Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 26
2024-11-19 11:58:32
Phong Sâm xách hai thùng nước đi đến bãi đỗ xe, Nhan Bố Bố thấy cậu không có ý định quay đầu lại, cho nên đành phải bưng nửa chậu nước lên đuổi theo.
"Thiếu gia, chờ em với."
Đặt nước lên trên xe buýt, đóng cửa lại, Phong Sâm dẫn theo Nhan Bố Bố đi ra đường.
Nhan Bố Bố giẫm từng bước nặng nề lên khối gạch đá, hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Phong Sâm kéo nhóc vòng qua một thanh thép nằm ngang: "Đến bờ sông Phí Đồ, chỗ tối hôm qua."
"Chỗ tối hôm qua?" Nhan Bố Bố đột nhiên co rụt lại một chút: “Nhưng ở đó có rất nhiều cua, hung dữ lắm."
Phong Sâm ngước mắt nhìn về phía trước: "Sợ cái gì? Không phải vừa bị máy bay ném bom qua rồi sao? Chúng ta đi xem một chút."
Tối hôm qua khi rời đi, đám người Sở Thạch còn bị bao vây trong bầy cua, không biết liệu A Đới và con rắn bị thương có bị ngã xuống hay không. Liên quân phương Tây vừa ném bom ở bờ sông, cậu muốn đi xem tình huống.
Khi đến bờ sông, xa xa nhìn thấy được trên bãi cát ngoài vết nứt đêm qua, còn có một vài hố lớn, mỗi hố đều bốc lên làn khói đen kịt. Trong không khí ngoài mùi khói súng, còn có mùi khét lẹt nồng nặc.
Nhan Bố Bố đi theo phía sau Phong Sâm, thận trọng tiếp cận cái hố lớn gần nhất, thăm dò nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy dưới đáy hố toàn là những con cua bị nổ chết, hầu hết đã trở thành mảnh nhỏ, càng cua vương vãi khắp nơi, mai cua bị cháy đen một mảng.
"Oa... Tất cả đều đã chết hết rồi.” Nhan Bố Bố kinh ngạc thốt lên.
"Tôi sẽ nhìn xung quanh, em ở đây chờ tôi."
"Vâng."
Phong Sâm suy nghĩ một hồi: "Nếu sợ thì đứng sang một bên đi."
"Được."
Sau khi dặn dò Nhan Bố Bố xong, Phong Sâm đi tới nơi An Cách Sâm chết đêm qua, không còn thi thể của ông ta ở đây nữa. Cậu lại nhìn xung quanh lần nữa, nhưng không thấy Sở Thạch hay người của gã ta, bao gồm cả A Đới.
Nghĩ đến cuối cùng bọn họ đã thoát hiểm, còn mang theo thi thể của An Cách Sâm.
Tối hôm qua Phong Sâm không nhìn kỹ, lúc này cậu ngồi xổm xuống, dùng cành cây nhặt được gảy một con cua cháy đen sang trái sang phải.
Đây là loại cua gì? Tại sao cậu chưa bao giờ nhìn thấy qua, cũng chưa từng nghe nói qua?
Nhìn bề ngoài, nó là con cua cát* bình thường nhất ở khu vực này, nhưng nó cũng quá lớn, mỗi con đều giống như một cái chậu, cho dù là con cua dung phật lớn nhất ở biển An Tây cũng chỉ bằng một nửa con này.
*cua cát: còng gió
Cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không biết, lo lắng Liên quân phía Tây hẳn là sẽ sắp tới, cho nên đứng dậy muốn gọi Nhan Bố Bố rời khỏi đây.
Kết quả là, Nhan Bố Bố không đứng bên cạnh cái hố lớn, xa xa cũng không có bóng dáng của nhóc.
Trong lòng Phong Sâm thắt lại, lập tức hô to: "Nhan Bố Bố!"
"Đây, em ở đây này." Âm thanh của Nhan Bố Bố phát ra từ cái hố lớn.
Phong Sâm ba bước chạy thành hai bước, lại nhìn thấy Nhan Bố Bố đang ung dung ngồi dưới đáy hố, trước mặt có một con cua bị mở ra.
"Em đừng ăn—"
Trước khi Phong Sâm nói dứt lời, Nhan Bố Bố đã cho một miếng gạch cua vào trong miệng, nhai vài cái, nheo mắt vui vẻ: "Thiếu gia, ăn rất ngon đó."
Phong Sâm dừng một chút: "Em đã ăn được bao nhiêu rồi?"
"Không được bao nhiêu cả." Sau khi Nhan Bố Bố nói xong thì đánh nấc một cái.
Phong Sâm trầm mặc nhìn nhóc, thấy nhóc không sao thì liền yên tâm, đồng thời cũng đi xuống đáy hố nhặt một con cua còn nguyên vẹn, rồi đưa Nhan Bố Bố trở về.
Mặc dù trên bờ sông có rất nhiều cua, nhưng không có cách lưu trữ trong thời gian dài, huống chi chỉ riêng con cua này cũng đủ để cho cậu và Nhan Bố Bố ăn trong hai hoặc ba ngày.
Lúc bọn họ rời đi, đã có rất nhiều người lục tục đến đây theo dõi náo nhiệt, nếu những người đó động tác nhanh chóng một chút, hẳn là trước khi Liên quân phía Tây đến đây, thì sẽ di chuyển đi một phần số cua này.
Trở lại bãi đỗ xe, Phong Sâm đặt con cua vào chậu nước lạnh, Nhan Bố Bố ngồi xổm bên cạnh chậu nước xem cua, còn cậu thì đi sang những xe khác tìm kiếm, trong cốp xe địa hình tìm được một bộ đồ dùng ngoài trời.
Bao gồm một bếp ga và hai cái nồi, còn có gia vị và bát đĩa, v.v...
Khi mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn lo lên từ phía chân trời, bên trong xe buýt cũng được mạ lên một màu cam. Phong Sâm không vội vàng ăn thịt cua trên đĩa, gió chiều thổi qua cửa sổ xe đang mở, làm tung những sợi tóc trên trán của cậu, lộ ra vầng trán đầy đặn đẹp đẽ.
Nhan Bố Bố ngồi đối diện cậu, ăn uống rất nghiêm túc, miệng dính đầy gạch cua, hai chân treo lơ lửng bên ngoài ghế, vui vẻ lắc lư.
Trong không gian trống bên ngoài xe, nước trong nồi đang sôi trên bếp ga, bốc lên những làn khói trắng ngùn ngụt. Phong Sâm đun sôi nước trong mười phút rồi để nguội, sau đó đổ vào một bình rỗng để uống.
Cứ sau vài phút, sẽ có máy bay trực thăng bay trên đỉnh đầu, đâu đó trong thành phố bốc lên từng cột khói đen, tiếng còi báo động vang lên từ xa không dứt. Nhưng chiếc xe buýt này như bức tường đã ngăn chặn tất cả những ồn ào bất an bên ngoài, cả hai ở trong một không gian này, tận hưởng được khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
"Có muốn thêm một chút không?" Phong Sâm thấy đĩa thức ăn của Nhan Bố Bố trống rỗng nên hỏi.
Nhan Bố Bố ợ hơi, lắc đầu nói: "Em ăn no rồi."
Hai cậu đã ăn hai lần vào buổi trưa và buổi tối, nhưng chưa ăn được một phần ba con cua kia. Phong Sâm tiếp tục ăn, miệng Nhan Bố Bố được rảnh rỗi, nhóc bắt đầu học được cách Phong phu nhân thường nói.
"Nhan Bố Bố, đến đây, cô vừa mới làm được một cái bánh nhỏ vị dâu, cháu tới nếm thử một chút đi."
Nhan Bố Bố giả vờ tay trái cầm một cái đĩa, tay phải vẫy vẫy về phía trước, mím môi cười, giọng điệu và biểu cảm đều là dáng vẻ thường ngày của Phong phu nhân.
Phong Sâm liếc mắt nhìn nhóc, cậu không khỏi gợi lên khóe môi, lúc này Nhan Bố Bố được khích lệ rất nhiều, bắt đầu hứng trí bắt chước Phong Tại Bình.
Nhóc chắp tay sau lưng, hơi cúi người xuống, giọng điệu ân cần: "Nhan Bố Bố, hôm nay có bị đánh không? Tại sao không nghe tiếng cháu khóc? Bác Phong đã dạy cho cháu trước khi bị đánh thì lót cái đệm ở trên mông, có thử hay chưa?"
"Thiếu gia, chờ em với."
Đặt nước lên trên xe buýt, đóng cửa lại, Phong Sâm dẫn theo Nhan Bố Bố đi ra đường.
Nhan Bố Bố giẫm từng bước nặng nề lên khối gạch đá, hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Phong Sâm kéo nhóc vòng qua một thanh thép nằm ngang: "Đến bờ sông Phí Đồ, chỗ tối hôm qua."
"Chỗ tối hôm qua?" Nhan Bố Bố đột nhiên co rụt lại một chút: “Nhưng ở đó có rất nhiều cua, hung dữ lắm."
Phong Sâm ngước mắt nhìn về phía trước: "Sợ cái gì? Không phải vừa bị máy bay ném bom qua rồi sao? Chúng ta đi xem một chút."
Tối hôm qua khi rời đi, đám người Sở Thạch còn bị bao vây trong bầy cua, không biết liệu A Đới và con rắn bị thương có bị ngã xuống hay không. Liên quân phương Tây vừa ném bom ở bờ sông, cậu muốn đi xem tình huống.
Khi đến bờ sông, xa xa nhìn thấy được trên bãi cát ngoài vết nứt đêm qua, còn có một vài hố lớn, mỗi hố đều bốc lên làn khói đen kịt. Trong không khí ngoài mùi khói súng, còn có mùi khét lẹt nồng nặc.
Nhan Bố Bố đi theo phía sau Phong Sâm, thận trọng tiếp cận cái hố lớn gần nhất, thăm dò nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy dưới đáy hố toàn là những con cua bị nổ chết, hầu hết đã trở thành mảnh nhỏ, càng cua vương vãi khắp nơi, mai cua bị cháy đen một mảng.
"Oa... Tất cả đều đã chết hết rồi.” Nhan Bố Bố kinh ngạc thốt lên.
"Tôi sẽ nhìn xung quanh, em ở đây chờ tôi."
"Vâng."
Phong Sâm suy nghĩ một hồi: "Nếu sợ thì đứng sang một bên đi."
"Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi dặn dò Nhan Bố Bố xong, Phong Sâm đi tới nơi An Cách Sâm chết đêm qua, không còn thi thể của ông ta ở đây nữa. Cậu lại nhìn xung quanh lần nữa, nhưng không thấy Sở Thạch hay người của gã ta, bao gồm cả A Đới.
Nghĩ đến cuối cùng bọn họ đã thoát hiểm, còn mang theo thi thể của An Cách Sâm.
Tối hôm qua Phong Sâm không nhìn kỹ, lúc này cậu ngồi xổm xuống, dùng cành cây nhặt được gảy một con cua cháy đen sang trái sang phải.
Đây là loại cua gì? Tại sao cậu chưa bao giờ nhìn thấy qua, cũng chưa từng nghe nói qua?
Nhìn bề ngoài, nó là con cua cát* bình thường nhất ở khu vực này, nhưng nó cũng quá lớn, mỗi con đều giống như một cái chậu, cho dù là con cua dung phật lớn nhất ở biển An Tây cũng chỉ bằng một nửa con này.
*cua cát: còng gió
Cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không biết, lo lắng Liên quân phía Tây hẳn là sẽ sắp tới, cho nên đứng dậy muốn gọi Nhan Bố Bố rời khỏi đây.
Kết quả là, Nhan Bố Bố không đứng bên cạnh cái hố lớn, xa xa cũng không có bóng dáng của nhóc.
Trong lòng Phong Sâm thắt lại, lập tức hô to: "Nhan Bố Bố!"
"Đây, em ở đây này." Âm thanh của Nhan Bố Bố phát ra từ cái hố lớn.
Phong Sâm ba bước chạy thành hai bước, lại nhìn thấy Nhan Bố Bố đang ung dung ngồi dưới đáy hố, trước mặt có một con cua bị mở ra.
"Em đừng ăn—"
Trước khi Phong Sâm nói dứt lời, Nhan Bố Bố đã cho một miếng gạch cua vào trong miệng, nhai vài cái, nheo mắt vui vẻ: "Thiếu gia, ăn rất ngon đó."
Phong Sâm dừng một chút: "Em đã ăn được bao nhiêu rồi?"
"Không được bao nhiêu cả." Sau khi Nhan Bố Bố nói xong thì đánh nấc một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Sâm trầm mặc nhìn nhóc, thấy nhóc không sao thì liền yên tâm, đồng thời cũng đi xuống đáy hố nhặt một con cua còn nguyên vẹn, rồi đưa Nhan Bố Bố trở về.
Mặc dù trên bờ sông có rất nhiều cua, nhưng không có cách lưu trữ trong thời gian dài, huống chi chỉ riêng con cua này cũng đủ để cho cậu và Nhan Bố Bố ăn trong hai hoặc ba ngày.
Lúc bọn họ rời đi, đã có rất nhiều người lục tục đến đây theo dõi náo nhiệt, nếu những người đó động tác nhanh chóng một chút, hẳn là trước khi Liên quân phía Tây đến đây, thì sẽ di chuyển đi một phần số cua này.
Trở lại bãi đỗ xe, Phong Sâm đặt con cua vào chậu nước lạnh, Nhan Bố Bố ngồi xổm bên cạnh chậu nước xem cua, còn cậu thì đi sang những xe khác tìm kiếm, trong cốp xe địa hình tìm được một bộ đồ dùng ngoài trời.
Bao gồm một bếp ga và hai cái nồi, còn có gia vị và bát đĩa, v.v...
Khi mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn lo lên từ phía chân trời, bên trong xe buýt cũng được mạ lên một màu cam. Phong Sâm không vội vàng ăn thịt cua trên đĩa, gió chiều thổi qua cửa sổ xe đang mở, làm tung những sợi tóc trên trán của cậu, lộ ra vầng trán đầy đặn đẹp đẽ.
Nhan Bố Bố ngồi đối diện cậu, ăn uống rất nghiêm túc, miệng dính đầy gạch cua, hai chân treo lơ lửng bên ngoài ghế, vui vẻ lắc lư.
Trong không gian trống bên ngoài xe, nước trong nồi đang sôi trên bếp ga, bốc lên những làn khói trắng ngùn ngụt. Phong Sâm đun sôi nước trong mười phút rồi để nguội, sau đó đổ vào một bình rỗng để uống.
Cứ sau vài phút, sẽ có máy bay trực thăng bay trên đỉnh đầu, đâu đó trong thành phố bốc lên từng cột khói đen, tiếng còi báo động vang lên từ xa không dứt. Nhưng chiếc xe buýt này như bức tường đã ngăn chặn tất cả những ồn ào bất an bên ngoài, cả hai ở trong một không gian này, tận hưởng được khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
"Có muốn thêm một chút không?" Phong Sâm thấy đĩa thức ăn của Nhan Bố Bố trống rỗng nên hỏi.
Nhan Bố Bố ợ hơi, lắc đầu nói: "Em ăn no rồi."
Hai cậu đã ăn hai lần vào buổi trưa và buổi tối, nhưng chưa ăn được một phần ba con cua kia. Phong Sâm tiếp tục ăn, miệng Nhan Bố Bố được rảnh rỗi, nhóc bắt đầu học được cách Phong phu nhân thường nói.
"Nhan Bố Bố, đến đây, cô vừa mới làm được một cái bánh nhỏ vị dâu, cháu tới nếm thử một chút đi."
Nhan Bố Bố giả vờ tay trái cầm một cái đĩa, tay phải vẫy vẫy về phía trước, mím môi cười, giọng điệu và biểu cảm đều là dáng vẻ thường ngày của Phong phu nhân.
Phong Sâm liếc mắt nhìn nhóc, cậu không khỏi gợi lên khóe môi, lúc này Nhan Bố Bố được khích lệ rất nhiều, bắt đầu hứng trí bắt chước Phong Tại Bình.
Nhóc chắp tay sau lưng, hơi cúi người xuống, giọng điệu ân cần: "Nhan Bố Bố, hôm nay có bị đánh không? Tại sao không nghe tiếng cháu khóc? Bác Phong đã dạy cho cháu trước khi bị đánh thì lót cái đệm ở trên mông, có thử hay chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro