Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 27
2024-11-19 11:58:32
Phong Sâm nhìn Nhan Bố Bố sinh động bắt chước người cha Phong Tại Bình như đúc, trong lúc buồn cười, cậu cảm thấy được một cảm giác mất mát mờ nhạt.
Thái độ của Phong Tại Bình đối với Nhan Bố Bố, hay mặc kệ là những đứa trẻ xa lạ, đều là thái độ ôn hòa, duy chỉ đối với đứa con trai duy nhất như mình thì cực kỳ nghiêm khắc. Cậu chỉ có thể liều mạng huấn luyện, để làm cho bản thân càng thêm xuất sắc, chỉ để nhận được một hai lời khen, nhìn thấy một nụ cười nhạt trên khuôn mặt nghiêm khắc đó.
Không ai biết rằng cậu đã từng trốn sau rèm cửa, ghen tị nhìn cha mình trêu chọc Nhan Bố Bố, thoải mái cười to trước những lời trẻ con của Nhan Bố Bố. Không ai biết rằng sự kháng cự bình thường của cậu đối với Nhan Bố Bố, có lẽ có trộn lẫn với một chút ghen tị mà cậu không muốn thừa nhận.
Cậu nghĩ, có lẽ là do bản thân mình chưa đủ xuất sắc.
Nhan Bố Bố không để ý đến sự khách thường của Phong Sâm, nhóc đã bắt chước xong dáng vẻ của bác Trần người hầu, bắt đầu bắt chước Phong Sâm.
"Nhan Bố Bố! Em vừa lăn lộn trên đồng về hay sao? Tránh xa một chút, đừng chạm vào quần áo của tôi."
Nhan Bố Bố dùng một ngón tay đẩy về phía trước, kiêu ăng nâng cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng cụp xuống, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
"Khụ khụ." Phong Sâm bị một ngụm thịt cua làm nghẹn, vội vàng cầm lấy bình nước bắt đầu uống.
Nhan Bố Bố còn đang tiếp tục, cau mày, vẻ mặt đầy sự không kiên nhẫn: "Tránh xa tôi ra một chút, đừng đi theo tôi-"
"Được rồi, Nhan Bố Bố." Phong Sâm ngắt lời nhóc, vừa cau mày, phát hiện biểu cảm hiện tại của cậu cũng giống như Nhan Bố Bố đang bắt chước theo mình, vì vậy cậu lại xoa dịu sắc mặt: “Đi lấy chút nước rửa miệng đi, trông bẩn quá."
Nhan Bố Bố soi vào cửa sổ xe, chỉ vào bản thân bên trong rồi cười toe toét: "Thật sự rất bẩn nha, giống như vừa mới ăn phân vậy."
Nhan Bố Bố xuống xe rửa miệng, Phong Sâm nhìn gạch cua và thịt cua còn sót lại trên đĩa của mình, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Sau khi mặt trời xuống núi, Phong Sâm đi lấy thêm hai thùng nước, dùng bếp ga đun nước nóng rồi để Nhan Bố Bố tắm rửa.
Mặc dù trong toàn bộ bãi đỗ xe không có ai, nhưng Phong Sâm vẫn khiêng nước ra phía sau xe buýt, để xe buýt làm lá chắn, vừa rót nước nóng vào chậu, vừa nói với Nhan Bố Bố: "Nước trong chậu dùng hết thì dùng nước trong thùng, tôi sẽ đặt hết ở đây cho em."
"Vâng." Nhan Bố Bố ngoan ngoãn gật đầu.
Phong Sâm đặt nước rửa tay tìm được từ những chiếc xe khác lên trên tảng đá: "Cái này có thể tắm, tóc cũng nên gội."
Nhan Bố Bố tiếp tục gật đầu: "Biết ạ."
Phong Sâm dời một phiến đá phẳng qua, tưới nước rồi rửa sạch sẽ: "Nếu không có dép, sau khi tắm xong chỉ cần giẫm lên phiến đá này rồi xỏ giày vào."
"Vâng."
Sau khi dặn dò xong xuôi, Phong Sâm đi ra ngoài, đi vài bước rồi quay lại, thấy Nhan Bố Bố vẫn đứng yên, liền hỏi lại: "Em biết tự tắm rửa chứ?"
Ngay khi Nhan Bố Bố mở miệng, cậu lại ngắt lời: "Nếu không thể, thì học cách tự tắm rửa đi, đừng nghĩ đến việc nhờ người khác giúp mình."
Nhan Bố Bố Dao vừa mở miệng thì ngậm lại, chỉ gật đầu.
Phong Sâm đi sang phía bên kia của xe buýt, bắt đầu mày mò những thứ cậu tìm thấy trong ngày, lấy túi dụng cụ đa năng từ ba lô ra, gõ gõ đập đập để sửa chữa.
Cậu muốn làm một chiếc đèn xăng, trong bãi đỗ xe có xăng, vì vậy cậu chỉ cần sửa đổi hộp sắt nhỏ là được.
Phong Sâm khi làm việc thì rất tập trung, dùng kìm kẹp chặt mép hộp sắt, chậm rãi vặn ra ngoài, vặn thành hình dạng mình muốn. Tay cậu vẫn không ngừng nghỉ, bên tai vang lên tiếng nước chảy ào ào, chính là Nhan Bố Bố đang tắm...
Chờ chút!
Tiếng nước sao lại gần như vậy?
Phong Sâm quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Bố Bố truồng đứng sau lưng cậu, bên cạnh có một chậu nước, toàn thân dính đầy bọt, nhóc đang dùng tay xoa xoa bụng.
"Sao em lại tắm ở đây?" Phong Sâm kinh ngạc hỏi: "Không phải bảo em tắm ở phía sau xe đó sao?"
Nhan Bố Bố lấy tay lau bọt che mắt: “Chỗ đó, chỗ đó, phía sau xe không có ai."
"Đó là bởi vì em tắm rửa nên phải tránh người, cho nên tôi mới bảo em đến đó."
Nhan Bố Bố thấp giọng lầm bầm: "Thiếu gia, cứ để em ở đây đi, trời sắp tối rồi, em không muốn ở đó một mình."
Toàn bộ khuôn mặt của nhóc bị bao phủ bởi bọt xà phòng, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen láy, đầy vẻ cầu xin.
Phong Sâm hít sâu một hơi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Đi thôi, tôi sẽ cùng em ra phía sau xe tắm rửa."
Cậu bưng theo chậu nước của Nhan Bố Bố, Nhan Bố Bố vui vẻ đi theo, đôi chân trần trên mặt đất vang đát đát.
"Đứng trên phiến đá đi." Phong Sâm ra lệnh: "Rửa sạch đất trên chân."
Nhan Bố Bố ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó tiếp tục tắm rửa, Phong Sâm muốn đi lấy hộp sắt và dụng cụ để làm tiếp, nhưng ngay khi cậu vừa bước được một bước, Nhan Bố Bố hoảng sợ hét lên sau lưng cậu: "Thiếu gia."
"Tắm rửa của em đi, tôi sẽ đến ngay." Giọng điệu của Phong Sâm cứng rắn.
Lần này cậu lên xe buýt, khoát chăn nhung lên vai, nhặt dụng cụ và hộp sắt lên, đi đến trước mặt Nhan Bố Bố, quay lưng lại, dựa vào đầu xe ô tô nhỏ bên cạnh, tiếp tục cúi đầu làm đèn xăng.
"Thiếu gia, anh đang làm gì vậy?" Nhan Bố Bố vừa gội đầu vừa tò mò hỏi.
Phong Sâm ừ chiếu lệ một tiếng.
Nhan Bố Bố cũng không bận tâm, nói tiếp: "Ở đây có rất nhiều bong bóng."
"Ừ."
"Oa, em không thể nhìn thấy ngón tay của mình nữa."
Phong Sâm kẹp một sợi dây, nhẹ nhàng thổi: "Ừ."
Nhan Bố Bố cảm nhận được sự chiếu lệ của cậu, trợn tròn mắt, ranh mãnh nói: "Nhan Bố Bố thật là lợi hại, thiếu gia rất thích cậu."
Lần này Phong Sâm không lên tiếng.
"Thiếu gia, sao nhóc không ừ?"
Phong Sâm: "Ừ."
"Tại sao những đám mây trên trời lại có màu đỏ?"
"Ừ."
Nhan Bố Bố không từ bỏ, lại lén lúc thêm vào: "Nhan Bố Bố thật sự rất lợi hại, có thể sử dụng thần chú ma pháp, thiếu gia sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu, sẽ luôn mang theo cậu bên cạnh."
Phong Sâm lại bắt đầu im lặng.
Thái độ của Phong Tại Bình đối với Nhan Bố Bố, hay mặc kệ là những đứa trẻ xa lạ, đều là thái độ ôn hòa, duy chỉ đối với đứa con trai duy nhất như mình thì cực kỳ nghiêm khắc. Cậu chỉ có thể liều mạng huấn luyện, để làm cho bản thân càng thêm xuất sắc, chỉ để nhận được một hai lời khen, nhìn thấy một nụ cười nhạt trên khuôn mặt nghiêm khắc đó.
Không ai biết rằng cậu đã từng trốn sau rèm cửa, ghen tị nhìn cha mình trêu chọc Nhan Bố Bố, thoải mái cười to trước những lời trẻ con của Nhan Bố Bố. Không ai biết rằng sự kháng cự bình thường của cậu đối với Nhan Bố Bố, có lẽ có trộn lẫn với một chút ghen tị mà cậu không muốn thừa nhận.
Cậu nghĩ, có lẽ là do bản thân mình chưa đủ xuất sắc.
Nhan Bố Bố không để ý đến sự khách thường của Phong Sâm, nhóc đã bắt chước xong dáng vẻ của bác Trần người hầu, bắt đầu bắt chước Phong Sâm.
"Nhan Bố Bố! Em vừa lăn lộn trên đồng về hay sao? Tránh xa một chút, đừng chạm vào quần áo của tôi."
Nhan Bố Bố dùng một ngón tay đẩy về phía trước, kiêu ăng nâng cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng cụp xuống, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
"Khụ khụ." Phong Sâm bị một ngụm thịt cua làm nghẹn, vội vàng cầm lấy bình nước bắt đầu uống.
Nhan Bố Bố còn đang tiếp tục, cau mày, vẻ mặt đầy sự không kiên nhẫn: "Tránh xa tôi ra một chút, đừng đi theo tôi-"
"Được rồi, Nhan Bố Bố." Phong Sâm ngắt lời nhóc, vừa cau mày, phát hiện biểu cảm hiện tại của cậu cũng giống như Nhan Bố Bố đang bắt chước theo mình, vì vậy cậu lại xoa dịu sắc mặt: “Đi lấy chút nước rửa miệng đi, trông bẩn quá."
Nhan Bố Bố soi vào cửa sổ xe, chỉ vào bản thân bên trong rồi cười toe toét: "Thật sự rất bẩn nha, giống như vừa mới ăn phân vậy."
Nhan Bố Bố xuống xe rửa miệng, Phong Sâm nhìn gạch cua và thịt cua còn sót lại trên đĩa của mình, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Sau khi mặt trời xuống núi, Phong Sâm đi lấy thêm hai thùng nước, dùng bếp ga đun nước nóng rồi để Nhan Bố Bố tắm rửa.
Mặc dù trong toàn bộ bãi đỗ xe không có ai, nhưng Phong Sâm vẫn khiêng nước ra phía sau xe buýt, để xe buýt làm lá chắn, vừa rót nước nóng vào chậu, vừa nói với Nhan Bố Bố: "Nước trong chậu dùng hết thì dùng nước trong thùng, tôi sẽ đặt hết ở đây cho em."
"Vâng." Nhan Bố Bố ngoan ngoãn gật đầu.
Phong Sâm đặt nước rửa tay tìm được từ những chiếc xe khác lên trên tảng đá: "Cái này có thể tắm, tóc cũng nên gội."
Nhan Bố Bố tiếp tục gật đầu: "Biết ạ."
Phong Sâm dời một phiến đá phẳng qua, tưới nước rồi rửa sạch sẽ: "Nếu không có dép, sau khi tắm xong chỉ cần giẫm lên phiến đá này rồi xỏ giày vào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng."
Sau khi dặn dò xong xuôi, Phong Sâm đi ra ngoài, đi vài bước rồi quay lại, thấy Nhan Bố Bố vẫn đứng yên, liền hỏi lại: "Em biết tự tắm rửa chứ?"
Ngay khi Nhan Bố Bố mở miệng, cậu lại ngắt lời: "Nếu không thể, thì học cách tự tắm rửa đi, đừng nghĩ đến việc nhờ người khác giúp mình."
Nhan Bố Bố Dao vừa mở miệng thì ngậm lại, chỉ gật đầu.
Phong Sâm đi sang phía bên kia của xe buýt, bắt đầu mày mò những thứ cậu tìm thấy trong ngày, lấy túi dụng cụ đa năng từ ba lô ra, gõ gõ đập đập để sửa chữa.
Cậu muốn làm một chiếc đèn xăng, trong bãi đỗ xe có xăng, vì vậy cậu chỉ cần sửa đổi hộp sắt nhỏ là được.
Phong Sâm khi làm việc thì rất tập trung, dùng kìm kẹp chặt mép hộp sắt, chậm rãi vặn ra ngoài, vặn thành hình dạng mình muốn. Tay cậu vẫn không ngừng nghỉ, bên tai vang lên tiếng nước chảy ào ào, chính là Nhan Bố Bố đang tắm...
Chờ chút!
Tiếng nước sao lại gần như vậy?
Phong Sâm quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Bố Bố truồng đứng sau lưng cậu, bên cạnh có một chậu nước, toàn thân dính đầy bọt, nhóc đang dùng tay xoa xoa bụng.
"Sao em lại tắm ở đây?" Phong Sâm kinh ngạc hỏi: "Không phải bảo em tắm ở phía sau xe đó sao?"
Nhan Bố Bố lấy tay lau bọt che mắt: “Chỗ đó, chỗ đó, phía sau xe không có ai."
"Đó là bởi vì em tắm rửa nên phải tránh người, cho nên tôi mới bảo em đến đó."
Nhan Bố Bố thấp giọng lầm bầm: "Thiếu gia, cứ để em ở đây đi, trời sắp tối rồi, em không muốn ở đó một mình."
Toàn bộ khuôn mặt của nhóc bị bao phủ bởi bọt xà phòng, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen láy, đầy vẻ cầu xin.
Phong Sâm hít sâu một hơi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Đi thôi, tôi sẽ cùng em ra phía sau xe tắm rửa."
Cậu bưng theo chậu nước của Nhan Bố Bố, Nhan Bố Bố vui vẻ đi theo, đôi chân trần trên mặt đất vang đát đát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đứng trên phiến đá đi." Phong Sâm ra lệnh: "Rửa sạch đất trên chân."
Nhan Bố Bố ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó tiếp tục tắm rửa, Phong Sâm muốn đi lấy hộp sắt và dụng cụ để làm tiếp, nhưng ngay khi cậu vừa bước được một bước, Nhan Bố Bố hoảng sợ hét lên sau lưng cậu: "Thiếu gia."
"Tắm rửa của em đi, tôi sẽ đến ngay." Giọng điệu của Phong Sâm cứng rắn.
Lần này cậu lên xe buýt, khoát chăn nhung lên vai, nhặt dụng cụ và hộp sắt lên, đi đến trước mặt Nhan Bố Bố, quay lưng lại, dựa vào đầu xe ô tô nhỏ bên cạnh, tiếp tục cúi đầu làm đèn xăng.
"Thiếu gia, anh đang làm gì vậy?" Nhan Bố Bố vừa gội đầu vừa tò mò hỏi.
Phong Sâm ừ chiếu lệ một tiếng.
Nhan Bố Bố cũng không bận tâm, nói tiếp: "Ở đây có rất nhiều bong bóng."
"Ừ."
"Oa, em không thể nhìn thấy ngón tay của mình nữa."
Phong Sâm kẹp một sợi dây, nhẹ nhàng thổi: "Ừ."
Nhan Bố Bố cảm nhận được sự chiếu lệ của cậu, trợn tròn mắt, ranh mãnh nói: "Nhan Bố Bố thật là lợi hại, thiếu gia rất thích cậu."
Lần này Phong Sâm không lên tiếng.
"Thiếu gia, sao nhóc không ừ?"
Phong Sâm: "Ừ."
"Tại sao những đám mây trên trời lại có màu đỏ?"
"Ừ."
Nhan Bố Bố không từ bỏ, lại lén lúc thêm vào: "Nhan Bố Bố thật sự rất lợi hại, có thể sử dụng thần chú ma pháp, thiếu gia sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu, sẽ luôn mang theo cậu bên cạnh."
Phong Sâm lại bắt đầu im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro