Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông
Người bạn trai...
2024-09-25 08:17:31
Ôn Dữu lại một lần nữa bị lời nói của Trần Tễ làm cho nghẹn lời. Cô cầm điện thoại, trả lời anh bằng một dấu ba chấm, sau đó bổ sung thêm: [Buổi chiều tôi học kín tiết rồi.]
Cô tự cảm thấy cần phải nói rõ tình hình để tránh việc anh lại có tâm trạng không tốt.
Ai ngờ, người vừa mới vui vẻ trở lại lại khiến cho Ôn Du có chút không thể chịu nổi.
Trần Tễ trả lời tin nhắn rất nhanh: [Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.]
Ôn Du hơi cạn lời, vốn định dứt khoát từ chối anh, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện ra câu nói “còn ba ngày nữa”, đầu ngón tay cô khựng lại, có một loại cảm xúc kỳ lạ mà bản thân cô cũng không thể nói rõ, không thể nắm bắt được đang lên men.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cô nhớ đến một chuyện quan trọng hơn: [Sau khi tan học, tôi phải sửa nốt video đang dở hôm trước với đàn chị Bạch Vi.]
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Trần Tễ không còn khăng khăng đòi gặp cô vào buổi chiều nữa.
Ôn Dữu đặt lại chuông báo thức, để điện thoại bên cạnh gối, tranh thủ ngủ nốt một tiếng còn lại.
Mỗi khi có áp lực gì lớn, Ôn Dữu rất dễ gặp ác mộng.
Dạo gần đây Ôn Dữu chẳng có áp lực gì, cũng rất lâu không bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Nhưng kỳ lạ là, hôm nay cô lại mơ ác mộng liên quan đến Trần Tễ và Tống Ngôn Tĩnh.
Trong giấc mộng, cô và Tống Ngôn Tĩnh cãi nhau một trận to, lại còn yêu đương với Trần Tễ. Về sau, cả trường khắp nơi đều đồn cô một chân đạp hai thuyền, bất kể cô đi đến đâu đều có những âm thanh chỉ trỏ bàn tán. Ngay cả trong lớp học, giáo viên cũng dùng những từ ngữ ẩn ý để đánh giá cô.
Đáng sợ hơn nữa là các bạn nữ khác còn nói cô không xứng với Tống Ngôn Tĩnh, càng không xứng với Trần Tễ, bọn họ ngày ngày thảo luận trên diễn đàn, hỏi ngày nào thì Ôn Dữu và Trần Tễ chia tay.
Chính vì thế, Ôn Dữu vừa tức lại vừa cảm thấy vô lý, cô rất hiếm khi tức giận, muốn tìm ai đó để nói lý. Nhưng trên diễn đàn, người ủng hộ cô và Trần Tễ chia tay quá nhiều, cô cũng chẳng thể tìm từng người một để tranh luận.
Cuối cùng, cô bảo Trần Tễ tìm địa chỉ IP của người đăng đầu tiên để tranh luận với người đó.
Không ngờ rằng, địa chỉ IP lại là kí túc xá của Tống Ngôn Tĩnh. Người mà mỗi ngày dẫn dắt dư luận mắng cô không xứng với Trần Tễ, rủa cô nhanh chia tay với Trần Tễ thế mà lại là Tống Ngôn Tĩnh.
—–
Âm thanh chói tai của báo thức vang lên, Ôn Dữu mò mẫm tìm điện thoại bị vùi lấp trong đống chăn, định sẽ cãi nhau với Tống Ngôn Tĩnh một trận.
Nhưng thật tiếc, trừ tiếng chuông báo thức ra thì còn có cả tiếng hét của Trịnh Nguyệt Chân: “Dữu Dữu, dậy đi học thôi.”
“…”
Ôn Dưu mơ màng mở mắt, nhìn Trịnh Nguyệt Chân đang kéo rèm ra, hỏi: “… Chân Chân?”
Trịnh Nguyệt Chân nhìn dáng vẻ lúc này của cô, “a” một tiếng: “Là tôi đây, sao sắc mặt cậu khó coi thế?”
Lúc này Ôn Dữu như nhận ra điều gì đó, cô nhấc tay lên, vỗ vào gương mặt lạnh tanh của mình hai cái, chậm rãi lắc đầu: “Không sao, mơ linh tinh thôi.”
“Ác mộng?” Trịnh Nguyệt Chân đoán.
Ôn Dữu hồi tưởng một hồi, hơi thở trở nên khó khăn, cô cố gắng bình tĩnh lại, ảm đạm trả lời: “Ác mộng”. Cô nhắc lại lời của Trịnh Nguyệt Chân, lại vỗ mặt mình cho tỉnh hẳn: “Còn kịp không vậy, tôi muốn đi tắm trước.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Kịp.”
Hai người vội vàng đến lớp học, vừa bước vào cửa, tiếng chuông liền vang lên.
Ôn Dữu nhìn Trịnh Nguyệt Chân, rồi nhanh chóng tìm cho mình một chỗ ngồi.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là Lịch sử điện ảnh Trung – Ngoại, Ôn Dữu rất thích môn học này, cô thích xem phim, cũng thích phân tích.
Nhưng tiết học ngày hôm nay cô lại chẳng tập trung, đến cả giáo viên giảng trên bục cũng phát hiện ra, gọi cô trả lời vài câu hỏi: “Ôn Dữu”.
Ôn Dữu giật mình: ‘Dạ?”
Giáo viên bật cười nhìn cô, lại chỉ câu hỏi trên màn chiếu: “Đáp án là gì?”
“…”
Ôn Dữu đứng lên, ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời.
Giáo viên hài lòng gật đầu, nhấn mạnh: “Ngồi xuống đi, Ôn Dữu trả lời đúng rồi, nguyên nhân phát triển của điện ảnh Ý là…”
Ôn Dữu ngồi xuống, nghe lời bổ sung của giáo viên, cảm thấy mặt mình hơi nóng. Cô lấy lại tinh thần, ép bản thân tập trung vào buổi học, những thứ vớ vẩn kia để tan học rồi nghĩ tiếp.
Tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Dữu nặng nề nằm soãi ra bàn.
Trịnh Nguyệt Chân chẳng khi nào thấy cô như vậy, xoa đầu cô an ủi: “Không sao đâu, mất tập trung trong giờ học rất bình thường mà, cậu cũng đừng để ý.”
Cô biết Ôn Dữu là kiểu người có gánh nặng trong lòng.
Ôn Dữu lắc đầu: “Không phải vì chuyện này”.
“Thế thì vì chuyện gì?” Trịnh Nguyệt Chân nhìn cô “Ngủ không ngon à?”
Ôn Dữu: “… Cũng coi như vậy.”
Mơ giấc mơ như thế thì làm sao mà cô ngủ ngon được.
Vừa nhớ lại giấc mộng ấy, điện thoại trong ngăn kéo bàn rung lên, Ôn Dữu lấy ra mở máy, là tin nhắn Tống Ngôn Tĩnh gửi đến, hỏi cô tan học có muốn đi chợ đồ thủ công dạo một vòng không, bên Đại học Bách Khoa gần đây mới mở chợ đồ thủ công, vô cùng náo nhiệt.
Ôn Dữu rất hứng thú với chợ thủ công, nhưng cô đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với Tống Ngôn Tĩnh rồi, thế nên cuộc hẹn như thế này cô sẽ không đi.
Huống hồ cơn ác mộng trưa nay cũng phần nào nhắc nhở Ôn Dữu, nếu đã quyết tâm từ bỏ, vậy thì sau này những cuộc hẹn mập mờ thế này tuyệt đối không được đi, kể cả ăn cơm hay gì đấy cũng không đi.
Cô không muốn mình là người bắt cá hai tay, càng không muốn dây dưa không dứt với Tống Ngôn Tĩnh. Tuy nói rằng tình cảm không thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay được, nhưng cô sẽ cố gắng.
Nghĩ thế, Ôn Dữu trả lời anh: [Không đi đâu]
Tống Ngôn Tĩnh: [… Tối nay cậu có chuyện gì khác à?]
Năm nhất ở đại học Nam Thành còn phải tự học buổi tối. Đến năm thứ hai mới bỏ quy định này đi.
Ôn Dữu: [Ừ.]
Tống Ngôn Tĩnh: [Vậy thôi, thế tối mai thì sao?]
Ôn Dữu: [… Ngày mai rồi tính, tôi vào học đã.]
Ý chí của cô vô cùng kiên định, bỏ điện thoại vào ngăn bàn, chuyên tâm học tập.
—–
Còn Tống Ngôn Tĩnh bên kia thì lại chẳng thể nào tập trung được như Ôn Dữu bên này.
Đầu lông mày của anh ta nhíu lại nhìn đoạn hội thoại của hai người, ngón tay kéo dần lên trên, hình như bắt đầu từ tuần trước, thái độ của Ôn Dữu với anh ta rất thờ ơ, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Nếu trước kia Ôn Dữu từ chối là vì có việc bận, vậy khi nãy thì sao? Cô cũng đâu thể bận mãi được.
Tống Ngôn Tĩnh suy tư, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nhớ đến mấy câu nói với Thang Duệ Thành. Anh ta cũng đã hỏi lại Trì Minh Tuấn, Trần Tễ không phải là người nhiều lời, anh cũng không thân với Ôn Dữu, không thể đem chuyện trong ký túc xá nói với cô được.
Hơn nữa, hôm đó chỉ có Thang Duệ Thành đang nói, còn anh ta chẳng nói một lời gì quá đáng về Ôn Dữu, anh ta không nghĩ Ôn Dữu vì chuyện này mà không để ý đến anh ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Ngôn Tĩnh cũng không tìm được câu trả lời, anh ta cảm thấy như bị giày vò, muốn tìm cơ hội gặp mặt nói rõ với Ôn Dữu, anh ta không thể để bản thân “chết” mà không biết lý do được.
“Tan học đi đánh bóng rổ không?” Mã Tử An hỏi.
Tống Ngôn Tĩnh nghĩ ngợi: “Hôm nay không đi đâu.”
Mã Tử An hỏi lại: “Có chuyện gì khác à?”
Tống Ngôn Tĩnh trầm ngâm một hồi, hỏi cậu ấy: “Hai ngày nay cậu có liên lạc gì với Trịnh Nguyệt Chân không?”
“Không liên lạc gì cả.” Mã Tử An trả lời: “Có chuyện gì à?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Tôi cứ cảm thấy Ôn Dữu có gì đấy không đúng lắm.”
“?”
Mã Tử An nhíu mày: “Có à?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Trước kia cô ấy sẽ không lâu như vậy mà không chủ động tìm tôi đâu.”
Nghe câu nói này, nhất thời Mã Tử An không biết phải tiếp lời như thế nào, cậu do dự một hồi, nói lời thật lòng: “Trước đây hai người cũng có thường xuyên gặp nhau đâu.”
Cậu và Tống Ngôn Tĩnh là bạn cùng lớp, hai người thường xuyên chơi bóng rổ cùng nhau, là người biết rõ mối quan hệ của anh ta và Ôn Dữu nhất.
Tống Ngôn Tĩnh hoài nghi: “Vậy sao?”
“Đúng rồi đấy”. Mã Tử An thực sự cảm thấy anh ta đã nghĩ quá nhiều, vỗ vai anh ta vài cái an ủi: “Gần đây trời lạnh lắm đấy, tôi nghĩ có khi Ôn Dữu thực sự không muốn ra ngoài.”
“Haizz, đi chơi bóng rổ đi, chỉ thiếu cậu thôi đấy.” Thấy sắc mặt anh ta có vẻ ổn hơn chút, Mã Tử An huých vào vai anh ta: “Mấy người Trịnh Nguyệt Chân chiều nay đều có tiết, đợi khi chúng ta tan học cậu mới đi tìm Ôn Dữu thì người ta đã về kí túc xá rồi, ngày mai rồi đi tìm người ta không hơn à.”
Tống Ngôn Tĩnh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cũng có lý: “Thế đành vậy, hôm nay đi chơi, ngày mai tôi hẹn cô ấy sau.”
Mã Tử An: “Được, ngày mai tôi đi tìm Ôn Dữu cùng cậu.”
—–
Sau khi tan học, Ôn Dữu lo rằng Bạch Vi sẽ ở trong ký túc xá đợi mình, cô nhờ Trịnh Nguyệt Chân giúp mình mua cơm ở nhà ăn mang về, bản thân thì chạy về trước.
Khi cô về đến kí túc xá, Bạch Vi đã đứng đợi ở cửa rồi.
“Đàn chị, sao chị đến sớm thế ạ?” Ôn Dữu kinh ngạc hỏi.
Bạch Vi ôm đống tài liệu trong tay, mỉm cười: “Trưa nay cho em leo cây rồi thì bây giờ chị đành ngoan ngoãn đến thỉnh tội với em nè.”
Khóe miệng Ôn Dữu khẽ cong, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu, chị cũng gặp phải tình huống cấp bách mà, em cũng không đợi quá lâu.”
Nghe vậy, Bạch Vi nhìn chằm chằm cô: “Đàn em Dữu Dữu này.”
Ôn Dữu: “Dạ?”
Bạch Vi theo sau cô vào ký túc xá, tò mò hỏi cô một câu: “Em không giận à?”
Ôn Dữu lắc đầu: “Không ạ.”
Cô cũng chẳng bỏ lỡ chuyện gì cả.
Bạch Vi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, “ây da” một tiếng, đưa tay vuốt tóc cô, bản thân thấy hơi hối hận: “Em nói xem sao chị không phải là con trai nhỉ.”
“…”
Ôn Dữu bị lời nói của cô ấy làm cho cứng họng, đang định nói gì đó thì Bạch Vi vô thức hỏi: “Hoặc là em gái nhỏ dễ thương này có thể chấp nhận một người bạn gái?”
Ôn Dữu dở khóc dở cười: “Đàn chị này, chị không cần người yêu nữa à?”
Bạch Vi xua tay, tùy tiện đáp: “Tạm thời có thể không cần anh ấy.”
Hai người nói đùa qua lại, Ôn Dữu mở máy tính ra, tìm video hai ngày trước gửi cho Bạch Vi: “Có chỗ nào cần phải sửa không?”
Bạch Vi kéo chiếc ghế ngồi lại gần cô: “Chỗ này, chị thấy nó không được liền mạch cho lắm, em có thấy thế không?”
Hai người cùng ngồi xuống thảo luận, thời gian làm việc trôi qua rất nhanh.
Khi mà video đã được sửa xong thì cũng đã chín giờ tối rồi.
Bạch Vi cũng không ở lại ký túc xá của Ôn Dữu thêm nữa, cô vẫn còn chuyện khác cần xử lí, bỏ lại câu có thời gian thì mời Ôn Dữu ăn cơm rồi vội vã rời đi.
Người vừa đi, Ôn Dữu định chợp mắt một lúc rồi đi tắm.
Đột nhiên, Mẫn Hỉ Nhi đi hẹn hò xem phim cùng người trong lòng trở về, cô vừa bước vào cửa đã gọi Ôn Dữu cùng Trịnh Nguyệt Chân, dáng vẻ vô cùng thần bí: “Các cậu đoán xem tôi vừa gặp ai ở ngoài cổng trường nào?”
Trịnh Nguyệt Trân đang lướt trang web không mấy “lành mạnh” tiện quay sang nói: “Ba cậu à?”
Mẫn Hỉ Nhi: “…”
Ôn Dữu: “… Người chúng ta quen à?’
Mẫn Hỉ Nhi: “Đương nhiên rồi.”
Ôn Dữu lại hỏi tiếp: “Nam hay nữ?”
Mẫn Hỉ Nhi: “Cậu hỏi kiểu đấy thì tôi nói luôn đáp án cho xong.”
Mắt Ôn Dữu sáng lên: “Cũng được đấy.”
“…” Mẫn Hỉ Nhi không nói nên lời: “Là Nhậm Thiến Thiến ở kí túc xá bên cạnh.”
Nghe đến cái tên này, Trịnh Nguyệt Chân lập tức tung chăn ra, hứng thú hỏi: “Rồi sao nữa, cô ta ở cửa làm gì?”
Mẫn Hỉ Nhi có vẻ rất hiểu nhìn cô: “Tôi biết ngay là cậu biết mà, cô ta ở cửa còn làm gì nữa nữa, đi hẹn hò với bạn trai thôi.” Cô nói tiếp: “Cô ta lại đổi bạn trai khác rồi, nghe nói người bạn trai hiện tại là sinh viên Bách Khoa, hai người hẹn hò xong, anh chàng kia còn lái xe chở cô ta về nữa.”
“Đẹp trai không?” Trịnh Nguyệt Chân tò mò
Mẫn Hỉ Nhi: “Trời tối quá, tôi không nhìn rõ, nhưng có vẻ là vừa cao vừa gầy.”
Nói đến đây, cô ấy không ngừng cảm thán: “Các cậu nói xem sao yêu đương lại dễ dàng thế nhỉ?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Hỏi hay đấy, cậu sang phòng bên cạnh hỏi cô ta xem?”
Mẫn Hỉ Nhi liếc xéo cô: “Bây giờ cậu đi luôn đi.”
Trịnh Nguyệt Chân cười hề hề: “Tôi nghĩ là tôi biết nguyên nhân đấy.”
Mẫn Hỉ Nhi bày ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Nào cậu nói tôi nghe xem.”
Trịnh Nguyệt Chân nghiêm túc phân tích: “Thời đại học ấy mà, yêu đương thì quan trọng ở việc hưởng thụ, cậu cảm thấy người nào phù hợp thì yêu luôn thôi, chẳng cần phải để ý quá nhiều thứ khác đâu. Hơn nữa Nhậm Thiến Thiến trông cũng xinh đẹp, dáng người cũng được nữa, cô ta thay đổi bạn trai liên tục cũng bình thường. Tôi mà xinh đẹp giống như cô ta có khi tôi còn đổi bạn trai nhanh hơn cô ta nữa ấy chứ.”
Trò chuyện một lúc, Trịnh Nguyệt Chân bỗng thấy có chút buồn, sau đó lập tức giơ tay thề: “Từ ngày mai trở đi, tôi nhất định sẽ giảm cân, tôi cũng phải nhân lúc chưa tốt nghiệp đại học yêu đương lấy một lần.”
Tuy nói rằng yêu đương thời đại học không phải là việc thiết yếu, nhưng người độc thân hoàn toàn như Trịnh Nguyệt Chân thực sự muốn trải nghiệm thử.
Ôn Dữu nhìn Mẫn Hỉ Nhi, thương lượng: “Thế ngày mai cậu chọn ai đi giảm cân cùng cậu đây?”
Trịnh Nguyệt Chân nhìn hai người: “Hai cậu oẳn tù tì quyết định đi.”
“…”
Một lát sau, cuộc thi oẳn tù tì đã có kết quả, Ôn Dữu là người thua: “Sáng sớm ngày mai tôi đi cùng cậu, chúng ta dậy lúc mấy giờ?”
Cách thời điểm nhập học năm nhất không lâu, Trịnh Nguyệt Chân cũng nói sẽ giảm cân, lúc đó bọn họ đã hẹn nhau, chỉ cần cô muốn giảm cân, ba người bọn họ sẽ luân phiên đi cùng cô. Dù sao cùng nhau tập luyện vừa có thể nâng cao sức khỏe, lại vừa tăng thêm tình cảm, bọn họ thấy thế cũng không tệ.
Trịnh Nguyệt Chân: “Được thôi.”
Cô lật chăn ra bước xuống giường: “Để tôi cân xem bây giờ tôi nặng bao nhiêu nào.”
Trịnh Nguyệt Chân không phải quá thừa cân, dáng người cô hơi có chút thịt mà thôi, hơn nữa xung quanh đều là những người gầy nên đôi lúc sinh ra tâm lý tự ti.
Ôn Dữu và Mẫn Hỉ Nhi vô cùng hiểu rõ điểm này, thế nên bọn họ cũng không nói những lời như kiểu “cậu không hề mập, không cần giảm cân đâu”, bọn họ biết đây không phải là điều mà Trịnh Nguyệt Chân muốn nghe. Dù sao nếu cô muốn giảm cân bọn họ sẽ giảm cân cùng cô, cô không muốn giảm cân, vui vẻ sống qua ngày cũng không vấn đề gì.
Chuyện đi giảm cân đã được quyết định, Ôn Dữu đứng lên lấy quần áo đi tắm.
Tắm gội, sấy tóc xong xuôi, Ôn Dữu nằm trên giường xem nốt bộ phim rồi mới vào giấc. Chuyên ngành của bọn họ cần phải biết nhiều bộ phim, thế thì sau này làm bài tập hay tìm công việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
—-
Ôn Dữu nằm lên giường, vừa mới mở ipad ra thì điện thoại bên túi rung lên, cô cúi đầu mở ra xem, hóa ra là Trần Tễ gửi tin nhắn cho cô.
Chỉ ba từ rất đơn giản nhưng lại khiến Ôn Dữu không biết phải trả lời thế nào: [Người yêu ơi.]
Ôn Du nhìn ba chữ kia, cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ là ảnh hưởng bởi cơn ác mộng buổi trưa. Trần Tễ đã để lại cho cô một ấn tượng không tệ, nên khi đối mặt với lời xưng hô trắng trợn mà bản thân không muốn để ý, không muốn thừa nhận này của anh, cô vẫn nhắn trả lời anh một dấu chấm.
Trần Tễ lập tức hỏi cô: [Đang làm gì đấy?]
Ôn Dữu: [… Xem phim.]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: [Ở ký túc xá.]
Trần Tễ: [Xem phim gì?]
Vừa đúng lúc trên màn hình máy tính hiện ra tên phim, Ôn Dữu không nghĩ gì nhiều liền chụp ảnh gửi anh.
Trần Tễ: [Cậu thích phim này à?]
Ôn Dữu: [Chính xác.]
Trần Tễ: [Lần sau cùng nhau xem đi.]
Ôn Dữu cố nhịn, nhưng kết quả là không thể nào nhịn nổi: [Trần Tễ!]
Cái người này có thể đừng gửi những lời khiến cô không biết trả lời sao nữa được không.
Ngay lập tức, điều khiến Ôn Dữu không thể nghĩ đến chính là Trần Tễ gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại dài ba giây.
Ôn Dữu ngơ ngẩn, hồi hộp đến mức quên rằng WeChat có chức năng chuyển tin nhắn thoại thành văn bản. Cô theo bản năng nhìn xung quanh xem có ai không, Mẫn Hỉ Nhi thì đi tắm, giờ này chắc Trịnh Nguyệt Chân đang đọc tiểu thuyết.
Căn phòng ký túc xá yên lặng lạ thường, Ôn Dữu không muốn mạo hiểm, cô lấy tai nghe từ bên gối ra đeo vào mới bắt đầu nhấn núi phát.
Âm thanh rè rè vang lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói trầm thấp của Trần Tễ, mang theo cả tiếng gió và tiếng cười truyền đến tai cô: “Ừm, sao đấy?”
Anh không nói gì quá mập mờ, nhưng những từ đơn giản như thế lại làm cho Ôn Dữu không thể khống chế bản thân nghe lại vài lần. Lúc đang nghe, Ôn Dữu còn thoáng tưởng tượng ra biểu cảm khi Trần Tễ nói câu này: tư thế anh nhàn nhã đứng trước mặt cô, làn gió nhẹ khẽ thổi qua mái tóc, từng sợi tóc đen vì thế mà có chút rối nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn của anh, hàng lông mày nhướng lên, trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu nụ cười của cô, đôi môi mỏng uốn thành vòng cung hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây, Ôn Dữu đột ngột giật tai nghe ra. ––– Cô đang nghĩ cái gì thế này? Cô mà lại tưởng tượng về Trần Tễ trong đầu sao?
Ôn Dữu giật mình, điều này là không thể nào xảy ra được. Cô vỗ vỗ đầu mình, có gắng đuổi Trần Tễ ra khỏi tâm trí.
Tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, Ôn Dữu mới trả lời anh: [Không có gì, tôi đi xem phim đây.]
Cô nghĩ Trần Tễ sẽ hiểu những ẩn ý bên ngoài câu nói của cô.
Và Trần Tễ thực sự hiểu.
Chỉ là câu trả lời của Trần Tễ lại làm cho trán Ôn Dữu xuất hiện ba vạch đen.
Trần Tễ: [OK, vậy người bạn trai này xin lui.]
Ôn Dữu cứ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này, thầm nghĩ rằng những đánh giá của các bạn nữ mến mộ Trần Tễ trong trường, kể cả một số bạn nam, cũng như những bình luận về anh trên diễn đàn trường đều không có cái nào đúng hết.
Cái gì mà con cưng của trời, cái gì mà hoa trên núi cao, rồi cái gì mà lạnh lùng thờ ơ…
Những lời anh nói với cô mấy ngày nay, giọng điệu vô cùng đáng ghét, rõ ràng làm như cô nợ anh ấy… lại còn hay nói những lời khiến người ta hiểu lầm, khiến cô không biết đối phó thế nào.
Cô tự cảm thấy cần phải nói rõ tình hình để tránh việc anh lại có tâm trạng không tốt.
Ai ngờ, người vừa mới vui vẻ trở lại lại khiến cho Ôn Du có chút không thể chịu nổi.
Trần Tễ trả lời tin nhắn rất nhanh: [Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.]
Ôn Du hơi cạn lời, vốn định dứt khoát từ chối anh, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện ra câu nói “còn ba ngày nữa”, đầu ngón tay cô khựng lại, có một loại cảm xúc kỳ lạ mà bản thân cô cũng không thể nói rõ, không thể nắm bắt được đang lên men.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cô nhớ đến một chuyện quan trọng hơn: [Sau khi tan học, tôi phải sửa nốt video đang dở hôm trước với đàn chị Bạch Vi.]
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Trần Tễ không còn khăng khăng đòi gặp cô vào buổi chiều nữa.
Ôn Dữu đặt lại chuông báo thức, để điện thoại bên cạnh gối, tranh thủ ngủ nốt một tiếng còn lại.
Mỗi khi có áp lực gì lớn, Ôn Dữu rất dễ gặp ác mộng.
Dạo gần đây Ôn Dữu chẳng có áp lực gì, cũng rất lâu không bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Nhưng kỳ lạ là, hôm nay cô lại mơ ác mộng liên quan đến Trần Tễ và Tống Ngôn Tĩnh.
Trong giấc mộng, cô và Tống Ngôn Tĩnh cãi nhau một trận to, lại còn yêu đương với Trần Tễ. Về sau, cả trường khắp nơi đều đồn cô một chân đạp hai thuyền, bất kể cô đi đến đâu đều có những âm thanh chỉ trỏ bàn tán. Ngay cả trong lớp học, giáo viên cũng dùng những từ ngữ ẩn ý để đánh giá cô.
Đáng sợ hơn nữa là các bạn nữ khác còn nói cô không xứng với Tống Ngôn Tĩnh, càng không xứng với Trần Tễ, bọn họ ngày ngày thảo luận trên diễn đàn, hỏi ngày nào thì Ôn Dữu và Trần Tễ chia tay.
Chính vì thế, Ôn Dữu vừa tức lại vừa cảm thấy vô lý, cô rất hiếm khi tức giận, muốn tìm ai đó để nói lý. Nhưng trên diễn đàn, người ủng hộ cô và Trần Tễ chia tay quá nhiều, cô cũng chẳng thể tìm từng người một để tranh luận.
Cuối cùng, cô bảo Trần Tễ tìm địa chỉ IP của người đăng đầu tiên để tranh luận với người đó.
Không ngờ rằng, địa chỉ IP lại là kí túc xá của Tống Ngôn Tĩnh. Người mà mỗi ngày dẫn dắt dư luận mắng cô không xứng với Trần Tễ, rủa cô nhanh chia tay với Trần Tễ thế mà lại là Tống Ngôn Tĩnh.
—–
Âm thanh chói tai của báo thức vang lên, Ôn Dữu mò mẫm tìm điện thoại bị vùi lấp trong đống chăn, định sẽ cãi nhau với Tống Ngôn Tĩnh một trận.
Nhưng thật tiếc, trừ tiếng chuông báo thức ra thì còn có cả tiếng hét của Trịnh Nguyệt Chân: “Dữu Dữu, dậy đi học thôi.”
“…”
Ôn Dưu mơ màng mở mắt, nhìn Trịnh Nguyệt Chân đang kéo rèm ra, hỏi: “… Chân Chân?”
Trịnh Nguyệt Chân nhìn dáng vẻ lúc này của cô, “a” một tiếng: “Là tôi đây, sao sắc mặt cậu khó coi thế?”
Lúc này Ôn Dữu như nhận ra điều gì đó, cô nhấc tay lên, vỗ vào gương mặt lạnh tanh của mình hai cái, chậm rãi lắc đầu: “Không sao, mơ linh tinh thôi.”
“Ác mộng?” Trịnh Nguyệt Chân đoán.
Ôn Dữu hồi tưởng một hồi, hơi thở trở nên khó khăn, cô cố gắng bình tĩnh lại, ảm đạm trả lời: “Ác mộng”. Cô nhắc lại lời của Trịnh Nguyệt Chân, lại vỗ mặt mình cho tỉnh hẳn: “Còn kịp không vậy, tôi muốn đi tắm trước.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Kịp.”
Hai người vội vàng đến lớp học, vừa bước vào cửa, tiếng chuông liền vang lên.
Ôn Dữu nhìn Trịnh Nguyệt Chân, rồi nhanh chóng tìm cho mình một chỗ ngồi.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là Lịch sử điện ảnh Trung – Ngoại, Ôn Dữu rất thích môn học này, cô thích xem phim, cũng thích phân tích.
Nhưng tiết học ngày hôm nay cô lại chẳng tập trung, đến cả giáo viên giảng trên bục cũng phát hiện ra, gọi cô trả lời vài câu hỏi: “Ôn Dữu”.
Ôn Dữu giật mình: ‘Dạ?”
Giáo viên bật cười nhìn cô, lại chỉ câu hỏi trên màn chiếu: “Đáp án là gì?”
“…”
Ôn Dữu đứng lên, ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời.
Giáo viên hài lòng gật đầu, nhấn mạnh: “Ngồi xuống đi, Ôn Dữu trả lời đúng rồi, nguyên nhân phát triển của điện ảnh Ý là…”
Ôn Dữu ngồi xuống, nghe lời bổ sung của giáo viên, cảm thấy mặt mình hơi nóng. Cô lấy lại tinh thần, ép bản thân tập trung vào buổi học, những thứ vớ vẩn kia để tan học rồi nghĩ tiếp.
Tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Dữu nặng nề nằm soãi ra bàn.
Trịnh Nguyệt Chân chẳng khi nào thấy cô như vậy, xoa đầu cô an ủi: “Không sao đâu, mất tập trung trong giờ học rất bình thường mà, cậu cũng đừng để ý.”
Cô biết Ôn Dữu là kiểu người có gánh nặng trong lòng.
Ôn Dữu lắc đầu: “Không phải vì chuyện này”.
“Thế thì vì chuyện gì?” Trịnh Nguyệt Chân nhìn cô “Ngủ không ngon à?”
Ôn Dữu: “… Cũng coi như vậy.”
Mơ giấc mơ như thế thì làm sao mà cô ngủ ngon được.
Vừa nhớ lại giấc mộng ấy, điện thoại trong ngăn kéo bàn rung lên, Ôn Dữu lấy ra mở máy, là tin nhắn Tống Ngôn Tĩnh gửi đến, hỏi cô tan học có muốn đi chợ đồ thủ công dạo một vòng không, bên Đại học Bách Khoa gần đây mới mở chợ đồ thủ công, vô cùng náo nhiệt.
Ôn Dữu rất hứng thú với chợ thủ công, nhưng cô đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với Tống Ngôn Tĩnh rồi, thế nên cuộc hẹn như thế này cô sẽ không đi.
Huống hồ cơn ác mộng trưa nay cũng phần nào nhắc nhở Ôn Dữu, nếu đã quyết tâm từ bỏ, vậy thì sau này những cuộc hẹn mập mờ thế này tuyệt đối không được đi, kể cả ăn cơm hay gì đấy cũng không đi.
Cô không muốn mình là người bắt cá hai tay, càng không muốn dây dưa không dứt với Tống Ngôn Tĩnh. Tuy nói rằng tình cảm không thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay được, nhưng cô sẽ cố gắng.
Nghĩ thế, Ôn Dữu trả lời anh: [Không đi đâu]
Tống Ngôn Tĩnh: [… Tối nay cậu có chuyện gì khác à?]
Năm nhất ở đại học Nam Thành còn phải tự học buổi tối. Đến năm thứ hai mới bỏ quy định này đi.
Ôn Dữu: [Ừ.]
Tống Ngôn Tĩnh: [Vậy thôi, thế tối mai thì sao?]
Ôn Dữu: [… Ngày mai rồi tính, tôi vào học đã.]
Ý chí của cô vô cùng kiên định, bỏ điện thoại vào ngăn bàn, chuyên tâm học tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
—–
Còn Tống Ngôn Tĩnh bên kia thì lại chẳng thể nào tập trung được như Ôn Dữu bên này.
Đầu lông mày của anh ta nhíu lại nhìn đoạn hội thoại của hai người, ngón tay kéo dần lên trên, hình như bắt đầu từ tuần trước, thái độ của Ôn Dữu với anh ta rất thờ ơ, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Nếu trước kia Ôn Dữu từ chối là vì có việc bận, vậy khi nãy thì sao? Cô cũng đâu thể bận mãi được.
Tống Ngôn Tĩnh suy tư, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nhớ đến mấy câu nói với Thang Duệ Thành. Anh ta cũng đã hỏi lại Trì Minh Tuấn, Trần Tễ không phải là người nhiều lời, anh cũng không thân với Ôn Dữu, không thể đem chuyện trong ký túc xá nói với cô được.
Hơn nữa, hôm đó chỉ có Thang Duệ Thành đang nói, còn anh ta chẳng nói một lời gì quá đáng về Ôn Dữu, anh ta không nghĩ Ôn Dữu vì chuyện này mà không để ý đến anh ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Ngôn Tĩnh cũng không tìm được câu trả lời, anh ta cảm thấy như bị giày vò, muốn tìm cơ hội gặp mặt nói rõ với Ôn Dữu, anh ta không thể để bản thân “chết” mà không biết lý do được.
“Tan học đi đánh bóng rổ không?” Mã Tử An hỏi.
Tống Ngôn Tĩnh nghĩ ngợi: “Hôm nay không đi đâu.”
Mã Tử An hỏi lại: “Có chuyện gì khác à?”
Tống Ngôn Tĩnh trầm ngâm một hồi, hỏi cậu ấy: “Hai ngày nay cậu có liên lạc gì với Trịnh Nguyệt Chân không?”
“Không liên lạc gì cả.” Mã Tử An trả lời: “Có chuyện gì à?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Tôi cứ cảm thấy Ôn Dữu có gì đấy không đúng lắm.”
“?”
Mã Tử An nhíu mày: “Có à?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Trước kia cô ấy sẽ không lâu như vậy mà không chủ động tìm tôi đâu.”
Nghe câu nói này, nhất thời Mã Tử An không biết phải tiếp lời như thế nào, cậu do dự một hồi, nói lời thật lòng: “Trước đây hai người cũng có thường xuyên gặp nhau đâu.”
Cậu và Tống Ngôn Tĩnh là bạn cùng lớp, hai người thường xuyên chơi bóng rổ cùng nhau, là người biết rõ mối quan hệ của anh ta và Ôn Dữu nhất.
Tống Ngôn Tĩnh hoài nghi: “Vậy sao?”
“Đúng rồi đấy”. Mã Tử An thực sự cảm thấy anh ta đã nghĩ quá nhiều, vỗ vai anh ta vài cái an ủi: “Gần đây trời lạnh lắm đấy, tôi nghĩ có khi Ôn Dữu thực sự không muốn ra ngoài.”
“Haizz, đi chơi bóng rổ đi, chỉ thiếu cậu thôi đấy.” Thấy sắc mặt anh ta có vẻ ổn hơn chút, Mã Tử An huých vào vai anh ta: “Mấy người Trịnh Nguyệt Chân chiều nay đều có tiết, đợi khi chúng ta tan học cậu mới đi tìm Ôn Dữu thì người ta đã về kí túc xá rồi, ngày mai rồi đi tìm người ta không hơn à.”
Tống Ngôn Tĩnh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cũng có lý: “Thế đành vậy, hôm nay đi chơi, ngày mai tôi hẹn cô ấy sau.”
Mã Tử An: “Được, ngày mai tôi đi tìm Ôn Dữu cùng cậu.”
—–
Sau khi tan học, Ôn Dữu lo rằng Bạch Vi sẽ ở trong ký túc xá đợi mình, cô nhờ Trịnh Nguyệt Chân giúp mình mua cơm ở nhà ăn mang về, bản thân thì chạy về trước.
Khi cô về đến kí túc xá, Bạch Vi đã đứng đợi ở cửa rồi.
“Đàn chị, sao chị đến sớm thế ạ?” Ôn Dữu kinh ngạc hỏi.
Bạch Vi ôm đống tài liệu trong tay, mỉm cười: “Trưa nay cho em leo cây rồi thì bây giờ chị đành ngoan ngoãn đến thỉnh tội với em nè.”
Khóe miệng Ôn Dữu khẽ cong, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu, chị cũng gặp phải tình huống cấp bách mà, em cũng không đợi quá lâu.”
Nghe vậy, Bạch Vi nhìn chằm chằm cô: “Đàn em Dữu Dữu này.”
Ôn Dữu: “Dạ?”
Bạch Vi theo sau cô vào ký túc xá, tò mò hỏi cô một câu: “Em không giận à?”
Ôn Dữu lắc đầu: “Không ạ.”
Cô cũng chẳng bỏ lỡ chuyện gì cả.
Bạch Vi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, “ây da” một tiếng, đưa tay vuốt tóc cô, bản thân thấy hơi hối hận: “Em nói xem sao chị không phải là con trai nhỉ.”
“…”
Ôn Dữu bị lời nói của cô ấy làm cho cứng họng, đang định nói gì đó thì Bạch Vi vô thức hỏi: “Hoặc là em gái nhỏ dễ thương này có thể chấp nhận một người bạn gái?”
Ôn Dữu dở khóc dở cười: “Đàn chị này, chị không cần người yêu nữa à?”
Bạch Vi xua tay, tùy tiện đáp: “Tạm thời có thể không cần anh ấy.”
Hai người nói đùa qua lại, Ôn Dữu mở máy tính ra, tìm video hai ngày trước gửi cho Bạch Vi: “Có chỗ nào cần phải sửa không?”
Bạch Vi kéo chiếc ghế ngồi lại gần cô: “Chỗ này, chị thấy nó không được liền mạch cho lắm, em có thấy thế không?”
Hai người cùng ngồi xuống thảo luận, thời gian làm việc trôi qua rất nhanh.
Khi mà video đã được sửa xong thì cũng đã chín giờ tối rồi.
Bạch Vi cũng không ở lại ký túc xá của Ôn Dữu thêm nữa, cô vẫn còn chuyện khác cần xử lí, bỏ lại câu có thời gian thì mời Ôn Dữu ăn cơm rồi vội vã rời đi.
Người vừa đi, Ôn Dữu định chợp mắt một lúc rồi đi tắm.
Đột nhiên, Mẫn Hỉ Nhi đi hẹn hò xem phim cùng người trong lòng trở về, cô vừa bước vào cửa đã gọi Ôn Dữu cùng Trịnh Nguyệt Chân, dáng vẻ vô cùng thần bí: “Các cậu đoán xem tôi vừa gặp ai ở ngoài cổng trường nào?”
Trịnh Nguyệt Trân đang lướt trang web không mấy “lành mạnh” tiện quay sang nói: “Ba cậu à?”
Mẫn Hỉ Nhi: “…”
Ôn Dữu: “… Người chúng ta quen à?’
Mẫn Hỉ Nhi: “Đương nhiên rồi.”
Ôn Dữu lại hỏi tiếp: “Nam hay nữ?”
Mẫn Hỉ Nhi: “Cậu hỏi kiểu đấy thì tôi nói luôn đáp án cho xong.”
Mắt Ôn Dữu sáng lên: “Cũng được đấy.”
“…” Mẫn Hỉ Nhi không nói nên lời: “Là Nhậm Thiến Thiến ở kí túc xá bên cạnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe đến cái tên này, Trịnh Nguyệt Chân lập tức tung chăn ra, hứng thú hỏi: “Rồi sao nữa, cô ta ở cửa làm gì?”
Mẫn Hỉ Nhi có vẻ rất hiểu nhìn cô: “Tôi biết ngay là cậu biết mà, cô ta ở cửa còn làm gì nữa nữa, đi hẹn hò với bạn trai thôi.” Cô nói tiếp: “Cô ta lại đổi bạn trai khác rồi, nghe nói người bạn trai hiện tại là sinh viên Bách Khoa, hai người hẹn hò xong, anh chàng kia còn lái xe chở cô ta về nữa.”
“Đẹp trai không?” Trịnh Nguyệt Chân tò mò
Mẫn Hỉ Nhi: “Trời tối quá, tôi không nhìn rõ, nhưng có vẻ là vừa cao vừa gầy.”
Nói đến đây, cô ấy không ngừng cảm thán: “Các cậu nói xem sao yêu đương lại dễ dàng thế nhỉ?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Hỏi hay đấy, cậu sang phòng bên cạnh hỏi cô ta xem?”
Mẫn Hỉ Nhi liếc xéo cô: “Bây giờ cậu đi luôn đi.”
Trịnh Nguyệt Chân cười hề hề: “Tôi nghĩ là tôi biết nguyên nhân đấy.”
Mẫn Hỉ Nhi bày ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Nào cậu nói tôi nghe xem.”
Trịnh Nguyệt Chân nghiêm túc phân tích: “Thời đại học ấy mà, yêu đương thì quan trọng ở việc hưởng thụ, cậu cảm thấy người nào phù hợp thì yêu luôn thôi, chẳng cần phải để ý quá nhiều thứ khác đâu. Hơn nữa Nhậm Thiến Thiến trông cũng xinh đẹp, dáng người cũng được nữa, cô ta thay đổi bạn trai liên tục cũng bình thường. Tôi mà xinh đẹp giống như cô ta có khi tôi còn đổi bạn trai nhanh hơn cô ta nữa ấy chứ.”
Trò chuyện một lúc, Trịnh Nguyệt Chân bỗng thấy có chút buồn, sau đó lập tức giơ tay thề: “Từ ngày mai trở đi, tôi nhất định sẽ giảm cân, tôi cũng phải nhân lúc chưa tốt nghiệp đại học yêu đương lấy một lần.”
Tuy nói rằng yêu đương thời đại học không phải là việc thiết yếu, nhưng người độc thân hoàn toàn như Trịnh Nguyệt Chân thực sự muốn trải nghiệm thử.
Ôn Dữu nhìn Mẫn Hỉ Nhi, thương lượng: “Thế ngày mai cậu chọn ai đi giảm cân cùng cậu đây?”
Trịnh Nguyệt Chân nhìn hai người: “Hai cậu oẳn tù tì quyết định đi.”
“…”
Một lát sau, cuộc thi oẳn tù tì đã có kết quả, Ôn Dữu là người thua: “Sáng sớm ngày mai tôi đi cùng cậu, chúng ta dậy lúc mấy giờ?”
Cách thời điểm nhập học năm nhất không lâu, Trịnh Nguyệt Chân cũng nói sẽ giảm cân, lúc đó bọn họ đã hẹn nhau, chỉ cần cô muốn giảm cân, ba người bọn họ sẽ luân phiên đi cùng cô. Dù sao cùng nhau tập luyện vừa có thể nâng cao sức khỏe, lại vừa tăng thêm tình cảm, bọn họ thấy thế cũng không tệ.
Trịnh Nguyệt Chân: “Được thôi.”
Cô lật chăn ra bước xuống giường: “Để tôi cân xem bây giờ tôi nặng bao nhiêu nào.”
Trịnh Nguyệt Chân không phải quá thừa cân, dáng người cô hơi có chút thịt mà thôi, hơn nữa xung quanh đều là những người gầy nên đôi lúc sinh ra tâm lý tự ti.
Ôn Dữu và Mẫn Hỉ Nhi vô cùng hiểu rõ điểm này, thế nên bọn họ cũng không nói những lời như kiểu “cậu không hề mập, không cần giảm cân đâu”, bọn họ biết đây không phải là điều mà Trịnh Nguyệt Chân muốn nghe. Dù sao nếu cô muốn giảm cân bọn họ sẽ giảm cân cùng cô, cô không muốn giảm cân, vui vẻ sống qua ngày cũng không vấn đề gì.
Chuyện đi giảm cân đã được quyết định, Ôn Dữu đứng lên lấy quần áo đi tắm.
Tắm gội, sấy tóc xong xuôi, Ôn Dữu nằm trên giường xem nốt bộ phim rồi mới vào giấc. Chuyên ngành của bọn họ cần phải biết nhiều bộ phim, thế thì sau này làm bài tập hay tìm công việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
—-
Ôn Dữu nằm lên giường, vừa mới mở ipad ra thì điện thoại bên túi rung lên, cô cúi đầu mở ra xem, hóa ra là Trần Tễ gửi tin nhắn cho cô.
Chỉ ba từ rất đơn giản nhưng lại khiến Ôn Dữu không biết phải trả lời thế nào: [Người yêu ơi.]
Ôn Du nhìn ba chữ kia, cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ là ảnh hưởng bởi cơn ác mộng buổi trưa. Trần Tễ đã để lại cho cô một ấn tượng không tệ, nên khi đối mặt với lời xưng hô trắng trợn mà bản thân không muốn để ý, không muốn thừa nhận này của anh, cô vẫn nhắn trả lời anh một dấu chấm.
Trần Tễ lập tức hỏi cô: [Đang làm gì đấy?]
Ôn Dữu: [… Xem phim.]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: [Ở ký túc xá.]
Trần Tễ: [Xem phim gì?]
Vừa đúng lúc trên màn hình máy tính hiện ra tên phim, Ôn Dữu không nghĩ gì nhiều liền chụp ảnh gửi anh.
Trần Tễ: [Cậu thích phim này à?]
Ôn Dữu: [Chính xác.]
Trần Tễ: [Lần sau cùng nhau xem đi.]
Ôn Dữu cố nhịn, nhưng kết quả là không thể nào nhịn nổi: [Trần Tễ!]
Cái người này có thể đừng gửi những lời khiến cô không biết trả lời sao nữa được không.
Ngay lập tức, điều khiến Ôn Dữu không thể nghĩ đến chính là Trần Tễ gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại dài ba giây.
Ôn Dữu ngơ ngẩn, hồi hộp đến mức quên rằng WeChat có chức năng chuyển tin nhắn thoại thành văn bản. Cô theo bản năng nhìn xung quanh xem có ai không, Mẫn Hỉ Nhi thì đi tắm, giờ này chắc Trịnh Nguyệt Chân đang đọc tiểu thuyết.
Căn phòng ký túc xá yên lặng lạ thường, Ôn Dữu không muốn mạo hiểm, cô lấy tai nghe từ bên gối ra đeo vào mới bắt đầu nhấn núi phát.
Âm thanh rè rè vang lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói trầm thấp của Trần Tễ, mang theo cả tiếng gió và tiếng cười truyền đến tai cô: “Ừm, sao đấy?”
Anh không nói gì quá mập mờ, nhưng những từ đơn giản như thế lại làm cho Ôn Dữu không thể khống chế bản thân nghe lại vài lần. Lúc đang nghe, Ôn Dữu còn thoáng tưởng tượng ra biểu cảm khi Trần Tễ nói câu này: tư thế anh nhàn nhã đứng trước mặt cô, làn gió nhẹ khẽ thổi qua mái tóc, từng sợi tóc đen vì thế mà có chút rối nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn của anh, hàng lông mày nhướng lên, trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu nụ cười của cô, đôi môi mỏng uốn thành vòng cung hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây, Ôn Dữu đột ngột giật tai nghe ra. ––– Cô đang nghĩ cái gì thế này? Cô mà lại tưởng tượng về Trần Tễ trong đầu sao?
Ôn Dữu giật mình, điều này là không thể nào xảy ra được. Cô vỗ vỗ đầu mình, có gắng đuổi Trần Tễ ra khỏi tâm trí.
Tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, Ôn Dữu mới trả lời anh: [Không có gì, tôi đi xem phim đây.]
Cô nghĩ Trần Tễ sẽ hiểu những ẩn ý bên ngoài câu nói của cô.
Và Trần Tễ thực sự hiểu.
Chỉ là câu trả lời của Trần Tễ lại làm cho trán Ôn Dữu xuất hiện ba vạch đen.
Trần Tễ: [OK, vậy người bạn trai này xin lui.]
Ôn Dữu cứ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này, thầm nghĩ rằng những đánh giá của các bạn nữ mến mộ Trần Tễ trong trường, kể cả một số bạn nam, cũng như những bình luận về anh trên diễn đàn trường đều không có cái nào đúng hết.
Cái gì mà con cưng của trời, cái gì mà hoa trên núi cao, rồi cái gì mà lạnh lùng thờ ơ…
Những lời anh nói với cô mấy ngày nay, giọng điệu vô cùng đáng ghét, rõ ràng làm như cô nợ anh ấy… lại còn hay nói những lời khiến người ta hiểu lầm, khiến cô không biết đối phó thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro