bà Hà Lý mỉm cười thật tươi thái độ luôn đón chào Bảo Khuyên.
“Mẹ biết mà con đừng lo lắng gì cả, sao này không được gọi là bác nữa phải gọi là mẹ có biết chưa?”
Bảo Khuyên gật đầu đồng ý.
“Được ạ, con chào mẹ.”
Ngạn Thanh khá bất ngờ về thái độ nhiệt tình của Bảo Khuyên, cứ nghĩ cô sẽ giận dỗi mà có thái độ không tốt, Bảo Khuyên được nhân viên hỗ trợ đưa cho cô nhiều mẫu váy cưới thịnh hành nhất, cô vừa xem vừa hỏi ý kiến của bà Hà Lý, Ngạn Thanh ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được mẹ rất thích cô con dâu này nên mới có thái độ nhiệt tình đến như thế, hắn tự mãn về bản thân đã chọn đúng người cho mẹ của mình.
Bảo Khuyên đi vào bên trong thử váy, bà Hà Lý quay sang nói với con trai.
“Con bé đáng yêu thật sự mẹ chưa bao giờ vui đến như thế.”
Ngạn Thanh cũng chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện, một lúc sau thay ra chiếc váy cưới Bảo Khuyên còn được trang điểm để tăng thêm vẻ đẹp của nhan sắc và chiếc váy, cô nhìn bản thân trong gương mỉm cười tự độc thoại với bản thân (mình cũng xinh đấy chứ, sau này không biết bản thân có được dịp khoác lên chiếc váy này lần nào nữa hay không, có trách thì trách số của mình xui xẻo khi phải va vào tên đáng ghét ngoài kia.)
Nhân viên hỗ trợ kéo màng che ra, Bảo Khuyên xuất hiện lộng lẫy, chiếc váy xòe có nhiều tầng chất vải voan tơ mỏng nhưng không hở hang, phần ngực được ôm gọn để tôn lên vòng một hoàn mỹ, Bảo Khuyên thuộc tiếp người đầy đặn nhìn chiếc váy ôm sát vòng eo càng tăng thêm sức quyến rũ, Ngạn Thanh bất giác nhìn vào phần ôm sát trước ngực lại nghĩ đến chuyện lúc nãy ở nhà cô, bản thân vô thức nuốt nước bọt. Bà Hà Lý không ngừng khen ngợi cô.
“Thật sự rất đẹp.”
Bảo Khuyên thích thú xoay người cho bà Hà Lý xem.
“Mẹ thấy mẫu này như thế nào?”
Ngạn Thanh hệt như là một người ngoài không có tiếng nói với hai người, sau khi chọn váy cho Bảo Khuyên xong, bà Hà Lý cũng đã hối thúc Ngạn Thanh đi thử đồ, hắn mặc xong bộ vest thì ngại ngùng bức ra, Bảo Khuyên không ngừng cảm thán.
“Như thế nhìn được mắt hơn này, đỡ hơn mấy bộ đồ hoa văn lòe loẹt của anh.”
Thợ chụp hình đi đến hối thúc.
“Hai người đi đến backgroup chuẩn bị sẵn sàng để chúng tôi chụp hình ạ.”
Bảo Khuyên bước đi đột nhiên chân đạp vào váy ngã nhào, cũng may Ngạn Thanh đỡ lấy eo cô kịp thời, hắn bắt đầu lên tiếng chỉ trích cô.
“Lúc nào cũng không làm gì ra trò.”
Bảo Khuyên liếc nhìn hắn, cô bắt đầu muốn giở trò trêu Ngạn Thanh, Bảo Khuyên cố tình nói lớn gây sự chú ý đến bà Hà Lý.
“Anh à! Không xách váy lên giúp em sao, nếu đi như thế này em sẽ ngã mất.”
Bà Hà Lý liền nhìn về phía hai người, Ngạn Thanh đành bất lực xách váy cưới lên giúp Bảo Khuyên, cô còn quay lại mỉm cười thách thức.
“Cảm ơn.”
Ngạn Thanh cảm thấy cô khá trẻ con nhưng cũng khá thú vị, hắn đã dần nới lỏng cảnh giác với Bảo Khuyên.
“Nhiều cuộc gọi nhỡ thật đấy.”
Ngạn Thanh càng nghe càng tức giận, hắn giật lấy điện thoại của Bảo Khuyên vô tình làm rơi điện thoại của Bảo Khuyên xuống sàn nhà, chiếc điện thoại đã 10 năm của cô cứ như thế mà tách ra thành hai mảnh, Ngạn Thanh không ngờ nó lại dễ dàng vỡ ra như thế, còn Bảo Khuyên lại mếu máo ngồi xuống ghép lại chiếc điện thoại.
“Anh bị điên hay sao vậy, đây là chiếc điện thoại duy nhất của tôi đấy, nếu nó hư thì tôi không có tiền mua nổi đâu.”
Ngạn Thanh kéo cánh tay của Bảo Khuyên lên lôi cô đi vừa đi vừa nói.
“Tôi sẽ mua cho cô cái mới, còn bây giờ hãy đến cửa hàng áo cưới thôi, mẹ tôi đang đợi cô đấy, không có nhiều thời gian đâu.”
Bảo Khuyên ôm theo chiếc điện thoại của mình lên xe hàn gắn lại, nhưng lại chẳng còn mở lên được nữa, cô đành bất lực nói.
“Thế là xong.”
Ngạn Thanh không ngờ Bảo Khuyên lại bủn xỉn đến như thế.
“Một chiếc điện thoại mà cô cũng mua không nổi nữa hay sao, tôi chưa từng nhìn thấy chiếc điện thoại nào mà vừa cũ vừa lỗi thời như điện thoại của cô.”
Bảo Khuyên để điện thoại lại vào túi bực tức đáp lời.
“Phải rồi tôi là không có tiền mua một bát phở để ăn đừng nói đến chuyện mua điện thoại, không ai giàu có rồi lại lên mặt với người khác giống như anh cả, đừng nói thêm điều gì nữa nếu không tôi sẽ càng ghét anh hơn thôi, đồ ngạo mạng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngạn Thanh cũng không muốn đôi co nhiều chỉ im lặng lái xe đến cửa hàng áo cưới, đến nơi Bảo Khuyên tự mở cửa xe bước vào bên trong trước, cô chẳng cần đến tên đàn ông chỉ biết gây ồn ào và phiền phức cho mình, Bảo Khuyên đi vào đã nhìn thấy bà Hà Lý đang ngồi đó, cô vội vàng chạy đến chào hỏi.
“Con xin lỗi đã đến trễ vì đêm qua thứ khá khuya nên con đã ngủ quên mong bác thông cảm cho con.”
Bà Hà Lý mỉm cười thật tươi thái độ luôn đón chào Bảo Khuyên.
“Mẹ biết mà con đừng lo lắng gì cả, sao này không được gọi là bác nữa phải gọi là mẹ có biết chưa?”
Bảo Khuyên gật đầu đồng ý.
“Được ạ, con chào mẹ.”
Ngạn Thanh khá bất ngờ về thái độ nhiệt tình của Bảo Khuyên, cứ nghĩ cô sẽ giận dỗi mà có thái độ không tốt, Bảo Khuyên được nhân viên hỗ trợ đưa cho cô nhiều mẫu váy cưới thịnh hành nhất, cô vừa xem vừa hỏi ý kiến của bà Hà Lý, Ngạn Thanh ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được mẹ rất thích cô con dâu này nên mới có thái độ nhiệt tình đến như thế, hắn tự mãn về bản thân đã chọn đúng người cho mẹ của mình.
Bảo Khuyên đi vào bên trong thử váy, bà Hà Lý quay sang nói với con trai.
“Con bé đáng yêu thật sự mẹ chưa bao giờ vui đến như thế.”
Ngạn Thanh cũng chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện, một lúc sau thay ra chiếc váy cưới Bảo Khuyên còn được trang điểm để tăng thêm vẻ đẹp của nhan sắc và chiếc váy, cô nhìn bản thân trong gương mỉm cười tự độc thoại với bản thân (mình cũng xinh đấy chứ, sau này không biết bản thân có được dịp khoác lên chiếc váy này lần nào nữa hay không, có trách thì trách số của mình xui xẻo khi phải va vào tên đáng ghét ngoài kia.)
Nhân viên hỗ trợ kéo màng che ra, Bảo Khuyên xuất hiện lộng lẫy, chiếc váy xòe có nhiều tầng chất vải voan tơ mỏng nhưng không hở hang, phần ngực được ôm gọn để tôn lên vòng một hoàn mỹ, Bảo Khuyên thuộc tiếp người đầy đặn nhìn chiếc váy ôm sát vòng eo càng tăng thêm sức quyến rũ, Ngạn Thanh bất giác nhìn vào phần ôm sát trước ngực lại nghĩ đến chuyện lúc nãy ở nhà cô, bản thân vô thức nuốt nước bọt. Bà Hà Lý không ngừng khen ngợi cô.
“Thật sự rất đẹp.”
Bảo Khuyên thích thú xoay người cho bà Hà Lý xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ thấy mẫu này như thế nào?”
Ngạn Thanh hệt như là một người ngoài không có tiếng nói với hai người, sau khi chọn váy cho Bảo Khuyên xong, bà Hà Lý cũng đã hối thúc Ngạn Thanh đi thử đồ, hắn mặc xong bộ vest thì ngại ngùng bức ra, Bảo Khuyên không ngừng cảm thán.
“Như thế nhìn được mắt hơn này, đỡ hơn mấy bộ đồ hoa văn lòe loẹt của anh.”
Thợ chụp hình đi đến hối thúc.
“Hai người đi đến backgroup chuẩn bị sẵn sàng để chúng tôi chụp hình ạ.”
Bảo Khuyên bước đi đột nhiên chân đạp vào váy ngã nhào, cũng may Ngạn Thanh đỡ lấy eo cô kịp thời, hắn bắt đầu lên tiếng chỉ trích cô.
“Lúc nào cũng không làm gì ra trò.”
Bảo Khuyên liếc nhìn hắn, cô bắt đầu muốn giở trò trêu Ngạn Thanh, Bảo Khuyên cố tình nói lớn gây sự chú ý đến bà Hà Lý.
“Anh à! Không xách váy lên giúp em sao, nếu đi như thế này em sẽ ngã mất.”
Bà Hà Lý liền nhìn về phía hai người, Ngạn Thanh đành bất lực xách váy cưới lên giúp Bảo Khuyên, cô còn quay lại mỉm cười thách thức.
“Cảm ơn.”
Ngạn Thanh cảm thấy cô khá trẻ con nhưng cũng khá thú vị, hắn đã dần nới lỏng cảnh giác với Bảo Khuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro