Hướng Dẫn AA Yêu Đương Sau Khi Kết Hôn
Lần đầu gặp gỡ
Bắc Hải Hữu Tửu
2025-03-03 08:26:08
"Nói đúng hơn là tôi đơn phương gặp cậu trước." Nhắc đến chuyện hôm đó, ánh mắt Quý Vân Vũ như tan đi hết lớp sương mù, tựa như có một tia sáng len lỏi vào. "Ấn tượng sâu sắc vô cùng."Quý Vân Vũ không thích không khí trong bệnh viện. Dù có ở trong phòng VIP xa hoa nhất, bệnh viện vẫn là bệnh viện, quang cảnh nhợt nhạt, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, và bầu không khí nặng nề của sự sống và cái chết.Điều anh ghét nhất chính là việc Bạch Trà ngày nào cũng chạy đến xun xoe sau khi biết mọi chuyện không như cậu ta dự đoán.Alpha có khả năng hồi phục rất tốt, nên khi vết thương đã khá hơn phần nào, Quý Vân Vũ không thể ở nổi bệnh viện nữa. Nhưng dù sao vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn, bà An lo lắng có thể để lại di chứng, nên không đồng ý để anh xuất viện quá sớm. Không còn cách nào khác, anh đành tiếp tục ở lại bệnh viện.Lúc ấy, phòng bệnh của Quý Vân Vũ nằm ở tầng ba, một độ cao không quá khó đối với một Alpha cực phẩm. Quý Vân Vũ ỷ vào việc cơ thể đã hồi phục hơn nửa, mượn cây sồi xanh mọc ngay bên cửa sổ phòng bệnh để thực hiện một pha "vượt ngục" đầy kỹ thuật.Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là, khi nhảy xuống đất, bởi vì vết thương ở lưng vẫn chưa lành hoàn toàn, Quý Vân Vũ không cẩn thận té ngã, quần áo dính đầy bùn.Đã té ngã thảm hại, cả người lấm lem bùn đất thì cũng thôi đi, nhưng khi định đi mua một bộ quần áo mới để thay, Quý Vân Vũ mới phát hiện ra anh quên mang theo cả điện thoại lẫn tiền mặt.Không muốn vất vả nãy giờ mà phải quay về ngay lập tức, cũng không muốn ai bắt gặp bộ dạng mất mặt của mình, Quý Vân Vũ liền tùy tiện chọn một con đường ít người mà đi loanh quanh.Cuối cùng, Quý Vân Vũ lững thững đi đến một công viên nhỏ cách bệnh viện không xa. Công viên này không lớn, có lẽ chỉ là nơi dành cho cư dân xung quanh đến thư giãn, nghỉ ngơi. Vì vậy, chẳng ai thực sự quy hoạch nơi này cả. Nếu là mùa xuân hay mùa hạ, cảnh sắc ở đây hẳn cũng không tệ, nhưng bây giờ đang là mùa đông. Thành phố F vào mùa đông không có tuyết rơi, thế nên khung cảnh chỉ toàn cây cối trơ trụi, tiêu điều. Chẳng ai rảnh rỗi mà đến đây chơi vào thời điểm này.Sau khi đến nơi, Quý Vân Vũ hít sâu một hơi, ngay lập tức bị luồng không khí lạnh thấu xương làm sặc đến ho sù sụ, cả người càng thêm chật vật.Sau đó, anh bật cười vì chính bộ dạng khốn đốn của mình.Giữ nguyên tâm trạng cạn lời ấy, Quý Vân Vũ định tìm một chiếc ghế dài để ngồi nghỉ một lát. Nhưng khi vừa tiến đến chiếc ghế gần nhất, anh phát hiện đã có người ngồi đó rồi.Trước đó, khi nói chuyện với Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ có nhắc đến chuyện ban đầu anh nhận nhầm hắn thành một Omega nữ. Thực ra là anh lừa hắn, bởi vì khi đó mặc dù Đới Tình Nhược mặc một chiếc áo len cao cổ màu đỏ, đeo khẩu trang, thậm chí còn tết tóc thành bím, nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã biết rõ hắn là một Alpha nam.Lúc đó Đới Tình Nhược đang ngồi trên băng ghế công viên, dáng người cao gầy của hắn khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Nhìn đôi chân dài đang duỗi ra của hắn, Quý Vân Vũ thậm chí còn cảm thấy có chút bất công.Trên người Đới Tình Nhược còn toát ra tính công kích và xâm lược rất rõ ràng, một dấu ấn không thể nhầm lẫn của Alpha.Trùng hợp thay, sau khi Quý Vân Vũ đến đó không lâu, Đới Tình Nhược dường như cảm thấy đeo khẩu trang quá ngột ngạt liền tiện tay gỡ nó xuống.Lúc ấy, có vẻ như hắn đang phiền lòng chuyện gì nên vẫn luôn cúi đầu, không hề nhận ra Quý Vân Vũ đang đứng cách đó không xa. Nhưng dáng vẻ của hắn lại hoàn toàn in sâu vào trong đôi mắt Quý Vân Vũ.Phải diễn tả cảm giác của anh lúc đó thế nào nhỉ?Tựa như giữa cánh đồng hoang vu cằn cỗi, bỗng nhiên trông thấy một đóa hồng đỏ nở rộ đầy kiêu hãnh.Đó là một vẻ đẹp mang sức công phá mãnh liệt. Khoảnh khắc đối diện với vẻ đẹp ấy, tim Quý Vân Vũ bỗng lỡ một nhịp.Đến khi Quý Vân Vũ hoàn hồn lại, anh đã trốn sau một thân cây gần đó. Nước bùn bám trên người bỗng trở nên rõ ràng gấp bội, nặng nề như thể muốn kéo anh chìm sâu xuống đất.Trước đó, Quý Vân Vũ còn có thể miễn cưỡng chịu đựng sự lấm lem này. Nhưng giờ phút này, anh không chịu nổi dù chỉ một giây. Thế nên anh vội vàng rời khỏi công viên, quay về bệnh viện.Đến khi đã về bệnh viện, Quý Vân Vũ vẫn không nhịn được mà nghĩ, trên đời này sao lại có người chói mắt đến thế, vừa nhìn một cái đã thấy...vô cùng đáng ghét.Lúc đó, Quý Vân Vũ cứ tưởng kẻ đáng ghét kia chỉ là người qua đường, gặp một lần rồi chẳng bao giờ tái ngộ. Nhưng thế gian vốn đầy rẫy những sự trùng hợp bất ngờ. Điều anh không ngờ tới chính là chưa đầy một năm sau, anh lại gặp hắn lần nữa.Ngay ngày đầu tiên của năm lớp mười, giữa đám đông ồn ào hỗn loạn, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người chói lóa như vì tinh tú kia.Ngày đó, Quý Vân Vũ, người trước nay luôn giữ hình tượng công tử cao ngạo nhưng gia giáo, đi ngang qua Đới Tình Nhược, nhìn bộ đồ thời thượng và gọn gàng của hắn, lạnh lùng buông một câu: "Hoa hoè loè loẹt".Tất nhiên, khi kể lại chuyện này với Đới Tình Nhược, anh chỉ nói đến đoạn nhìn thấy hắn trong công viên, còn những lời có thể ảnh hưởng đến tình cảm cả hai thì một chữ cũng không nhắc tới."Đúng là trùng hợp." Đới Tình Nhược cảm thán.Quý Vân Vũ gật đầu. Anh trốn khỏi bệnh viện, tùy tiện lang thang mà cũng có thể tình cờ gặp hắn, đúng là quá trùng hợp."Tôi không nói đến chuyện đó." Đới Tình Nhược ôm mặt anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên má. Quen biết nhau bao năm, nhiều lúc chỉ cần liếc qua là hắn đã nhìn thấu Quý Vân Vũ đang nghĩ gì. "Ý tôi là, khi đó, chúng ta đều là những kẻ chạy trốn."Quý Vân Vũ sững người một chốc, không kịp phản ứng lại."Chuyện này xem như một vết nhơ trong sự nghiệp của tôi." Đới Tình Nhược cười với anh. "Hôm đó tôi đã chạy trốn khỏi phim trường."Vì tình huống khi ấy quá nực cười nên đến tận bây giờ, Đới Tình Nhược vẫn nhớ như in. Sự việc khi đó thực ra không đơn giản chỉ là bỏ chạy.Người phụ trách chụp ảnh hôm ấy có sở thích không đứng đắn. Không chỉ chọn cho Đới Tình Nhược những bộ trang phục theo phong cách trung tính, gã còn liên tục dẫn dắt hắn tạo những tư thế đầy ẩn ý.Đới Tình Nhược vốn lớn lên dưới ánh đèn máy ảnh, chỉ cần nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra có điều không ổn. Hắn tranh luận gay gắt với nhiếp ảnh gia, nhưng mẹ hắn lại yêu cầu hắn phải phối hợp chụp hình, dù sao thì khoản thù lao lần này cũng rất hậu hĩnh.Đới Tình Nhược đành giả vờ thuận theo, rồi nhân lúc đi thay đồ, hắn lặng lẽ mặc lại trang phục thường ngày của mình, trèo qua cửa sổ phòng thử đồ và chạy thoát.Hắn ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, vẻ ngoài trông điềm tĩnh, nhưng thực ra trong đầu lại đang nghĩ xem có nên mua một con dao, rồi quay về cùng đồng quy vu tận hay không.Chính lúc đó, khi ngẩng đầu lên, hắn trông thấy một bóng dáng. Giữa công viên hiu quạnh, người đó trông vô cùng nhếch nhác, nhưng dáng đi vẫn thẳng tắp và kiên định, như một cây tùng vững chãi bất khuất.Sau một hồi trầm mặc, Đới Tình Nhược không bước vào cửa hàng tiện lợi nữa, quay đầu đi về phía đồn cảnh sát.Thoát ra khỏi dòng hồi ức, Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ chạm mắt nhau. Không ai nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ hôn nhau.Đóa hồng kia đã nở rộ giữa vùng đất hoang vu của anh.Vầng trăng ấy đã treo cao trên bầu trời của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro